Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2159: Có phải ngươi hiểu lầm về may mắn rồi không?

Chương 2159: Có phải ngươi hiểu lầm về may mắn rồi không?
“Đây chẳng phải là mắt của ta sao?” Thần thức của Tống Thư Hàng đảo qua đôi mắt… nói đúng hơn là hai con mắt trái này.
Đôi mắt này có thể trở thành tiền cược?
Nói cách khác, bọn chúng cực kì đáng tiền?
Vậy chẳng phải tương lai ta có thể làm giàu nhờ bán mắt rồi sao?
Trong một thoáng, vô vàn suy nghĩ hiện lên trong đầu Tống Thư Hàng.
Bên này, sau khi có được câu trả lời khẳng định của thiếu niên ba mắt, một bàn tay khác của tiên tử thò ra từ hốc mắt bên phải của Tống Thư Hàng, ra dấu OK.
Hiệp nghị đạt thành.
Sau đó, bàn tay trắng ngần và hai con mắt kia đều được thu về.
Thiếu niên ba mắt gật đầu, nói với Tống Thư Hàng: “Ta sẽ chuẩn bị bảo vật có giá trị tương đương với đôi mắt của ngươi làm tiền cược. Ngươi có thể lựa chọn hai vật từ những bảo vật này.”
Dứt lời, hắn vung tay lên.
Một đống bảo vật lơ lửng trong không trung, bay tới trước mặt Tống Thư Hàng.
Chủng loại bảo vật vô cùng phong phú, bao gồm cả pháp khí, đan dược, thiên tài địa bảo, pháp thuật, bí thuật, thậm chí còn có cả những bảo vật dạng khái niệm như đao ý, côn ý, quyền ý…
Tống Thư Hàng liếc sơ đống bảo vật này, cuối cùng, một viên đan dược quen thuộc lọt vào tầm mắt hắn.
Hắn vươn tay ra bắt lấy viên đan dược đó: “Đây là gì vậy?”
“Trùng Sinh đan, thánh dược chữa thương. Nó có rất nhiều tên gọi như Sinh Cơ Hoạt Huyết đan, Phục Tô đan, Tái Sinh đan. Tu sĩ lục phẩm trở xuống có thể dùng. Sau khi uống nó, dù có bị chém ngang lưng hay gọt thành gậy người, chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn có thể tái sinh. Nhưng nó không thể chữa trị được vết thương do thiên kiếp hoặc là công pháp đặc biệt tạo thành.” Thiếu niên ba mắt giải thích: “Thứ này cũng tương đương với một pháp khí hồi sinh, dùng tốt lắm đấy.”
Tống Thư Hàng xoa cằm, cảm thấy hình như mình đã uống một thứ tương tự thế này rồi.
“Đúng rồi, bị mất tim mà uống thuốc này thì có chữa được không?” Tống Thư Hàng bỗng hỏi.
Thiếu niên ba mắt hỏi lại: “Ngươi thất tình à?”
Tống Thư Hàng: “???”
“Ừm, trông vẻ mặt ngươi thì không phải thất tình rồi. Thế là tim ngươi bị đào đi thật hả? Trong tình huống bình thường, chỉ cần không bị tổn thương do thiên kiếp thì uống thuốc này xong, mất tim cũng vẫn mọc lại được.” Thiếu niên ba mắt gật đầu nói.
“Thế thì đáng tiếc quá.” Tống Thư Hàng nói với vẻ tiếc nuối. Trái tim của tiên tử nhỏ nhắn xinh xắn mất vì thiên kiếp, đan dược này không có tác dụng rồi.
Dứt lời, hắn lại tìm tòi trong đống bảo vật.
Sau đó, hắn thấy trong đống bảo vật đó có một vật phẩm với phong cách hoàn toàn khác biệt.
Đó là một khối lập phương kim loại, bên trên hiện ra một hình chiếu 3D.
Hình chiếu 3D là một người máy đơn giản, hơi giống với những trí tuệ nhân tạo phục vụ khách hàng.
Hình tượng của thứ đồ chơi này khác hẳn với những đan dược, pháp khí và bí tịch võ công còn lại.
Trong Tu Chân giới, cái gì càng lạ thì càng đặc biệt.
“Đây là cái gì?” Tống Thư Hàng tò mò cầm khối lập phương nhỏ đó lên.
Khi ngón tay hắn chạm vào khối lập phương, hình chiếu 3D liền biến thành mặt hắn.
Tống Thư Hàng: “…”
“Đây là một pháp khí mà ta mới mô phỏng ra… vẫn còn là hàng thử nghiệm. Tên nó là “Trí tuệ nhân tạo trả lời câu hỏi online”. Chỉ cần nạp cho nó một ít dữ liệu là nó có thể trả lời câu hỏi online. À, nhắc nhở ngươi một chút, trong tay ngươi chỉ là máy phụ. Giá trị của máy chủ rất cao, với đôi mắt của ngươi thì không đổi được.” Thiếu niên ba mắt nói.
“Hàng thử nghiệm? Lại còn là máy nhánh? Thế có dùng được không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Trực giác mách bảo hắn rằng thứ này cực kì hợp với hắn.
Nói không chừng pháp khí này có thể trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của hắn cũng nên.
“Miễn cưỡng có thể coi là thành công một nửa.” Thiếu niên ba mắt trả lời: “Vì kho dữ liệu quá lớn, muốn tạo dựng thì vô cùng phiền phức, cho nên ta đã gắn máy chủ của nó ở một phân thân của ta, để phân thân trở thành kho dữ liệu, cũng để phân thân bổ sung dữ liệu cho máy chủ từng chút một.”
Tống Thư Hàng: “…”
Thế sao không để phân thân của ngài ra mặt trả lời online luôn đi? Thế chẳng chính xác hơn, chẳng thông minh hơn à?
“Thế mới nói là chỉ thành công một nửa.” Thiếu niên ba mắt thở dài.
“Vậy ta sẽ lấy cái này.” Tống Thư Hàng quyết định.
Chưa nói đến cái khác, chỉ riêng khoản “máy chủ đặt trên phân thân của thiếu niên ba mắt” đã đủ giá trị rồi. Thông qua máy nhánh này, có thể liên hệ trực tiếp với phân thân của thiếu niên ba mắt!
Chỉ cần thao tác thỏa đáng thì chắc chắn sẽ có tác dụng vô tận.
“Được, một trong hai bảo vật là trí tuệ nhân tạo trả lời câu hỏi online. Ta phải nhắc nhở ngươi một chút, vì trong tay ngươi là máy nhánh, nên sau khi sử dụng sẽ bị rớt mạng. Sau mỗi lần sử dụng, ngươi có thể đến tìm ta để nối mạng lại.” Thiếu niên ba mắt nhắc nhở.
Tống Thư Hàng: “…”
Lại còn rớt mạng nữa mới kì khôi chứ!
“Bảo vật còn lại ngươi muốn lấy là gì?” Thiếu niên ba mắt lại hỏi.
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lát rồi lại chọn viên Trùng Sinh đan kia. Đan dược này cực kì quý giá, dùng tốt thì không khác gì một pháp khí hồi sinh.
Tuy hắn không dùng đến, nhưng dù bán lấy tiền hay cho hậu bối dùng thì đều có lợi.
“Hiệp nghị đạt thành! Giờ chúng ta vào thẳng giai đoạn đánh cược thôi. Để đảm bảo tính kích thích, nguyên tắc đánh cược của ta chỉ có hai chữ: Tuyệt đối công bằng!” Thiếu niên ôn hòa nói.
Tống Thư Hàng: “…”
“Lần này ngươi muốn đánh cược cái gì? Lần trước ta đã quyết định hạng mục đánh cược rồi, lần này đến lượt ngươi.” Thiếu niên ba mắt cười nói: “Để duy trì nguyên tắc công băng, khi đánh cược, ta sẽ áp chế cảnh giới, thể chất, tinh thần lực và các thuộc tính các của mình xuống cho bằng với ngươi.”
Chơi là phải hết mình!
Tống Thư Hàng nghĩ ngợi một lát, đột nhiên nhớ tới khả năng chịu đựng đau đớn của mình.
“Chúng ta cược xem ai chịu đau giỏi hơn đi.” Tống Thư Hàng đề nghị với vẻ chờ mong.
Thiếu niên ba mắt cứng đờ cả mặt mày, sau đó đột nhiên xua tay chặn lại: “Sáng tạo, Bá Tống, sống ở đời là phải sáng tạo! Lần trước chúng ta đã cược chịu đau rồi, lần này chơi trò mới đi! Thay cách khác đi, đừng có lần nào cũng thi chịu đau nữa.”
Tống Thư Hàng: “…”
Hắn lại nghĩ một lát, rồi nhớ ra vận may quái đản của mình hôm nay.
“Thế thì cược may mắn đi, thế nào? Chỉ cược mỗi may mắn thôi.” Tống Thư Hàng đề nghị.
Quan trọng là vật mang ra đánh cược là hai con mắt dự bị của hắn.
Thắng thì tốt, thua cũng chẳng xót.
“Cược may mắn? Ngươi chắc chứ?” Thiếu niên ba mắt cười bí hiểm nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Chắc.”
“Cược thế nào?” Thiếu niên ba mắt hào hứng. Dù là oẳn tù tì, so xúc xắc, tính điểm số hay cược mặt đồng xu thì hắn cũng nắm chắc thắng lợi trong tay.
Tống Thư Hàng suy nghĩ rồi nói: “Thế này đi. Chúng ta phong ấn hoàn toàn linh lực trong thể nội, tăng thêm pháp thuật làm suy yếu thể chất… đúng rồi, phải kèm theo trận pháp gia tốc ngẫu nhiên 10 lần nữa, sau đó đồng thời nhảy từ độ cao một vạn mét xuống. Lúc rơi xuống đất, ai bị thương nhẹ hơn thì người đó may hơn.”
Thiếu niên ba mắt: “…”
Bố khỉ tiên sư, đây mà là cách cược may mắn à?
Có phải ngươi hiểu lầm gì đó về hai chữ “may mắn” rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận