Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2165: Tô... Tô Gì Đây?

Chương 2165: Tô... Tô Gì Đây?
Tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới đều đang giữ nguyên tư thế nhìn trời.
Tiếp theo chính là giai đoạn ngưng tụ thánh ấn.
Đây là giờ phút đáng để kỷ niệm.
Trong hình ảnh.
Vị “Hà Chỉ Ma Đế” kia đứng dậy, cẩn thận đặt tiên tử đầu rồng xuống cái vương tọa hung ác kia.
Sau đó hắn đứng dậy tiến về phía trước, hai tay vỗ vào nhau, bắt đầu ngưng tụ thánh ấn.
Có một luồng ánh sáng công đức khổng lồ bắt đầu ngưng tụ trên người vị “Hà Chỉ Ma Đế” này.
Tu sĩ Ma môn ngẩn người.
Bọn họ đã bị dọa bởi lượng ánh sáng công đức khổng lồ như thế này.
Luồng ánh sáng công đức này không chỉ nhiều thôi đâu, chất lượng cũng cao đến kinh khủng. Cho dù là cao tăng Phật Môn hay Thánh Hiền Nho gia đi chăng nữa cũng không có mấy ai có thể ngưng tụ ra lượng ánh sáng công đức khổng lồ như vậy ấy chứ.
Sau đó.
Ở giữa bầu trời có một cái thánh ấn hình thức ban đầu đang được ngưng tụ ra, nó hạ xuống trước mặt “Hà Chỉ Ma Đế”.
Nếu như đây thật sự là khung cảnh thành thánh của “Hà Chỉ Ma Đế”, vậy thì thánh hào của hắn có lẽ là “Hà Chỉ” nhỉ? Các tu sĩ Ma môn thầm nghĩ.
Sau đó, sự việc hoàn toàn giống với suy nghĩ của bọn họ.
Vị “Hà Chỉ Ma Đế” này vươn tay ra vẽ lên thánh ấn một cái.
Hai chữ Hà Chỉ xuất hiện.
Tuy nhiên... Hai chữ này không phải “Chữ viễn cổ”, mà là chữ viết của Hoa Hạ trên trái đất ở hiện thế, đã vậy còn là giản thể nữa chứ.
Lúc “Nhân tiền hiển thánh, ngưng tụ thánh ấn”, sẽ có pháp tắc đảm nhận chức phiên dịch, nhờ vậy mấy chữ này mọi người đều có thể xem hiểu.
Nhưng bây giờ trong hiện thế, cơ mặt của những tu luyện giả đã từng tiếp xúc với chữ viết Hoa Hạ đều đang co giật.
Sau khi viết xong hai chữ “Hà Chỉ”, vị “Hà Chỉ Ma Đế” này lại rơi vào trầm tư.
Sau đó hắn lại vươn tay ra vẽ lên thánh ấn, thêm một chữ X lên hai chữ “Hà Chỉ”.
Động tác này đều làm cho tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới trở nên nghẹt thở.
...
...
"Quả nhiên, thánh hào vẫn không thể đặt tùy ý như vậy. Hà Chỉ đã là thánh hào của người khác rồi, hơn nữa cái thánh hào này lại không may mắn cho lắm."
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Sau khi gạch đi đạo hiệu “Hà Chỉ” này, hắn bèn bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Cuối cùng hắn lại thuận theo bản năng của hắn, lấy tay làm bút viết một chữ “Bá” lên trên thánh ấn.
Ừm, quả nhiên hắn vẫn thích chữ này hơn.
"Hít ~~"
Chẳng biết tại sao, khi tu luyện giả khắp chư thiên vạn giới nhìn thấy chữ này đều không khỏi hít một hơi lạnh.
Năm nay...
Nói đúng hơn là vào đầu tháng bảy năm nay, mỗi khi mọi người đọc tới chữ “Bá” là sẽ bị cà lăm, mà mỗi khi cà lăm là sẽ đọc lại chữ “Bá” này hai lần trở lên.
Nếu như không phải đã xác định lại khuôn mặt này không phải khuôn mặt quen thuộc kia, nói không chừng đã có rất nhiều tu sĩ ngắt mạng rồi.
“Sau chữ Bá thì nên dùng chữ gì cho tốt đây?”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Hắn nhớ lúc trước bạch mã đã từng gọi hắn là Bá Tống.
Nên viết Bá Tống không nhỉ?
Không được không được, Bá Tống đã là một “Thánh hào” của hắn rồi. Không thể lặp lại.
Như vậy, thử kết hợp chữ Bá và Hà Chỉ Ma Đế xem.
Bá Đế?
Tên này có khí thế đấy!
Nhưng cái tên này lại không hợp với phong cách khiêm tốn của hắn.
Trong tiềm thức của hắn, hắn luôn muốn khiêm tốn một chút, ít nhất là trong quãng thời gian gần đây nhất định phải cố gắng khiêm tốn.
Do đó, nhượng bộ một chút vậy.
Bá Ma thì sao nhỉ?
Tống Thư Hàng vừa mới suy nghĩ trong lòng, thánh ấn đã sinh ra cảm ứng.
Thánh hào Bá Ma đã được xác định.
...
...
Hôm nay là một ngày trọng đại.
Trong con mắt của những tu luyện giả không biết “Hà Chỉ Ma Đế”, vị nghìn năm đệ thập nhị thánh xuất hiện vào hôm nay, tên của hắn là Bá Ma!
Còn những tu luyện giả biết “Hà Chỉ Ma Đế” thì lại giật mình.
Nếu như đây thật sự là khung cảnh “Hà Chỉ Ma Đế” hiển thánh trong quá khứ. Vậy thì thánh hào chính thức của Hà Chỉ Đại Đế là “Bá Ma” ư?
Bá Ma Hà Chỉ!
Khí phách biết bao.
...
...
Trong “Nhóm Cửu Châu Số 1”.
Hoàng Sơn Thánh Quân:
"Bá Ma... "
Bắc Hà Tán Nhân:
"Phong cách đặt tên này... "
Tô Thị A Thất:
"Trước đó là Bá Tống, Bá Nho, Bá Long... "
Vô Song Điệp Tiên (Vũ Nhu Tử):
"Ta nói rồi mà, đây là chắc chắn là Tống tiền bối."
Lệ Chi Tiên Tử:
"@Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu, *Icon viên thuốc*."
Hoàng Sơn Thánh Quân:
"Đang uống."
Lệ Chi Tiên Tử:
"Nhớ uống nhiều nước kẻo nghẹn đấy."
Hoàng Sơn Thánh Quân:
"Ừm, ta đi nấu một bình nước trước đã. Không hiểu sao cứ có cảm giác lát nữa sẽ còn dùng tới."
Diệt Phượng Công Tử lăn qua lăn lại trên đất:
"Có phải Tống Thư Hàng tiểu hữu hay không, chỉ cần chờ đến lúc giảng pháp xong, hỏi hắn là biết chứ gì."
Đông Phương Lục Tiên Tử bò ra từ chiếc xe bị lật, trả lời:
"Thật ra điều này không phải vấn đề, vấn đề là... Lát nữa Bá Ma giảng pháp, các ngươi có xem không? Ta muốn tìm người xem chung với ta, lỡ như là ‘Hà Chỉ Ma Đế’ của Ma môn bọn ta giảng pháp thật thì sao, ta tuyệt đối sẽ không lỡ mất dịp này."
Đông Phương Tĩnh Tuyết:
"Để ta xem chung với cô, Lục Tử."
Vân Trung Tiên Khách đề nghị:
"Bầu không khí không cần nghiêm túc như vậy đâu, ta đề nghị lúc Bá Ma sắp giảng pháp, mọi người hãy tiến vào trạng thái bế quan tu luyện đi. Một lát nữa đi ra, hỏi những đạo hữu đã xem giảng pháp ấy, hỏi họ nội dung của buổi giảng pháp là gì. Sau đó mới chọn có nên xem lại hay không."
Cuồng Đao Tứ Lãng:
"Cuối cùng cũng hết cấm chat... Ha ha ha, mọi người đều sinh ra từ mẹ mà, tại sao Tiên Khách đạo hữu ngươi lại thông mình thế nhỉ? Ta đề nghị, để chủ nhóm xem giảng pháp trước đi, chủ nhóm phải dẫn đầu chứ."
Đồng Quái Tiên Sư:
"Hay đấy!"
Lệ Chi Tiên Tử:
"@Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu, *Icon viên thuốc*."
Hoàng Sơn Thánh Quân:
“...”
Cái nhóm tồi tệ này nên giải tán, giải tán!
...
...
Thánh hào Bá Ma đã được xác định.
Chư thiên vạn giới lại sôi trào.
Bởi vì sau đoạn hiển thánh và thánh hào chính là đoạn quan trọng nhất!
“Tiếp theo chắc là tới Huyền Thánh giảng pháp rồi nhỉ?”
“Nhưng mà, vị Bá Ma Huyền Thánh vừa mới mất đi đạo lữ này có thể điều chỉnh tâm trạng cho thật tốt để giảng pháp không đây?”
“Bá Ma Hà Chỉ Đại Đế không phải loại đàn ông dễ gục ngã như vậy đâu. Chúng ta có thể kỳ vọng vào buổi giảng pháp của hắn.”
“Đại Đế không phải loại người sẽ bị tình cảm đánh bại đâu, dựa theo ghi chép của Ma môn, hắn là một người đàn ông độc thân cả đời đấy. Độc thân bằng thực lực đó, những thứ tình cảm ngu ngốc đó sao có thể đánh bại được hắn cơ chứ?”
Lúc chư thiên vạn giới đang bàn luận vô cùng sôi nổi.
Hình ảnh hiển thánh lại được chuyển sang vị tiên tử đầu rồng kia.
Có thánh ấn đang bắt đầu hình thành bên người cô.
“Wow! Vị tiên tử này còn sống!”
“Hơn nữa cô ấy đang ngưng tụ thánh ấn, điều này nói lên cô ấy đã độ kiếp thành công rồi.”
“Chắc là trước đó chúng ta đã hiểu lầm rồi, có thể là do vị tiên tử này trời sinh đã có một cái lỗ ở ngực, chứ không phải bị thương bởi thiên kiếp đâu.”
Việc độ kiếp theo nhóm, xem ra có triển vọng thật đấy chứ.
Thánh ấn xuất hiện ở bên người Tô Thị A Thập Lục.
Tống Thư Hàng cũng tò mò nhìn về phía cô, muốn xem thử cô gái cũng bị mất trí nhớ như hắn này sẽ lấy tên gì.
Tô Thị A Thập Lục vươn tay ra, vẽ lên thánh ấn một cái.
Một chữ “Tô” hiện lên.
Chữ Tô trong Tô Thị đã trở thành bản năng khắc sâu vào trong xương cốt của A Thập Lục rồi, lúc viết thánh hào, việc cô không bỏ chữ này là đương nhiên.
Sau khi viết xong chữ “Tô”, cô bắt đầu do dự.
Nên viết đạo hiệu gì đây?
Trí nhớ của cô quá mơ hồ, cô không nhớ đạo hiệu của mình rốt cuộc là gì.
Tô Thị A Thất đang xem live stream vô cùng nghi hoặc. Rốt cuộc A Thập Lục đang do dự cái gì chứ?
Chẳng lẽ cô không muốn lấy “Tô Thị A Thập Lục” làm thánh hào của cô sao?
Con số mười sáu này có một ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Tiểu Thập Lục không nên bỏ nó mới đúng chứ.
Trong hình ảnh hiển thánh.
Tô Thị A Thập Lục ngẩng đầu, nhìn về phía Tống Thư Hàng với ánh mắt nghi hoặc, cô muốn trưng cầu ý kiến của hắn.
"Tô... Tô?"
Tống Thư Hàng sờ cằm, suy ngẫm.
Hắn đọc lại chữ “Tô” hết lần này đến lần khác.
Đột nhiên, hắn đọc một cụm từ theo bản năng:
"Tô Hàng!"
Tuy rằng không biết Tô Hàng có ý gì, nhưng hắn lại có ấn tượng rất sâu sắc với từ này, có cảm giác rất quý giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận