Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2158: Ứng tuyển nhân viên vệ sinh nhà kho

Chương 2158: Ứng tuyển nhân viên vệ sinh nhà kho
Tuy kí ức bị che mờ nhưng khái niệm “cờ bạc là bác thằng bần” vẫn in sâu trong đầu óc Tống Thư Hàng.
Cho nên vừa nghe thấy thiếu niên ba mắt nói muốn đánh cược với mình thì Tống Thư Hàng không hề do dự mà chọn bỏ đi luôn.
Cờ bạc hút sách là thói xấu mà cả đời người không nên dính vào.
Thân là người nối nghiệp tương lai của Tổ quốc, làm sao hắn có thể dây vào thói xấu như vậy được chứ?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người nối nghiệp là làm gì nhỉ?
Thấy Tống Thư Hàng quay mông đi thẳng, thiếu niên ba mắt vội vàng gọi: “Từ từ, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Nhưng Tống Thư Hàng đã quả quyết đóng sập cửa lại.
Thiếu niên ba mắt: “…”
Bây giờ hắn có thể xác định đầu óc thằng nhãi Bá Tống này có vấn đề.
Đã vậy thì chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu thôi.
“Bá Tống, quay lại đây, có gì từ từ nói. Lần trước chẳng phải ngươi nói muốn ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh cho nhà kho của ta sao? Quay lại ngồi xuống tâm sự nào, nói không chừng ta lại cho ngươi một cơ hội đấy.” Thiếu niên ba mắt dụ dỗ.
Dù sao trước mắt trong kho của hắn cũng chẳng có rác rưởi gì, có nhận Bá Tống làm nhân viên vệ sinh thì thằng nhóc này cũng chẳng thu hoạch được gì cả.
Bên ngoài cánh cửa, vẻ mặt Tống Thư Hàng vô cùng nghi hoặc.
Hắn đã từng muốn ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh ở đây sao?
Rốt cuộc trước khi mất trí nhớ, ta là người như thế nào vậy?
Thân là tu sĩ mà mắc chứng sợ độ cao, có tật “hưởng thụ đau đớn”, thậm chí ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh mà còn bị người ta từ chối.
Tống Thư Hàng cảm thấy sau khi mất trí nhớ, mình sống kiểu gì cũng tốt hơn trước kia.
Cân nhắc một lát, Tống Thư Hàng quay người mở cửa ra.
Không phải hắn muốn ứng tuyển làm nhân viên vệ sinh nhà kho, mà vì dường như thiếu niên ba mắt kia có quen biết với hắn trước khi mất đi trí nhớ.
Cửa gỗ vừa được mở ra.
Tống Thư Hàng thấy thiếu niên ba mắt ngồi trên ghế, tay bưng cái chén, vẻ mặt cảm khái.
Trông cứ như một ông già.
Tống Thư Hàng đánh giá thiếu niên.
Trên khuyên tai của thiếu niên treo hai viên đá quý hình con mắt, trên ngón tay cũng đeo một chiếc nhẫn khảm đá quý giống nhãn cầu.
Không chỉ như vậy, trong không gian đằng sau cửa gỗ, đâu đâu cũng thấy vật trang trí có chủ đề là mắt.
Đến cả người hầu dâng trà cũng là yêu quái mắt.
Mắt ở khắp mọi nơi.
Cả người Tống Thư Hàng ớn lạnh. Hắn hơi bị dị ứng với nhãn cầu.
“Tiền bối, còn chưa được thỉnh giáo tôn tính đại danh của ngài.” Tống Thư Hàng chắp tay nói với thiếu niên ba mắt. Nhìn đối phương có vẻ là thiếu niên, nhưng chắc chắn là một vị đại lão.
“Tên và lai lịch của ta thì không thể nói cho ngươi được. Nhưng ngươi đừng để ý, ta không muốn hại ngươi, mà là muốn chơi toàn thế giới.” Thiếu niên ba mắt thổi trà, uống một ngụm, mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Trông cái dáng vẻ ngu ngơ này của ngươi, là kí ức có vấn đề hả?” Thiếu niên dùng con mắt thứ ba trên trán liếc Tống Thư Hàng, miệng hơi nhếch lên.
“Phải.” Tống Thư Hàng gật đầu. Khi mất trí nhớ thì không nên nói nhiều, nói càng nhiều càng sai lắm.
“Ngồi đi, đừng câu nệ. Ngươi mất trí nhớ còn thú vị hơn lúc không mất trí nhớ nhiều.” Thiếu niên ba mắt vui vẻ nói.
Dứt lời, người hầu con mắt và xúc tu kia dâng tiên trà cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhận chén trà: “Cảm ơn.”
Hắn cũng cảm thấy sau khi mất trí nhớ, mình có tương lai hơn hẳn.
“Nếu ngươi đã mất trí nhớ thì ta cũng không nói nhiều. Để ta giới thiệu đơn giản một chút, đây là thế giới đặc biệt của ta, cầu thang ngoài kia là Tán Tài Vương Tọa. Ở cảnh giới thứ 6, 7, 8, 9, ngươi đều nhận được một cơ hội đánh cược cùng ta. Bây giờ ngươi đã ở vào giai đoạn lục phẩm lên thất phẩm, nếu tấn thăng lên thất phẩm thì cơ hội đánh cược ở lục phẩm sẽ mất, ngươi sẽ bỏ uổng một lần. Cho nên, bây giờ ngươi có muốn cược với ta không?” Thiếu niên ba mắt giới thiệu sơ lược.
“Ta không có tiền.” Tống Thư Hàng nói trong vô thức.
“Ta không cần thứ phàm tục như tiền.” Thiếu niên ba mắt nói.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng ngời, hắn thốt lên: “Nếu tiền bối không cần tiền thì có thể mang tới đổi chậu inox ở chỗ ta.”
Thiếu niên ba mắt: “…”
“Khụ, xin lỗi. Bây giờ kí ức của ta hơi mơ hồ, đôi khi có những hành vi mà ta không thể khống chế được. Xin thứ lỗi, xin thứ lỗi.” Tống Thư Hàng xin lỗi ngay tắp lự.
Đối mặt với đại lão quái dị thế này, lỡ mà quẩy quá, bị bóp chết tươi thì toi.
Đại trượng phu biết cà khịa nhưng cũng phải biết nhún mình, lúc cần mềm thì tuyệt không được cứng.
Thiếu niên ba mắt nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Ở chỗ ta, bất cứ bảo vật gì có giá trị đều có thể trở thành tiền cược.”
“Nhưng trên người ta hình như chẳng có bảo vật gì cả, chỉ có một đống khỉ thôi.” Tống Thư Hàng vỗ tay một phát, một trăm hai mươi ba con thánh viên mặc nho phục và khăn quàng chân long xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
“Đây là hình chiếu thánh viên của Thánh Viên Long Lực Thần Công sao? Cũng được, cái này có thể dùng làm tiền cược. Một trăm hai mươi ba con thánh viên này của ngươi còn là bản biến dị, ta có thể tính giá cao cho.” Thiếu niên ba mắt gật đầu nói.
Tuy luôn ở thế giới đằng sau cửa gỗ, nhưng hắn có rất nhiều thủ đoạn để thu thập được tin tức từ thế giới bên ngoài, cho nên vẫn có hiểu biết về Thánh Viên Long Lực Thần Công của Thú giới.
“Cái này cũng được sao?” Tống Thư Hàng ngu mặt. Tuy hắn mất trí nhớ, nhưng đám thánh viên này chỉ là hình chiếu do Thánh Viên Long Lực Thần Công mà hắn tu luyện cụ hiện hóa ra mà thôi. Có thể nói chúng là một phần trong công pháp mà hắn tu luyện, nếu trở thành tiền cược thì biết giao nhận thế nào?
“Chỉ cần ngươi bằng lòng thì cái gì cũng có thể bị tách ra trong nghi thức đánh cược của ta. Ngay cả khái niệm như trù tâm hay kiếm ý mà ta còn tách được, nói gì đến dăm ba cái hình chiếu thánh viên.” Thiếu niên ba mắt chậm rãi nói.
Tống Thư Hàng suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Tuy đám khỉ này rất dở hơi, nhưng muốn lấy chúng ra làm tiền cược thì ta không làm được.”
“Dù đã mất trí nhớ nhưng cái tính này của ngươi vẫn không thay đổi.” thiếu niên ba mắt cười nói.
Tống Thư Hàng ngượng ngùng bảo: “Cho nên, tiền bối ạ, ta nghĩ mình không có gì bỏ ra làm tiền cược được đâu. Xin lỗi tiền bối, ta xin được bỏ qua cơ hội đánh bạc ở lục phẩm vậy.”
“Ta rất thích con mắt bên trái của ngươi.” Thiếu niên ba mắt đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng hơi sững ra.
Con mắt bên trái?
Con mắt mà cũng làm tiền cược được à?
Khi Tống Thư Hàng đang suy tư, một bàn tay trắng nõn thò ra khỏi hốc mắt hắn.
Kinh dị hết cả hồn!
Bàn tay này mở ra, bên trong có một đôi tròng mắt đẹp long lanh như bảo ngọc.
Đây là mắt thật của Tống Thư Hàng.
Khi hắn dùng thiên tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công sinh nhục thân, Tạo Hóa Tiên Tử đã móc chúng xuống làm mắt dự bị.
Trong hốc mắt bên trái của Tống Thư Hàng là con mắt của Thánh Nhân Nho Gia, Tạo Hóa Tiên Tử chắc chắn không chịu lấy nó ra làm tiền cược.
Cho nên cô lấy đôi mắt dự bị của Tống Thư Hàng ra.
Thiếu niên ba mắt nhìn đôi mắt trong tay Tạo Hóa Tiên Tửm suy nghĩ một lát rồi nói: “Đôi mắt này cũng thú vị đấy. Trong này ẩn chứa huyền bí tổng cương truyền thừa của Thánh Viên Long Lực Thần Công, miễn cưỡng có thể trở thành vật sưu tập của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận