Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2152: Kiếp vân, đại nhật, hỏa vũ, hắc liên, và hắn.

Chương 2152: Kiếp vân, đại nhật, hỏa vũ, hắc liên, và hắn.
“Tuyệt quá, không ngờ mình lại chuyên tu phòng ngự.” Tống Thư Hàng cười ha hả nói.
Trong trạng thái mất trí nhớ, chẳng nhớ nổi cái gì, tu sĩ chuyên tu phòng ngự sẽ có ưu thế trời cho khi đối mặt với thiên kiếp.
Ít ra thì phòng ngự càng cao, chống đỡ sẽ được càng lâu. Chỉ cần phòng ngự cao là có thể sống tạm trong thiên kiếp được rồi.
Người chuyên tu công kích mà quên mất thuật pháp công kích đúng lúc đương đầu với thiên kiếp, chỉ biết vung kiếm chém chay thì cứa lòng biết mấy?
Sau khi khải ý bảo giáp xuất hiện, Tống Thư Hàng càng thêm tự tin.
Bên ngoài mây mù.
Nhân lúc kiếp vân lại ngưng tụ, đợt thiên kiếp tiếp theo còn chưa giáng lâm, bạch mã vui vẻ lên tiếng: “Bá Tống tiểu hữu này, ngươi khiêu khích thiên kiếp như thế không sao chứ hả?”
“Thưa tiền bối, đây là chiến lược của ta. Ta đã ép thiên kiếp phải tiêu hao năng lượng trong những đợt trước để giảm bớt nguy hiểm trong giai đoạn sau đấy.” Tống Thư Hàng đáp vang.
“Ừ, nhóc con sáng tạo lắm. Nhưng ngươi khiêu khích thiên kiếp kiểu ấy, cẩn thận bị ghi thành đối tượng cá biệt trong kho số liệu nhé.” Trong giọng nói của bạch mã tiền bối ngập tràn vui vẻ và chờ mong.
Tống Thư Hàng: “Cái gì cơ? Kho số liệu?”
“Trên nguyên tắc, thiên kiếp là pháp tắc giáng lâm theo lập trình có sẵn. Để duy trì sự vận hành của thiên kiếp, mỗi một thiên kiếp đều được ghi lại, tạo thành một kho số liệu khổng lồ. Nhờ vậy, tu sĩ khác nhau mới có thiên kiếp tương ứng khác nhau và thích hợp nhất với mình.” Bạch mã tiền bối giải thích: “Cho nên ngươi mà cứ chê nó yếu như thế thì rất có thể sẽ bị ghi chép thành đối tượng cá biệt đấy.”
Tống Thư Hàng: “…”
Thiên kiếp còn có chức năng này nữa à? Bây giờ hắn mới biết đấy.
“Ta biết rồi, cảm ơn lời nhắc nhở của tiền bối. Từ bây giờ ta sẽ nhún mình!”
Trượng phu sống ở trên đời, nếu không sợ vợ gọi gì trượng phu?
Ơ nhầm nhầm.
Đại trượng phu phải biết co giãn!
Khi cần hèn thì Tống Thư Hàng cũng có thể vứt hết liêm sỉ mà sống cho thật hèn.
“Sĩ diện là chúa nhanh chết.” Bạch mã tiền bối cười nói.
“Ta hiểu, có câu chết vì sĩ diện mà.” Tống Thư Hàng gật đầu phụ họa.

Mấy hơi thở sau.
Trong sương mù.
Đợt thiên kiếp thứ ba hung hãn giáng lâm. Kiếp vân bị xé toạc, một vòng đại nhật đỏ tía từ trên trời giáng xuống.
Đại Nhật Chân Hỏa kiếp!
Sau khi tính toán, uy lực của thiên kiếp đã vọt lên cấp sát thương thất phẩm. Đây là cấp bậc thiên kiếp mạnh nhất có thể xuất hiện trực tiếp ở hiện thế, nếu còn tiếp tục tăng cường thì sẽ phải vào thế giới thiên kiếp của Huyền Thánh.
Đại Nhật Chân Hỏa kiếp đánh về phía Tống Thư Hàng với khí thế không gì địch nổi.
“Phạm vi lớn đến vậy sao?” Tống Thư Hàng tê cả da đầu.
Phạm vi tấn công của Đại Nhật Chân Hỏa kiếp lần này tính sơ sơ phải ngang một cái sân vận động, thậm chí có khi cong lớn hơn.
Vậy thì không thể đối kháng nó trên mặt đất được.
Nếu không tiên tử nhỏ nhắn đáng yêu sẽ bị cuốn vào mất.
Tống Thư Hàng hít sâu một hơi, kéo căng cơ bắp dưới chân, nhảy phốc lên.
Hắn thậm chí còn quên mình có năng lực đạp không mà đi, muốn lên cao thì chỉ có cách nhảy.
Cú nhảy này đưa Tống Thư Hàng đến một tầm cao khiến chính hắn giật nảy cả mình.
Nhìn mặt đất và sa mạc không ngừng thu nhỏ dưới chân, Tống Thư Hàng bỗng thấy chân cẳng mềm nhũn.
Nhảy cao quá, hết cả hồn.
“Chẳng lẽ mình có chứng sợ độ cao?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Má nó chứ mất mặt!
Thân là một tu sĩ, cầm kiếm trên tay, chu du chân trời, nói không chừng còn có thể ngự kiếm phi hành, thế mà lại mắc chứng sợ độ cao?
Mình trước khi mất trí nhớ đúng là nỗi nhục của toàn thể các tu sĩ!
Tống Thư Hàng âm thầm khinh bỉ chính mình trước khi mất đi trí nhớ.
Sau đó hắn hít sâu một hơi, khống chế tiết tấu thông qua hô hấp, để hai chân đang run của mình run theo nhịp.
Một hai ba bốn, năm sáu bảy tám, hai hai ba bốn, năm sáu bảy tám.
Tốt lắm, cứ run theo tiết tấu thế này sẽ khắc chế được chứng sợ độ cao.
Thế là Tống Thư Hàng vừa đếm số vừa siết chặt nắm tay, hung hăng đấm về phía Đại Nhật Chân Hỏa kiếp kia.
Khi hắn vung quyền đấm ra, kí ức của cơ bắp cũng theo đà thức tỉnh.
Kim Cương Căn Bản quyền pháp thức thứ hai được đánh ra một cách tự nhiên.
Nắm đấm của Tống Thư Hàng tấn công liên tục như lưu tinh, lực lượng trong tám nguyên anh và kim đan cá voi mập được lưu chuyển, linh lực tự động phối hợp xuất quyền.
Cộng thêm bây giờ Tống Thư Hàng còn đang ở trong trạng thái được ba đại công pháp tôi luyện thân thể tăng cường.
Mỗi quyền hắn đánh ra đều phát ra tiếng nổ vang trong thiên địa.
“Ba hai ba bốn, run thêm lần nữa, đánh nổ cho ta!” Tống Thư Hàng vừa đếm số dõng dạc, hai chân run một cái rõ hào hùng, vừa ngưng tụ toàn bộ lực lượng vào nắm đấm rồi hung hăng nện xuống.
Một trăm hai mươi ba con thánh viên trên đỉnh đầu phối hợp với quyền của hắn, phát ra tiếng quát khẽ “A đa đa đa”, làm BGM tự động.
Một trăm hai mươi ba con thần long thì phối hợp với quyền giáng xuống, Tống Thư Hàng đấm một quyền thì lại có một thần long theo quyền mà ra!
Chỉ trong chớp mắt, Tống Thư Hàng đã tung liền một trăm hai mươi ba quyền. Một trăm hai mươi ba con thần long theo lực quyền đấm thẳng vào Đại Nhật Chân Hỏa kiếp.
Quyền nào cũng có chân long hộ tống như bóng với hình, hình tượng này cực kì phù hợp với mắt thẩm mỹ của Tống Thư Hàng.
Nắm đấm không ngừng đánh vào Đại Nhật Chân Hỏa kiếp.
Thiên địa đều chấn động, thế gian dường như sắp lâm vào hủy diệt.
Đại Nhật Chân Hỏa kiếp khổng lồ bị lực quyền ảnh hưởng, dường như hơi phình ra, dao động không ổn định.
Quyền dừng.
Thân thể Tống Thư Hàng vọt tới giữa không trung.
Rầm!
Đại Nhật Chân Hỏa kiếp lên sàn hoa mỹ, rầm rộ hung hăng, rầm rầm phát nổ!
Kiếp thứ ba đáng sợ bị Tống Thư Hàng đánh nổ tan xác giữa không trung.
Thái Dương Chân Hỏa tan tác rơi xuống thành một trận mưa lửa.
Tống Thư Hàng đang trên đà rơi lăn một cái, dưới chân xuất hiện hai đóa sen đen nâng hắn lên, để hắn đứng vững giữa hư không.

Kiếp vân đen đặc, đại nhật nổ tung, mưa lửa lập lòe, hắc liên lóe sáng, và cả bóng hình sừng sững mặc bảo giáp đứng ngạo nghễ giữa thiên địa kia.
Tất cả đều in sâu trong đáy mắt của Tô Thị A Thập Lục.
Cô không khỏi siết chặt chiếc khăn quàng bạch long tỷ tỷ trên cổ, kéo nhẹ thân thể bạch long tỷ tỷ một chút để che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Trái tim đập sao mà nhanh quá, cả khuôn mặt cũng nóng bừng lên.
Và hô hấp thì trở nên dồn dập.
Cảm giác này… là thiên kiếp tới.
Tô Thị A Thập Lục cúi đầu nhìn đan điền bản mệnh của mình.
Hư đan ngưng tụ thành thực.
Một viên kim đan đang ngưng tụ, kim đan sắp thành hình.
Trong hư không, kiếp vân hiển hiện.
Nhưng lần này không phải là kiếp vân của Bá Tống, mà là của cô.
“Thiên kiếp của Bá Tống còn chưa kết thúc, thiên kiếp của ta đã tới. Tỷ tỷ, có thể giúp ta áp chế thiên kiếp của mình được không?” Tô Thị A Thập Lục nhẹ nhàng kéo bạch long tỷ tỷ.
Bạch long tỷ tỷ há miệng, đang định trả lời Tô Thị A Thập Lục.
“Không cần áp chế, cũng không cần lo lắng.” Giọng nói của bạch mã tiền bối vang lên bên ngoài màn sương mù: “Thí nghiệm… à nhầm, kì ngộ mà ta sắp xếp cho các ngươi đấy! Kì ngộ ngay ở lúc này, cần ngươi và Bá Tống bắt tay cùng mở!”
“Thời gian của ta không nhiều lắm. Trước khi biến mất, ta sẽ che chở cho ngươi và Bá Tống, kiên trì cho đến khi các ngươi bình an trở về.”
“Đừng phản kháng.”
“Ta vẫn sẽ tồn tại cùng các ngươi.”
Giọng nói của bạch mã càng ngày càng dịu dàng, nhưng cũng mỗi lúc một xa xôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận