Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2150: Thiên Kiếp Yếu Ớt, Bất Lực, Ngây Thơ

Chương 2150: Thiên Kiếp Yếu Ớt, Bất Lực, Ngây Thơ
Lúc này thiên kiếp còn rất ngây thơ đơn giản, lúc giáng xuống sẽ thực hiện một quy trình cố định.
Đầu tiên là kiếp vân thông báo.
Đây là muốn nói cho người độ kiếp biết thiên kiếp sắp đến rồi, mau mau chuẩn bị sẵn sàng. Trước kia thời gian kiếp vân chuẩn bị rất dài để người độ kiếp có đủ thời gian chạy đến địa điểm độ kiếp đã chuẩn bị từ trước. Bước này tương đương với việc “thông báo miệng”.
Tiếp theo là đợt lôi kiếp thứ nhất mang tính cảnh báo.
Lôi kiếp mang tính cảnh báo cực kỳ tiêu chuẩn, uy lực không lớn, trên cơ bản sẽ không gây tổn thương quá lớn đối với người độ kiếp. Đây là muốn nói cho người độ kiếp biết thiên kiếp đã chính thức bắt đầu. Bước này tương đương với “nổ súng lên trời cảnh báo”.
Bây giờ thứ bổ xuống người Tống Thư Hàng chính là loại lôi kiếp mang tính cảnh báo này.
Ầm~~
Một cột lôi kiếp có uy lực tầm lục phẩm bổ về phía thân thể Tống Thư Hàng.
Ngay lúc Tống Thư Hàng đang nghĩ phải đối phó với cột lôi kiếp này thế nào thì đột nhiên trên người hắn tỏa ra ánh sáng công đức nồng đậm.
Ánh sáng công đức ngưng tụ thành hình dáng một mỹ nhân rắn, nhưng do bị hạn chế bởi yếu tố hoàn cảnh nên thân thể cô rất mơ hồ, hơi thô ráp. Thỉnh thoảng thân thể cô còn xuất hiện hiện tượng “bị lag”, giống như file phim bị lỗi, lúc mở ra xem thì xuất hiện hiện tượng màn hình bị nhiễu vậy.
Sau khi hiện thân, vị mỹ nhân rắn công đức này đã dùng tay không bắt lấy cột lôi kiếp mang tính cảnh báo kia.
Lôi kiếp ngây thơ bị tóm gọn.
“Pặc pặc pặc~” Lôi kiếp không ngừng giãy giụa, vặn vẹo như một con rắn lớn.
Nhưng dù nó giãy giụa kiểu gì cũng không thể thoát khỏi hai tay của mỹ nhân rắn công đức.
Đồng thời có một con cá voi mập công đức hiện ra sau lưng mỹ nhân rắn công đức.
Cá voi mập há miệng, mỹ nhân rắn công đức lập tức nhét cột lôi kiếp hiền lành này vào trong miệng nó.
“Sao con cá voi đần này lại nuốt đồ lung tung như vậy... Ơ, không đúng.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Trí nhớ thiếu hụt, hỗn loạn, về một số chi tiết, nghĩ đến não lại đau.
Cứ thế lôi kiếp mang tính cảnh báo bị phong ấn trong bụng của cá voi mập công đức. Lôi điện nổ ở trong bụng cá voi mập công đức nhưng lại không thể đột phá.
“Tự dưng ta cảm thấy thiên kiếp hơi đáng thương.” Tống Thư Hàng gãi đầu nói.
Thiếu nữ nhỏ nhắn ở bên cạnh gật đầu phụ họa, cô cũng thấy vậy.
“Đừng khinh suất, đây chỉ là lôi kiếp mang tính cảnh báo thôi nên uy lực khá nhỏ. Theo như ấn tượng của ta, thiên kiếp phía sau sẽ có uy lực rất mạnh, khác biệt hoàn toàn với lôi kiếp mang tính cảnh báo, ngươi đừng xem thường thiên kiếp.” Bạch long tỷ tỷ nhắc nhở.
“Đã biết, ta tuyệt đối sẽ không xem thường.” Tống Thư Hàng nghiêm túc gật đầu đáp.
Khi nghe thấy hai chữ thiên kiếp, trong lòng hắn bỗng dâng lên vô vàn cảm xúc phức tạp khó tả.
Đau gan, thân thiết, thống khổ, ngon miệng...
Rất phức tạp.
Tống Thư Hàng cũng không biết rốt cuộc trước khi mất trí nhớ, bản thân đã đối xử với thiên kiếp như thế nào.
Nhưng cảm xúc phức tạp cũng chứng minh một chuyện... Trước khi mất trí nhớ, hắn cực kỳ coi trọng thiên kiếp.
Vậy nên khi đối mặt với đại lão thiên kiếp, hắn phải tập trung cao độ.
Kiếp vân trên đỉnh đầu càng ngày càng lớn.
Sức mạnh ngũ hành ngưng tụ trong kiếp vân.
“A a a a a!!!” Tống Thư Hàng nắm hai tay thành quyền, bắp thịt toàn thân nổi lên cuồn cuộn.
“Ngươi làm gì vậy?” Thiếu nữ nhỏ nhắn nghi hoặc hỏi.
“Ta đang phát công nhưng vấn đề là ta quên công này phát thế nào rồi.” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời: “Nhìn trời.”
Thiếu nữ nhỏ nhắn: “...”
“Nhưng trực giác nói cho ta biết lúc này dựa vào ý chí có thể dẫn ra sức mạnh trong cơ thể ta. A a a a!” Tống Thư Hàng siết chặt nắm đấm, trong miệng lại phát ra tiếng hét kỳ lạ.
Không ngờ lại thành công thật!
Dựa vào ý niệm mãnh liệt, sức mạnh trong cơ thể hắn bị dẫn ra, bắt đầu vận chuyển.
Đầu tiên trên người hắn được phủ thêm một tầng màu đen như màu kim cương đen, vốn là thân lưu ly, bây giờ lại hóa thành màu kim cương đen, lại có rất nhiều nho văn Nho gia như ẩn như hiện trên người hắn.
Ngay sau đó có 123 thánh viên mặc nho phục ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, trên cổ mỗi thánh viên còn quấn một khăn quàng cổ hình rồng.
Sau khi đám thánh viên hiện thân, đại thánh viên giơ tay phải của nó lên.
122 tiểu thánh viên nhanh chóng xếp hàng. Trong quá trình xếp, các tiểu thánh viên giơ hai tay sang ngang, giữ khoảng cách đều nhau giữa mỗi thánh viên.
Chỉ trong chớp mắt, một chữ điện “奠” (1) cực lớn thành hình trên không trung.
Đại thánh viên đứng ở đỉnh chữ đại “大” trong chữ “điện”, vị trí này tượng trung cho địa vị thủ lĩnh thánh viên vững chắc của nó!
Tống Thư Hàng: “...”
Tô Thị A Thập Lục: “...”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
Gió nổi lên.
Nho phục trên người các thánh viên tung bay theo gió, khăn quàng chân long trên cổ chúng thò đầu ra bày sẵn tư thế, để đầu rồng và sừng rồng tạo thành giá đỡ.
Đây là trận hình mới mà thánh viên và chân long đã bàn trước.
Hình tam giác, hình tròn, hình vuông, hình ngũ giác bình thường không còn thỏa mãn được cách ra sân của các thánh viên nữa, chúng nó đang theo đuổi cái mới, theo đuổi sự đột phá.
Cách ra sân với trận hình chữ “điện” này chắc chắn là một sự sáng tạo, một sự đột phá táo bạo, một thế giới mới về trận hình... bởi vì còn rất nhiều chữ hán, thậm chí là chữ viết khác để các thánh viên lựa chọn.
Có “trận hình chữ viết” này rồi, đại thánh viên không cần sầu về việc thay đổi trận hình cho lần ra sân sau nữa.
Bên ngoài màn sương mù dày đặc.
Bạch mã cười “rớt móng”, tiếng cười của giọng nói truyền ra từ trên thân nó rất êm tai.
Lúc nghe thấy tiếng cười êm tai này, Xích Tiêu kiếm tâm ma cảm thấy bản thân yêu mất rồi.
“Tâm trạng tốt hơn rất nhiều.” Giọng nói trên thân bạch mã nói.
Hôm nay tâm trạng của nó vốn khá tồi tệ.
Bởi vì tính thời gian, sắp đến lúc nó phải rời đi rồi.
“Ta có thể giúp được gì cho ngươi không?” Xích Tiêu kiếm tâm ma dùng giọng nói đáng yêu hỏi nghiêm túc.
“Chỉ cần ngươi đừng nghĩ đến chuyện đâm thủng dạ dày của ta nữa là đủ rồi.” Giọng nói trên thân bạch mã cười đáp.
Xích Tiêu kiếm tâm ma: “...”
“Phần sau của thiên kiếp không làm khó được Bá Tống song... tiểu tiên tử ở bên cạnh cũng sắp bắt đầu độ kiếp rồi.” Bạch mã cười nói.
Bên trong sương mù dày đặc.
Tô Thị A Thập Lục nhìn thánh viên xếp trận hình chữ điện trên không trung, nhìn chân long trên cổ chúng, sau đó cô quay đầu nhìn bạch long tỷ tỷ quấn trên người mình.
Là một loài!
Sợi dài trắng tỷ tỷ và thứ trên cổ thánh viên là cùng một loài, ngoại trừ màu sắc, về hình dáng trên cơ bản giống nhau như đúc.
A Thập Lục chớp mắt nhìn bạch long tỷ tỷ.
Bạch long tỷ tỷ nhìn lại cô.
Tô Thị A Thập Lục dùng tay muốn nâng bạch long tỷ tỷ lên... nhưng có thể là do sức không đủ, nâng không nổi.
Một lát sau.
“Được rồi, chỉ một lần thôi đấy.” Bạch long tỷ tỷ thở dài, nói với giọng điệu cưng chiều.
Sau đó thân hình của cô bắt đầu thu nhỏ lại, trong nháy mắt đã thu nhỏ bằng một chiếc khăn quàng cổ.
Tô Thị A Thập Lục học theo dáng vẻ của thánh viên trên không trung, quấn bạch long tỷ tỷ trên cổ.
Tống Thư Hàng ở bên cạnh thấy vậy hâm mộ không thôi.
“Sợi dài trắng tỷ tỷ, hay là tỷ biến dài ra một chút, một nửa quấn trên cổ tiểu tiên tử, một nửa quấn trên cổ ta được không?” Tống Thư Hàng đề nghị.
“Cút!” Bạch long tỷ tỷ tức giận mắng.
Xem cô là cái gì chứ?
Chú thích:
(1) Điện (奠): Cúng, tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận