Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2179: Tống *Học ghẹo người* Thư Hàng

Chương 2179: Tống *Học ghẹo người* Thư Hàng
Sau khi trái tim của Tống Thư Hàng được Bạch tiền bối đưa vào đĩa tròn thì ý thức của tất cả mọi người đều bị đóng băng.
Trong thế giới của đĩa tròn, tất cả mọi thứ đều ngưng đọng lại.
Ngay cả nửa người của Bạch tiền bối cũng áp sát vào trái tim lưu ly và rơi vào trạng thái đóng băng.
Đĩa tròn trôi xa, ẩn náu dưới sự bảo vệ của màn sương mù ngụy bất hủ. Chỉ cần nó không hiện thân thì trong chư thiên vạn giới sẽ không một ai tìm ra sự tồn tại của nó.
Ý thức của Tống Thư Hàng cũng bị ngưng đọng lại. Trong thế giới đĩa tròn, khái niệm thời gian dường như đã mất đi.

Chẳng biết trải qua bao lâu, Tống Thư Hàng đang “đóng băng” đột nhiên bắt đầu nằm mơ.
Hắn mơ thấy một sa mạc nóng bỏng, không phải sa mạc của Bạch tiền bối, mà là một sa mạc lạ lẫm nóng ran như địa ngục.
Trong giấc mộng, hắn đi chân trần trên sa mạc như một cao tăng khổ hạnh. Mặt cát nóng rẫy làm bàn chân rát bỏng.
Thế mới biết người đầu tiên phát minh ra giày đúng là một thiên tài!
Vì chân bị bỏng nên Tống Thư Hàng bị đánh thức.
Ý thức của hắn “mở mắt” ra.
Sau đó, hắn nhìn thấy bạch long tỷ tỷ bên cạnh mình.
Nói thật, nhất định bạch long tỷ tỷ là một đại mỹ nhân của Long tộc.
Sừng của cô vô cùng đẹp đẽ, tỏa ánh hào quang sáng ngời, hình dạng cực kì xinh đẹp. Ngư Kiều Kiều từng nói, với Long tộc, muốn xét đẹp trai xinh gái thì trước hết phải nhìn vào cái sừng.
Sau đó mới nhìn hình thể.
Hình thể của bạch long tỷ tỷ thon dài, tỉ lệ hoàn mỹ, rất thích hợp để làm khăn quàng cổ.
Không biết bạch long tỷ tỷ mà hóa thành hình người thì sẽ có hình dáng thế nào nhỉ?
Ý thức của Tống Thư Hàng lại quay đầu nhìn về một phía khác.
Phía đó là Tô Thị A Thập Lục.
Tô Thị A Thập Lục ngủ say cuộn mình như con tôm nhỏ, vừa xinh xắn lại vừa đáng yêu.
Tống Thư Hàng ngồi bên cạnh ngắm nhìn Tô Thị A Thập Lục đang ở trạng thái đóng băng, nghĩ thầm: “Không biết tương lai A Thập Lục có thể lớn lên như Thập Lục lớn không nhỉ?”
Cảm giác khó không phải dạng vừa đâu.
Mặt khác, hắn lại nhớ tới A Thập Lục trong mộng cảnh khi dung hợp long châu, vô cùng thú vị, cực kì quyến rũ.
Tống Thư Hàng nhớ lại tư thái làm lòng người ngứa ngáy của Tô Thị A Thập Lục, rồi… hắn gối mặt mình lên hai tay, giấu non nửa khuôn mặt trong đôi tay, nghiêng đầu để lộ mắt, nhìn Tô Thị A Thập Lục.
Đúng rồi, chính là tư thế này.
Lần sau hắn phải dùng tư thế này để nói chuyện với A Thập Lục xem cô ấy phản ứng thế nào mới được. Bây giờ nhân lúc A Thập Lục đang “đứng hình”, luyện tập thôi!
Làm thế này còn thích hơn nhìn gương luyện tập nhiều!
Tống *ghẹo người* Thư Hàng.
Sau mấy lần luyện tập, ý thức của Tống Thư Hàng lại thẩm thấu ra ngoài, xem có thể nhìn thế giới bên ngoài qua trái tim của mình hay không.
Khi hắn nghĩ như vậy, ý thức bèn xuyên qua trái tim và thấm ra ngoài thật.
Một khắc sau, ý thức của hắn nhìn thấy Bạch tiền bối đang nằm trên trái tim lưu ly!
Bạch tiền bối cũng đang ở trong trạng thái đóng băng.
Hai tay hắn giao nhau, đầu gối trên cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài hơi nhếch lên, những sợi tóc đen tản mác trên gương mặt làm toát lên khí chất biếng nhác…
Bạch *Quyến rũ chết người*!
“Không học được, không học được.” Tống Thư Hàng liên tục xua tay.
Vụ này khó quá, không theo được.
Ý thức của hắn lặng lẽ lách qua Bạch tiền bối rồi thăm dò tiếp ra thế giới bên ngoài.
Nhưng hắn còn chưa thành công thì trái tim lưu ly đã tỏa ra lực hút, kéo hắn về.
Ý thức của Tống Thư Hàng lại rơi vào trạng thái đóng băng.

Sau đó, lại chẳng biết bao lâu trôi qua.
Tống Tôn Giả mới lên chức lại bắt đầu nằm mơ.
Lần này, hắn mơ thấy mình bị hồng thủy cuốn đi. Hắn giãy giụa, vùng vẫy trong hồng thủy, cuối cùng không đấu lại được lực lượng thiên nhiên, bị nước lũ bao trùm, không sao thở nổi, cực kì đau đớn.
Giấc mộng này vô cùng quen thuộc. Tống Thư Hàng nhớ khi còn bé, cứ mỗi lần tè dầm hoặc sắp tè dầm là lại mơ thấy giấc mộng tương tự thế này.
Mỗi khi mơ đến đoạn không chống lại được hồng thủy, chỉ cần hơi lơi lỏng hoặc từ bỏ chống cự thì hồng thủy trong hiện thực sẽ ập đến, vẽ một bức bản đồ lên giường nằm.
Vừa nghĩ đến việc mình có thể từ dầm, Tống Tôn Giả mở choàng mắt ra.
Sau đó, sừng rồng của bạch long tỷ tỷ lọt vào tầm mắt hắn.
Hình ảnh quen thuộc, người và vật đều quen thuộc.
Ý thức của Tống Thư Hàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn bạch long tỷ tỷ một cái rồi lại quay sang nhìn Tô Thị A Thập Lục.
Sau một hồi nghĩ ngợi…
Hắn lại luyện tập “dáng vẻ ghẹo người” bên cạnh Tô Thị A Thập Lục.
Sau đó ý thức của hắn thẩm thấu ra ngoài trái tim.
Trên trái tim lưu ly, Bạch tiền bối vẫn duy trì tư thế cực kì quyến rũ.
Tống Thư Hàng không nhịn được mà chăm chú nhìn hồi lâu, sau đó vội vàng đưa ý thức ra thế giới bên ngoài.
Lần trước thời gian bị dày vò quá lâu, nên vừa hết thời gian thì ý thức của hắn đã bị kéo ngay về trái tim lưu ly. Lần này hắn muốn nhìn xem nếu tranh thủ thời gian thì mình có thể thấy những gì xảy ra ở thế giới bên ngoài hay không.
Ý thức của Tống Thư Hàng dường như đã thẩm thấu thành công ra ngoài… một khoảnh khắc.
Thời gian thẩm thấu thành công ngắn ngủi đến mức khiến hắn đắng hết cả lòng mề.
Sau khoảnh khắc ấy, ý thức của hắn lại bị kéo về trái tim lưu ly.
Khi ý thức lại một lần nữa lâm vào trạng thái đóng băng, hắn tỉ mỉ ngẫm lại tin tức vừa thu được trong khoảnh khắc tiếp xúc với thế giới bên ngoài ban nãy.
Đầu tiên, là nước.
Thế giới bên ngoài dường như là đáy nước, rất phù hợp với giấc mơ bị dìm nước của hắn ban nãy.
Sau đó, hình như có một thiếu nữ đang nghịch nước.
Hai chân thiếu nữ đong đưa trong làn nước.
Dáng dấp của cô cực kì giống với Sở các chủ. À không đúng, phải là giống với Sở các chủ two.
Vừa nghĩ đến Sở các chủ two, Tống Thư Hàng lại sờ lên cổ mình theo bản năng.
Hú hồn cái đầu còn nguyên.
Sau đó hắn lại chìm vào trạng thái đóng băng.

Trong đĩa tròn không có năm tháng, nhưng thời gian ở thế giới bên ngoài lại vùn vụt trôi nhanh.
Trong giấc mộng của Bá Ma Huyền Thánh mới nhậm chức.
Hắn mơ thấy mình đang đi lại trên mây, dưới tầng mây… là bệnh sợ độ cao!
Hắn không dám nhìn xuống dưới, vì chỉ sợ mình đạp hụt một bước thì sẽ ngã lộn cổ từ trên mây xuống.
Một người tên là Edward Murphy từng đưa ra một định luật: Đó là bạn càng lo sợ chuyện gì thì chuyện đó càng có khả năng xảy ra.
Tống Thư Hàng vừa nghĩ đến chuyện đạp hụt thì chỉ một khắc sau hắn đã đạp hụt luôn, và ngã từ tầng mây xuống thật.
“A aaaa ~” Bá Ma Huyền Thánh đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Lần này, sau khi tỉnh lại, hắn đã bình tĩnh hơn không ít.
Đầu tiên hắn ngắm nhìn bạch long tỷ tỷ, sau đó lại luyện tập làm động tác ghẹo người với Tô Thị A Thập Lục, rồi thẩm thấu ý thức ra ngoài, ngắm nhìn Bạch tiền bối mị lực vô biên, học tập tư thế quyến rũ của ngài.
Cuối cùng, hắn đưa ý thức ra bên ngoài.
Ý thức của hắn vừa thẩm thấu ra ngoài đã thấy tử khí đông lai, tường vân che trời, rồng bay phượng múa.
Hình ảnh này quen thuộc biết bao.
“Là hắn, là Thánh Nhân ngầu lòi!” Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Không thể nào sai được, đây chính là dị tượng trong thiên địa vào cái khoảnh khắc mà Thánh Nhân Nho gia được sinh ra.
Đó là người đàn ông được định sẵn rằng sẽ xuất chúng phi phàm từ khi được sinh ra, cả đời ngầu lòi, từ xưa đến nay hiếm ai địch nổi.
Cho dù sau khi chết, hắn chỉ để lại có một con mắt.
Nhưng uy danh của hắn vẫn dựa vào danh tiếng của Bá Tống để chấn nhiếp chư thiên vạn giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận