Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2155: Hoặc là đồng sinh, hoặc là cộng tử

Chương 2155: Hoặc là đồng sinh, hoặc là cộng tử
Tống Thư Hàng cưỡi gió vượt sóng, đơn độc lẻ loi… mang theo dàn đồng ca thánh viên, mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử, lao về chỗ sâu trong lôi hải.
Rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp của thiên kiếp.
Đó là một quả lôi cầu khổng lồ đang phôi thai trên lôi hải.
Dưới lôi cầu là một bàn tay tạo thành từ kiếp vân tím ngắt.
Tạo hình này quen mắt ghê.
Hắn không khỏi nhìn xuống tay mình.
Trên đỉnh đầu hắn, mỹ nhân rắn công đức vừa đàn vừa hát: “Chưởng ~ Tâm ~ Lôi ~”
“Vớ vẩn.” Tống Thư Hàng chỉ vào quả lôi cầu khổng lồ trước mặt: “Chưởng Tâm Lôi gì mà to thế kia?”
Năng lượng của kiếp lôi trên lôi hải không ngừng hội tụ vào Chưởng Tâm Lôi kia. Nếu cứ để nó tích góp lực lượng như vậy thì sợ rằng uy lực của nó sẽ đủ để hủy diệt hết thảy chỉ trong một kích.
Như thể cảm nhận được khí tức của Tống Thư Hàng.
Bàn tay kiếp vân trên lôi hải giơ cao, nhắm thẳng vào hắn. Trong lòng bàn tay, quả lôi cầu khủng bố phát ra tiếng hồ quang điện vang lên ầm ầm.
Đã thế còn không chỉ có một cái.
Như phản ứng dây chuyền, hết bàn tay kiếp vân này đến bàn tay kiếp vân khác mọc lên trên lôi hải. Mỗi cánh tay ấy như một cây cột vây khốn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “…”
Cả đống Chưởng Tâm Lôi khổng lồ thế này, nếu chúng đồng thời vỗ xuống thì dù mình có là sắt thép cũng bị hòa tan mất ấy chứ!
Không khí trở nên nặng nề, không gian cũng trầm lắng xuống.
Tiếng đàn của hai vị tiên tử ngưng bặt giữa không trung. Một trăm hai mươi ba con thánh viên trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng cũng chỉ ngâm khe khẽ.
Nhưng những Chưởng Tâm Lôi đang giơ cao kia không lập tức tấn công. Chúng giằng co với Tống Thư Hàng như đang ngưng tụ sức mạnh.
Khoảng ba hơi thở sau.
Hai vị tiên tử trên vai Tống Thư Hàng lại bắt đầu đánh đàn.
Cổ cầm và tì bà hợp tấu.
Nhưng khúc nhạc đã thay đổi, không còn sục sôi như trước nữa.
Một giai điệu vô cùng bi thương cất lên từ hai cây đàn trong tay tiên tử.
Giai điệu này quen đến không thể quen hơn.
Ngay cả Tống Thư Hàng mất trí nhớ cũng cảm thấy mình đã nghe ở đâu rồi.
Khúc nhạc này là nhạc đưa đám!
Mấy năm về trước, khi an táng người quá cố, nhiều nơi sẽ mời dàn nhạc đến thổi kèn đánh trống, tấu nhạc buồn thương để tiễn đưa.
Hai vị tiên tử đang tấu đúng cái giai điệu đám ma ấy đấy!
Tiếc nuối duy nhất là hai vị tiên tử chỉ có thể đánh đàn, còn thiếu tiếng kèn thê lương và đàn cò ai oán, làm cho bầu không khí không sao hoàn mỹ được.
Được thánh viên lớn chỉ đạo, dàn đồng ca thánh viên cất lên tiếng hát buồn rầu bằng giọng điệu bi thương.
Tương lai nếu Tống Thư Hàng có nằm xuống thì hắn không chỉ tự mang bia mộ, mà còn mang nguyên một dàn nhạc đám ma đủ kèn đủ trống và một đám nho hầu biết phúng điếu, được phục vụ trọn gói đàng hoàng.
Chết cũng không cần làm phiền người khác.

Ầm ầm!
Dường như bị nhạc đám ma kích thích, những bàn tay kiếp vân Chưởng Tâm Lôi đang giơ cao đồng loạt tấn công Tống Thư Hàng. Thực tế thì chúng vẫn chưa ngưng tụ năng lượng hoàn toàn, có thể xem là thiên kiếp đẻ non.
Tống Thư Hàng vội vàng nâng thuẫn mai rùa trên tay. Mục đích hắn vào nơi sâu của lôi hải một mình chính là để thử uy lực mà thiên kiếp ở đây đang ấp ủ.
“Số Chưởng Tâm Lôi này nhiều quá, có cách nào để giảm bớt không?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ. Nếu là thử nghiệm thì chỉ cần đỡ một phát Chưởng Tâm Lôi từ chính diện là đủ rồi.
Khi hắn suy nghĩ, tám nguyên anh trong thể nội đã nhận được mệnh lệnh.
Bảy tiểu nguyên anh nhấc tay lên, bảy mệnh luân khác nhau đồng thời xuất hiện trong tay chúng.
Tiểu nguyên anh hất tay một cái. Đao luân răng cưa, kiếm luân đại kiếm, hiệt luân kim loại, kiếm cầu luân xoắn ốc, xỉ luân bánh răng lẻm, quyển luân do sợi tơ sắc bén kết vòng mà thành cùng với mệnh luân bát giác trông có vẻ bình thường đều xuất hiện.
Bảy mệnh luân gào thét bay đi, đánh về những Chưởng Tâm Lôi khổng lồ.
Đòng thời, trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng, mệnh luân cá voi mập trong đan điền bản mệnh hiển hiện. Đó là mệnh luân tấn công tầm xa có hình dạng vòng pháo dây gai trông hệt như một chiếc vương miện.
Mệnh luân được xem là thiên phú tấn công, khác với pháp thuật. Dù Tống Thư Hàng không có kí ức, nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến “tấn công” thì mệnh luân sẽ hiện ra, nguyên lý này cũng giống như Bộ Bộ Sinh Liên vậy.
Mệnh luân vốn là phương thức công kích lục phẩm, nhưng khi được tiểu nguyên anh lấy ra thì cũng được tiểu nguyên anh đang phụ lên cường hóa.
Không chỉ vậy, sau mỗi mệnh luân đều hiển hiện hư ảnh của ba mươi ba loại pháp khí. Đó là pháp khí bản mệnh của Tống Thư Hàng. Chúng lấy lực lượng của chính mình để tăng cường cho mệnh luân.
Sau hai tầng cường hóa, những mệnh luân này đã bộc phát uy năng vượt xa lục phẩm.
Bọn chúng đương đầu trực diện với những Chưởng Tâm Lôi khổng lồ. Chưởng Tâm Lôi này là đám trẻ đẻ non, uy lực tương đương với một đòn toàn lực của Tôn Giả thất phẩm.
Mệnh luân chém ra, xẻ cả Chưởng Tâm Lôi khổng lồ và kiếp vân ra làm đôi. Đồng thời, vòng pháo dây gai trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng khai hỏa, bắn nổ Chưởng Tâm Lôi khổng lồ bị bổ đôi.
Sau khi mệnh luân càn quét một vòng thì chỉ còn sót lại một Chưởng Tâm Lôi khổng lồ để Tống Thư Hàng thử nghiệm uy lực.
Đùng!
Chưởng Tâm Lôi khổng lồ bị chừa lại vồ xuống Tống Thư Hàng, đập vào đại thuẫn mai rùa của hắn.
Tống Thư Hàng đứng giữa không trung, chẳng hề suy suyển.
Uy lực của Chưởng Tâm Lôi thiên kiếp bị thuẫn mai rùa ngăn lại hoàn toàn, chút tê liệt do dòng điện từ lôi kiếp chẳng ăn thua gì với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng lắc lắc tay. Hắn đã nắm được cơ bản về uy lực của Chưởng Tâm Lôi thiên kiếp.
“Nếu chỉ như vậy thì nói không chừng ta có thể chống đỡ được. Chỉ cần nó tiến hành theo đúng chất lượng này.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Nếu thiên kiếp không biến dị mà phát triển theo quá trình bình thường, thì đã không đắng…
Ý niệm này mới đi được nửa vòng trong đầu Tống Thư Hàng, còn chưa thành một dòng suy nghĩ hoàn chỉnh…
“Má nó!” Tống Thư Hàng ôm chặt lấy đại thuẫn mai rùa.
Lôi hải biến hóa.
Thiên kiếp này không đi lối thường.
Toàn bộ lực lượng của lôi hải ngưng tụ lại chỉ trong nháy mắt như bị hút về một lỗ đen.
Có lẽ vì cho rằng tiến hành theo quá trình bình thường là lãng phí sinh mệnh, cho nên thiên kiếp của Huyền Thánh này mới đốt cháy giai đoạn, đi từ bắt đầu đến kết thúc luôn.
Tất cả sức mạnh thiên kiếp ngưng tụ thành kiếp cuối cùng.
Kiếp cuối cùng – Suy Tử Chi Kiếp.
Ở giai đoạn đầu của thời kì viễn cổ, nếu Huyền Thánh bát phẩm thể hiện xuất sắc trong không gian độ kiếp của Huyền Thánh thì sẽ có một tỉ lệ hiếm hoi làm xuất hiện kiếp này.
Kiếp này không phải vật lý, không phải pháp thuật, cũng không phải tâm ma.
Mà là đòn công thuộc cấp bậc pháp tắc.
Mặt khác, còn một tiền đề nữa để thiên kiếp loại này xuất hiện.
Người độ kiếp mà nó nhắm vào là tu sĩ có tài năng trời phú, tiếp xúc đến “Đạo” và bắt đầu tìm tòi “Đạo” của chính mình ngay từ thất phẩm.
Ví dụ như Xích Tiêu Tử Đạo Trưởng, minh ngộ “đạo” mà mình muốn đi và bắt đầu đặt nền móng cho “Đạo” của mình trong tương lai ngay từ cảnh giới Tôn Giả.
Chỉ khi trên thân người độ kiếp có khí tức của “đạo”, thì mới có tư cách dẫn phát “kiếp ẩn” này.
Suy Tử Chi Kiếp hóa thành một luồng đen chiếu thẳng xuống Tống Thư Hàng, xuyên qua thân mình hắn, rọi vào Tô Thị A Thập Lục xa xôi.
Ánh quang mang theo điềm chẳng lành nối liền cả hai người.
Hoặc là đồng sinh, hoặc là cộng tử.

Cùng lúc ấy.
Bạch mã ở bên ngoài cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể nó tan thành những hạt nhỏ.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma trong dạ dày nó thì rơi xuống đất, phát ra một tiếng “keng”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận