Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2181: Thận chiến mộ bia

Chương 2181: Thận chiến mộ bia
Không hiểu vì sao khi nhìn con tà ma kì quái này thì Tống Thư Hàng lại cảm thấy thận mình ngưa ngứa.
Trên đời này luôn có kẻ nhớ nhung quả thận lớn của ta!
“Thư Hàng, đau lưng à?” Bạch tiền bối hỏi.
“Không phải, Bạch tiền bối, ta không đau lưng, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy tà ma này thì ta lại nhớ đến quả thận đã từng bị mất đi.” Tống Thư Hàng nói với vẻ thương cảm.
“Ừm, cảm giác của ngươi không sai.” Bạch tiền bối gật đầu: “Thứ tạo thành tà ma này đúng là có liên quan đến quả thận đã bị hoại tử của ngươi đấy.”
Tống Thư Hàng giật mình: “!!!”
“Mặt khác, ngươi có thấy trên người nó có những sợi tà năng Cửu U hóa sương mù kia không?” Nửa người Bạch tiền bối đến gần Tống Thư Hàng, chỉ vào tà ma kia mà hỏi.
Tống Thư Hàng quan sát cẩn thận thì đúng là thấy trên người tà ma Cửu U kia có những sợi tà năng Cửu U hóa sương: “Sao sương mù này lại giống với trạng thái sương mù của ta thế?”
“Đúng, trạng thái này có thể gọi là “hình thức ngụy ngụy ngụy bất hủ”.” Bạch tiền bối gật đầu nói tiếp: “Xem ra chúa tể quả cầu của Cửu U đã có thu hoạch không nhỏ sau khi nghiên cứu khúc xương bất hủ và quả thận lớn hoại tử của ngươi.”
Dù sao nó cũng là chúa tể Cửu U, sự tồn tại gần với Thiên Đạo nhất.
“Nói cách khác, đây là tác phẩm của chúa tể quả cầu béo sao?” Tống Thư Hàng cau mày.
Đây không phải là tin tức tốt lành gì.
Chúa tể quả cầu béo càng nghiên cứu rõ ràng về “bất hủ”, thì nói không chừng sau này nó có thể trực tiếp giáng lâm đến hiện thế mà không cần khúc xương bất hủ nữa.
Quan trọng hơn là, nếu đây là tác phẩm của Chúa tể quả cầu béo, thì có nghĩa là quả thận bị cắt lấy và hoại tử của hắn đã bị Chúa tể quả cầu béo nhặt đi, thậm chí còn bị mang đi nghiên cứu?
Vừa nghĩ đến việc quả thận của mình bị Chúa tể quả cầu béo nghiên cứu ngày đêm là Tống Thư Hàng lại cảm thấy thận lạnh ngắt. Lạnh nữa thì hắn sẽ bị âm hư mất thôi!

Ở thế giới bên ngoài, trận chiến giữa tà ma thận của Tống Thư Hàng và bia mộ của Tống Thư Hàng tiến vào hồi gay cấn.
Thận của ta chiến đấu với bia mộ của ta, nói ra ai mà tin được? Tống Thư Hàng đắng hết cả lòng.
Rầm!
Lúc này, tà ma thận giơ cao hai tay, một quả lôi cầu màu đen khổng lồ ngưng tụ giữa hai tay nó.
Thể tích của lôi cầu màu đen điên cuồng phóng đại, chẳng mấy chốc đường kính đã lên đến năm mét!
Tà ma rống lên một tiếng rồi nện lôi cầu xuống.
Trên thân bia đá, phù văn sáng lên tạo thành pháp thuật phòng ngự như chiếc thuẫn, đỡ lấy quả cầu sấm sét ngang ngược kia.
Cuồng lôi đen thẫm chạm vào pháp thuật dạng thuẫn, ánh sáng tà lôi sáng chói một vùng trời, tiếng sét không ngừng vang vọng.
“Má nó! Đã dùng thận của ta chế tạo ra tà ma thì thôi đi, lại còn bắt chước cả Chưởng Tâm Lôi khổng lồ nữa chứ!” Tống Thư Hàng bất mãn.
“Đây không phải là Chưởng Tâm Lôi. Người ta phóng lôi pháp ra từ hai tay kia kìa.” Bạch tiền bối bình tĩnh nói: “Đây là lôi pháp cao cấp, Cuồng Lôi Bạo Cức. Tà ma này dùng tà năng Cửu U để thôi động nó, lực phá hoại còn cao hơn Chưởng Tâm Lôi một bậc.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Đi, chúng ta sắp ra ngoài. Bia đá đạo hữu vừa đối kháng với tà ma kia, vừa phải thủ hộ nhục thân của mọi người, cực kì bị động. Phương thức công kích của nó là trấn áp, nhưng bây giờ nó phải bảo vệ nhục thân của mọi người nên không thể thi triển được. Chúng ta ra ngoài, phối hợp với bia đá đạo hữu, bắt con tà ma này đi.” Bạch tiền bối nói mà hai mắt sáng ngời.
Tống Thư Hàng nhìn thấy hai con mắt sáng trưng của Bạch tiền bối thì trong lòng hơi động, bèn hỏi: “Bắt làm thú cưng à?”
Hình như cả Bạch U U trong thế giới Cửu U và Bạch tiền bối trong hiện thế đều rất thích nuôi thú cưng thì phải.
Nhưng khả năng nuôi thú cưng của Bạch U U cứ phải gọi là cao thủ hàng đầu, còn Bạch tiền bối thì… tựa hồ đã từng nuôi chết thú cưng luôn.
“Không nuôi đâu, xấu lắm. Bắt về giải phẫu.” Bạch tiền bối nói.
“Đó là thận của ta đấy.” Tống Thư Hàng thốt lên.
“Ngươi về trái tim lưu ly đi. Ta sẽ thi pháp đưa mọi người ra ngoài, bắt con tà ma này lại đã rồi nói.” Dứt lời, Bạch tiền bối vỗ lên ý thức của Tống Thư Hàng một cái.
Ý thức của hắn bị đánh vào trái tim lưu ly.
Ầm ầm!
Ở thế giới bên ngoài, tà ma lại bắt đầu thôi động những lôi pháp cao cấp để đánh nhau với bia đá.
Mượn sự che giấu của cuồng lôi đang lấp kín bầu trời, Bạch tiền bối thi pháp, thôi động đĩa tròn, tới gần nhục thân của Tống Thư Hàng và Tô Thị A Thập Lục.

Trong trái tim lưu ly.
Thấy ý thức của Tống Thư Hàng trở về, Tô Thị A Thập Lục nhanh chóng tạo lại tư thế lúc bị đóng băng, nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái “bào thai”, không hề nhúc nhích.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Làm cái gì thế?
“Bạch long tỷ tỷ cũng phối hợp một chút đi. Nếu để Thư Hàng biết trước đó hành động thả thính của hắn bị chúng ta nhìn thấy thì nhất định sẽ rất xấu hổ, sau này không thả nữa thì phải làm sao?” “Tô Thị A Thập Lục nói với bạch long tỷ tỷ qua “tâm linh tương thông”.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Chẳng lẽ A Thập Lục còn muốn Tống Thư Hàng biểu diễn chín động tác thả thính kia lần nữa à? Vảy rồng đã dựng đứng hết lên rồi đây này thấy không?
Nhưng đây là quyết định của Tô Thị A Thập Lục nên cô vẫn quyết định phối hợp với A Thập Lục, quay lại trạng thái khi bị đóng băng, không nhúc nhích nữa.
Bạch long tỷ tỷ vừa bày xong tư thế thì ý thức của Tống Thư Hàng cũng bị đẩy về.
“Ủa? Bạch long tỷ tỷ và A Thập Lục còn chưa tỉnh à?” Tống Thư Hàng gãi đầu hoài nghi.
Trạng thái đóng băng phải kết thúc rồi mới đúng chứ?
Cảm giác cứng đờ khi bị đóng băng trên người A Thập Lục đã biến mất rồi.
“Chẳng lẽ phải chờ Bạch tiền bối thi pháp xong thì mới khôi phục ư?” Tống Thư Hàng bước tới, chọc khẽ lên mặt A Thập Lục.
Cảm giác không tồi, có thể xác định trạng thái đóng băng của A Thập Lục đã được giải trừ rồi.
Trong trạng thái đóng băng, Tống Thư Hàng đã từng tiếp xúc với cả bạch long tỷ tỷ và Tô Thị A Thập Lục, cả hai đều cứng đơ như tượng ngọc vậy.
Gạt sợi tóc vương trên trán A Thập Lục ra sau vành tai, Tống Thư Hàng lại quay đầu nhìn bạch long tỷ tỷ.
Một ý nghĩ táo bạo nảy ra trong đầu hắn.
Thực ra hắn đã muốn biến ý nghĩ này thành hiện thực mấy lần khi khôi phục lại ý thức từ trạng thái đóng băng, nhưng khi đó thân thể của bạch long tỷ tỷ và A Thập Lục đều cứng như đá, không thể thay đổi được.
Bây giờ, nhân lúc trạng thái đóng băng đã giải trừ mà bạch long tỷ tỷ và A Thập Lục còn chưa tỉnh lại, hắn có thể thử một lần.
Tống Thư Hàng bật cười vui vẻ.
Hắn bước tới, cẩn thận túm lấy bạch long tỷ tỷ. Hình thể của bạch long tỷ tỷ lúc này đang thu nhỏ nên Tống Thư Hàng có thể bắt lấy bằng một bàn tay.
Bạch long tỷ tỷ: “…”
Thằng ranh Thư Hàng này muốn làm gì?
Tuy rất muốn quất đuôi đánh bay thằng ranh này, nhưng nể tình tâm ý của A Thập Lục nên cô đành tạm thời nhịn xuống.
Tống Thư Hàng thấy bạch long tỷ tỷ không hề phản ứng thì trong lòng chắc mẩm.
Thế là…
Hắn nắm lấy bạch long tỷ tỷ, quàng cô lên cổ mình.
“Tuyệt quá!” Tống Thư Hàng vừa lòng thỏa ý.
Khăn quàng cổ bạch long, ngài xứng đáng sở hữu!
Trước đó khi còn đang mất trí nhớ, thấy bạch long tỷ tỷ vây quanh Tô Thị A Thập Lục, Tống Thư Hàng đã ghen tị chết đi được.
Bây giờ có được cơ hội hiếm hoi, đương nhiên hắn phải thử cảm giác có khăn quàng cổ bạch long rồi.
Thừa lúc ý thức của bạch long tỷ tỷ còn chưa tỉnh lại, phải tận dụng thời cơ, mất rồi là không có lại nữa đâu!
Vừa suy tư, Tống Thư Hàng vừa kéo bạch long tỷ tỷ trên cổ, quấn thành một vòng.
Khăng quàng cổ khăn quàng cổ, không quấn thì còn gọi gì là khăn quàng cổ cơ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận