Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2160: Một trận tranh tài không có kẻ thắng

Chương 2160: Một trận tranh tài không có kẻ thắng
Mấy phút sau…
Từ mười ngàn mét trên không trung, có hai bóng người đạp tầng mây nhìn xuống dưới.
“Chuẩn bị xong chưa?” Thiếu niên ba mắt hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu.
Hình như hắn đang lẩm bẩm đếm số, nghe như là đếm nhịp “một hai ba bốn, năm sáu bảy tám…”
Thiếu niên ba mắt ho nhẹ một tiếng, bổ sung: “Hai mươi giây sau, các loại năng lực phi hành như Bộ Bộ Sinh Liên hay Đạp Không Nhi Hành trên người chúng ta sẽ bị vô hiệu hóa.”
“Mười khóa linh lực trong thể nội sẽ khóa chặt tất cả năng lượng, thậm chí sức mạnh công đức cũng bị vô hiệu hóa tạm thời.”
“Hư Nhược Trớ Chú mà ta tự mình thực hiện sẽ khiến thể chất của chúng ta yếu đi đến một mức cực kì kích thích.”
“Còn có trận pháp gia tốc 10 lần ngẫu nhiên, cứ mười lăm giây sẽ cài đặt lại một lần. Mỗi lần tăng tốc ngẫu nhiên từ gấp đôi đến gấp mười lần. Đến khi đó, ai rơi xuống đất trước, ai bị thương nhẹ hơn, thì phải trông vào may mắn!”
Cuối cùng thiếu niên ba mắt vẫn đồng ý với hình thức đánh cược mà Tống Thư Hàng đưa ra.
Tuy hắn cảm thấy cách lý giải của Tống Thư Hàng với hai chữ “may mắn” cực kì sai trái, nhưng hình thức thi đấu này lại vô cùng kích thích!
Hắn không ngại chơi với Tống Thư Hàng một chút.
Còn kết quả trận đấu thì đã được định sẵn trước khi bắt đầu.
Bởi vì ấn đường của Tống Thư Hàng đang đen sì!
Cho nên… cứ hưởng thụ quá trình tranh tài và kích thích đi thôi.
Tống Thư Hàng gật đầu nói: “Không vấn đề gì.”
“3, 2, 1!” Thiếu niên ba mắt vỗ tay thành tiếng.
Bép!
Giữa hắn và Tống Thư Hàng được một lớp phù văn vàng rực vây quanh, đó chính là minh chứng nghi thức đánh cược đã được kích hoạt.
Đồng thời, phù văn cấm bay cũng được kích hoạt.
Tất cả thủ đoạn dùng để bay lên trời hay đi trên không đều bị cấm.
Tống Thư Hàng và thiếu niên ba mắt lao xuống từ không trung.
“A a a a ~ A a a a ~” Tống Thư Hàng kêu to thành tiếng.
Quá kích thích, khiến cho tiếng đếm nhịp cũng biến thành một chuỗi âm a a vô nghĩa.
Có trời mới biết, thân là một tu sĩ, vì sao trước kia hắn lại mắc chứng sợ độ cao.
“Ha ha ha ha ~” Thiếu niên ba mắt thì lại lớn tiếng cười vang.
Năng lượng trong cơ thể bị cấm chế hoàn toàn, thể chất bị suy yếu đến cùng cực, rơi xuống từ độ cao mười ngàn mét, thậm chí còn có cảm giác hít thở khó khăn.
Cách chơi này thật là cao cấp.
Sao trước kia hắn lại không nghĩ tới nhỉ?
Bá Tống tiểu hữu mất trí nhớ thú vị hơn khi chưa mất trí nhớ nhiều.
Khi hai người rơi xuống khoảng vài trăm mét, trận pháp gia tốc 10 lần ngẫu nhiên trên người họ bắt đầu khởi động!
Đây là thời khắc chứng kiến vận may của mỗi người.
Ai là quý tộc châu u, ai là cùng đinh châu Phi, sẽ được quyết định vào lúc này đây!
“Hôm nay ấn đường của Bá Tống tiểu hữu biến thành màu đen, gia tốc của hắn nhất định sẽ tăng từ tám lần trở lên, mà hôm nay vận khí của ta không tồi, chắc chắn là sẽ tăng tốc từ năm lần trở xuống.” Thiếu niên ba mắt suy đoán.
Xoẹt!
Trận pháp gia tốc 10 lần ngẫu nhiên trên người hắn sáng lên trước.
Ánh sáng gia tốc chín lần khiến sắc mặt hắn trắng bệch.
Sao hôm nay ta lại đen đủi như vậy?
Nhưng thế cũng không sao. Hôm nay dù ta có đen cũng vẫn hên hơn Bá Tống tiểu hữu một chút. Ấn đường của hắn đen sì như sắp ép ra dầu hỏa thế kia cơ mà.
Nghĩ tới đây, thiếu niên ba mắt nhìn sang phía Tống Thư Hàng.
Trận pháp gia tốc 10 lần ngẫu nhiên cũng vừa được kích hoạt và sáng lên, ánh quang của trận pháp vọt lên tận mốc tăng gấp 10 lần.
“Ha ha, quả nhiên đúng như ta suy đoán.” Thiếu niên ba mắt vui vẻ trong lòng.
Nhưng hắn còn chưa vui xong, ánh sáng trận pháp gia tốc trên người Tống Thư Hàng đã tối đi, giảm xuống còn gấp hai lần rồi mới kích hoạt hoàn toàn.
Thiếu niên ba mắt: “???”
Vụ gì đây? Vì sao trận pháp gia tốc đã tăng gấp mười lần lại giảm còn có gấp đôi chứ?
Bá Tống tiểu hữu ấn đường đen thui sao lại may mắn thế này?
Trừ khi… có một loại chúc phúc nào đó đang đi kèm với vận xui của hắn?
Con mắt thứ ba của thiếu niên ba mắt ghim chặt lên người Tống Thư Hàng.
Trong một nháy mắt, hắn thấy trên thân Tống Thư Hàng phát sinh biến hóa. Mái tóc của hắn trở nên mềm mại như tơ lụa, dài đến ngang lưng, hình thể cũng trở nên đẹp dẽ hơn… Và quan trọng là, có mị lực vô cùng vô tận phóng thích ra từ hắn.
“Đùa nhau à? Đến khí vận cũng bật hack nữa ư?” Thiếu niên ba mắt cả giận nói.
Rõ ràng trên người Bá Tống tiểu hữu đang được bao phủ bởi một loại chúc phúc cực kì cường đại.
Dưới sự chúc phúc mạnh mẽ này, khí vận nhọ nồi từ ấn đường đen sì của Tống Thư Hàng tiểu hữu bị đảo ngược.
Thiếu niên ba mắt định rủa xả Bá Tống bật hack. Nhưng trận pháp gia tốc tám lần và gia tốc hai lần đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.
Khoảng cách xa xôi nhất trên thế gian này chính là ngươi tăng tốc tám lần chạy đằng trước, ta tăng tốc gấp đôi đuổi theo sau. Ngươi càng chạy càng nhanh, ta dốc hết toàn lực vẫn chẳng thể nào đuổi kịp.
Đây chính là sự lãng mạn giữa gia tốc tám lần và gia tốc gấp đôi.
“Ta không tin hiệu quả của lời chúc phúc này có thể duy trì đến khi ván cược kết thúc!” Thiếu niên ba mắt thầm nghĩ.
Pháp thuật chúc phúc hay cầu nguyện để tăng may mắn nào cũng có giới hạn thời gian.
Chúng không thể tăng cường may mắn cho người được chúc phúc vĩnh viễn.
Bao giờ hiệu quả của loại chúc phúc này biến mất thì vận xui tận mạng của Bá Tống sẽ tự phát huy tác dụng.
Mười lăm giây sau…
Trận pháp gia tốc 10 lần ngẫu nhiên khởi động lại.
Thiếu niên ba mắt đang bị gia tốc tám lần biến thành chín lần.
Mà gia tốc gấp đôi trên người Tống Thư Hàng thì duy trì không đổi.
Thiếu niên ba mắt: “…”
Hắn nghĩ mình không thể nào nhọ đến thế được…
Chẳng lẽ… chúc phúc tăng vận may trên người Bá Tống tiểu hữu còn có hiệu quả phản đòn? Khi chúc phúc cho Bá Tống tiểu hữu, nó còn tiện thể nguyền rủa người khác, hoặc là hút may mắn ở người khác cho Bá Tống tiểu hữu nữa hay sao?
Thiếu niên ba mắt cảm thấy có lẽ mình đã tìm ra chân tướng.
Lại mười lăm giây nữa trôi qua…
Thiếu niên ba mắt tăng tốc mười lần.
Tống Thư Hàng tăng tốc ba lần.
Khoảng cách giữa cả hai mỗi lúc một xa.
Trong tầm mắt Tống Thư Hàng, thiếu niên ba mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu.
“Rơi càng nhanh, chết càng thảm.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Trận cá cược này đã chẳng còn chút gay cấn nào nữa.
“Quả nhiên, hôm nay ta vô cùng may mắn.” Tống Thư Hàng lặng lẽ gật đầu.
Cảm giác được vận may bao phủ này thật là hạnh phúc biết bao.
“Nếu ngày nào mình cũng được may mắn bằng nửa hôm nay thì hay biết mấy ~”
Rầm!
Một tiếng ầm vang lên, đánh dấu trò chơi kết thúc.
Thiếu niên ba mắt rơi xuống đất trước một bước. Sau lần tăng tốc gấp năm ở đoạn cuối, hắn tạo nên hẳn một hố thiên thạch khổng lồ.
Thân thể suy yếu đến cực hạn bị thương trầm trọng.
“Sh… shhhh.” Thiếu niên ba mắt nằm trong hố thiên thạch mà hít hà đau đớn.
“Xem ra thân thể này… phải mang đi bảo dưỡng rồi.” Hắn khẽ nói.
Một lúc lâu sau.
Rầm!
Tống Thư Hàng tạo nên một cái hố to ngay bên cạnh hắn.
“Ta thắng!” Tống Thư Hàng nằm trong hố, run rẩy nói.
“Ừ, ngươi thắng.” Thiếu niên ba mắt liếc nhìn trạng thái thê thảm không kém của Tống Thư Hàng.
Tuy Tống Thư Hàng thắng cược, nhưng trận đấu này lại không có ai thắng cả.
Bọn họ đều bị trọng thương, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
“Cầm đi đi, cả đan dược và pháp bảo, ôm hết đi, của ngươi tất.” Thấy Tống Thư Hàng bị thương nặng, thiếu niên ba mắt cũng an ủi phần nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận