Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2180: Vua thả thính

Chương 2180: Vua thả thính
“Dù là sa mạc, Sở các chủ của Bích Thủy Các hay Thánh Nhân Nho gia thì đều là người hoặc vật liên quan đến ta. Đây là đánh dấu tiết điểm thời gian sao?” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Quan trọng hơn là…
Sau khi Bạch tiền bối kích hoạt pháp khí đĩa tròn, nó không đưa thẳng ý thức của bọn họ về tương lai.
Từ thế giới sa mạc, đến Sở các chủ, rồi đến Thánh Nhân Nho gia, rõ ràng là lịch sử đang phát triển.
Trong lòng Tống Thư Hàng hơi động.
Nếu vậy…
Khi trở về đến hiện tại, chiến đấu với kẻ địch, có phải hắn có thể đọc câu thoại kia rồi không?
“Ta đã bị giam cầm hàng vạn năm…”
Không đúng… phải sửa đổi một chút.
“Ta đã trôi qua ngàn vạn năm, trải qua hết thời đại này đến thời đại khác, thế mà ngươi dám đối địch với ta? Các ngươi đang tự tìm đường chết!”
Thật kích thích.
Mỗi tội hơi xấu hổ…
Mà trong tình huống bình thường, còn chưa đọc xong lời thoại thì kẻ địch đã cầm đao chém ngươi rồi. Dài quá!
Khi Tống Thư Hàng đang nghĩ ngợi thì ý thức của hắn đã bị kéo về, lâm vào trạng thái đóng băng.

Sau đó…
Tống Thư Hàng thi thoảng lại thoát khỏi trạng thái đóng băng, đồng thời có thể đưa ý thức ra ngoài đĩa tròn trong một khoảng thời gian ngắn ngủi để dò xét tin tức bên ngoài.
Đôi khi, hắn có thể biết được một vài tin tức chính xác.
Đôi khi thì chẳng thu hoạch được gì.
Sau hình ảnh về Thánh Nhân Nho gia, khi Tống Thư Hàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì tin tức dò xét được dường như có bạch long tỷ tỷ và Thiên Đế.
Tin tức về bạch long tỷ tỷ, là hắn “nhìn thấy” trong một bộ xương của Kim Long thái cổ đã chết sinh thành nên một con rồng nhỏ trắng muốt. Đây chính là nơi bạch long tỷ tỷ được sinh ra.
Tin tức về Thiên Đế là tiếng âm vang khắp chư thiên vạn giới khi Thiên Đình được thành lập.
Sau đó, ý thức của Tống Thư Hàng thẩm thấu ra bên ngoài thêm mấy lần.
Nhưng tin tức hắn thu được không có giá trị gì, không thể suy đoán ra tình hình cụ thể ở thế giới bên ngoài được.

Tuy không phỏng đoán được tình hình cụ thể, nhưng Tống Thư Hàng vẫn đưa ý thức ra ngoài để tìm hiểu thế giới bên ngoài mà không biết mệt.
Thông qua cách này, hắn có thể phỏng đoán đại khái xem khi nào thì mình “đến trạm”.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ý thức của Tống Thư Hàng tỉnh lại lần nữa. Lần này hắn thức tỉnh tự nhiên, không hề gặp ác mộng.
“Thế mà lại tỉnh tự nhiên. Làm ta chẳng quen gì cả.” Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Khi đã quen với việc tỉnh dậy từ ác mộng mà đột nhiên lại được tỉnh tự nhiên, cứ thấy thiêu thiếu thú vị thế nào.
Cũng giống những lần trước, Tống Thư Hàng vừa tỉnh lại thì bạch long tỷ tỷ đã lọt vào tầm mắt hắn.
Vì đã nhìn quá nhiều lần, nên Tống Thư Hàng chỉ liếc cô một cái rồi quay sang vị trí của Tô Thị A Thập Lục.
“Chẳng biết lúc nào mới đến trạm đây.”
Nói xong, hắn quay sang Tô Thị A Thập Lục, liên tiếp làm mấy tư thế “ghẹo người”.
Đây là trọn bộ tư thế thả tính mà hắn nghiệm ra trong những lần tỉnh lại nhàn cư vi bất thiện. Có tất cả chín động tác, thả thính ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Với làn da mặt thiên phạt còn đánh không rách của hắn bây giờ, nếu Tô Thị A Thập Lục tỉnh lại mà thấy cả bộ tư thế thả thính này sẽ phản ứng thế nào đây? A Thập Lục có dính thính không nhỉ?
Sau khi kết thúc bộ động tác, ý thức của Tống Thư Hàng bay lên, thẩm thấu ra khỏi trái tim lưu ly.

Sau khi ý thức của Tống Thư Hàng rời đi.
Bạch long tỷ tỷ và Tô Thị A Thập Lục đồng loạt mở to mắt ra.
Một người một rồng nhìn nhau.
“Vừa nãy là Thư Hàng thật hả?” Bạch long tỷ tỷ hỏi.
“Ừm, đúng là hắn.” Tô Thị A Thập Lục lau nước mắt trên khóe mi, nhếch miệng lên. Trời mới biết cô nhịn cười khổ sở đến chừng nào.
Tống Thư Hàng thả thính thú vị chết đi được.
Bạch long tỷ tỷ im lặng hồi lâu mới nói bằng giọng khẳng định chắc nịch: “Hắn uống lộn thuốc rồi.”
Cả bộ động tác thả thính ban nãy là sao? Làm bao nhiêu vảy rồng của cô đều dựng đứng hết lên rồi!
“Bạch long tỷ tỷ, chúng ta đang là thể ý thức mà.” A Thập Lục nhắc nhở, thể ý thức thì làm sao mà uống thuốc được?
“Thế thì nghĩa là hôm nay hắn ngừng thuốc, không có uống.” Bạch long tỷ tỷ nói.
“Nhìn ngốc ngốc đáng yêu mà.” Tô Thị A Thập Lục nói.
“Nhưng không ngờ thằng ranh này khôn ra, biết thả thính gái rồi cơ đấy. Tuy cách thả thính còn sai trái lắm, nhưng ít ra thì nó cũng đã có ý thức về chuyện này rồi.” Bạch long tỷ tỷ ngẩng đầu nhìn trời, có ý thức là đã tốt hơn tên đầu gỗ nào đó nhiều lắm: “Để lần sau ta dạy hắn cách thả thính cao cấp vậy.”
Tô Thị A Thập Lục: “…”
“Có vẻ như hiệu quả của pháp thuật thời gian đã kết thúc, chúng ta về đến nơi rồi. Chờ Bạch đạo hữu mở phong ấn đưa chúng ta ra là được.” Bạch long tỷ tỷ chậm rãi nói.
Tuy chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Nhưng có cảm giác như đã trải qua thời gian rất lâu…

Bên ngoài trái tim lưu ly.
Ý thức của Tống Thư Hàng liếc Bạch tiền bối một cái như thường lệ.
“Ơ? Sao ta lại thấy Bạch tiền bối càng hút mắt hơn thế nhỉ?” Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Bạch tiền bối trước đó tựa như một tác phẩm nghệ thuật không có sự sống.
Mà Bạch tiền bối giờ đây như thể sắp sống dậy vậy.
Gãi đầu mấy cái, ý thức của Tống Thư Hàng lại thẩm thấu ra ngoài. Thời gian có thể ra ngoài rất ngắn, hắn phải tranh thủ thời gian để tránh việc chưa kịp ra đến nơi thì đã bị kéo về trái tim lưu ly.
Khi ý thức của Tống Thư Hàng đã thẩm thấu ra bên ngoài, hắn phát hiện ra đĩa tròn lại rơi vào một sa mạc.
Có vẻ nó rất thích sa mạc.
Trong những lần thẩm thấu ra trước đây, ý thức của hắn đã gặp sa mạc mấy lần rồi.
“Sa mạc này đại diện cho thời đại nào? Tượng trưng cho nhân vật nào? Hay là người quen nào của ta?” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Hắn cố gắng hết sức đưa ý thức của mình thẩm thấu và khuếch tán ra
Lần này phạm vi khuếch tán ý thức của hắn cực kì lớn, lớn hơn rất nhiều so với những lần trước.
Sau đó, ý thức của Tống Thư Hàng tiếp xúc đến một vật cực kì quen thuộc.
Đó là một tấm bia đá cực lớn, đội trời đạp đất, sừng sững giữa sa mạc.
“A? Đây chẳng phải là bia huynh sao?” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Xem ra tiết điểm thời gian lần này là bia đá đạo hữu, không biết là bia huynh ở thời kì nào thôi.
“Thư Hàng, ngươi tỉnh rồi.” Đột nhiên, một giọng nói vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Hắn giật nảy mình, một phần lớn ý thức được thu về.
Sau khi thu ý thức về, hắn nhìn thấy nửa người của Bạch tiền bối đang ngáp một cái.
Bạch tiền bối tỉnh?
Ồ? Vậy chẳng phải là bọn họ đã trở về thành công rồi sao?
Tống Thư Hàng tranh thủ đưa ý thức ra ngoài một lần nữa, tìm về hướng bia huynh.
Khi ý thức quét qua, hắn thấy được mặt còn lại của bia huynh.
Trên đó viết mấy chữ to: Tống Thư Hàng chi mộ.
Ha ha, hóa ra là thời đại này.
Ý thức của họ đã trở về bình an rồi.
“Đang nhìn gì thế?” Bạch tiền bối hỏi.
“Nhìn mộ bia của chính ta.” Tống Thư Hàng đang vui, bèn đáp giỡn.
Bạch tiền bối liếc ra ngoài một cái: “Ồ, là bia đá à? Nó đang đánh nhau với ai thế?”
“Đánh nhau?” Tống Thư Hàng sững sờ.
Ý thức của hắn lại khuếch tán ra.
Sau đó, một tà ma cổ quái xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của hắn.
Khi ý thức “nhìn” thấy tà ma cổ quái này, thể ý thức của Tống Thư Hàng bất giác sờ xuống phần eo…
Bạn cần đăng nhập để bình luận