Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2185: Nghe ta n…

Chương 2185: Nghe ta n…
Có lẽ vì hôm nay trái tim bị Bạch tiền bối lấy ra mà chưa kịp bổ sung, nên Tống Thư Hàng cảm thấy mình cực kì nhát chết.
Nhưng nhát thì nhát đi, nhiều khi nhát không phải là chuyện xấu.
Khi Tống Thư Hàng lẳng lặng đóng cửa vào, thì trong thế giới sau cửa truyền ra tiếng của vị quản gia tròng mắt.
“Lão gia, hay là nghe nhạc nhé? Nghe nhạc có thể khiến tâm trạng vui vẻ hơn đấy.” Nói xong, quản gia tròng mắt lấy một pháp khí âm nhạc ra và bắt đầu thao tác.
Tiếng trống dồn dập vang lên.
Tiết tấu của khúc dạo đầu này có độc. Người ta vừa nghe thấy nhịp trống thì thân thể cũng bất giác lắc lư theo.
Nghe khúc dạo đầu vui vẻ này, Tống Thư Hàng bỗng hoảng hốt trong lòng. Bởi vì trong nhóm Cửu Châu số 1 có một vị tiền bối chuyên dùng phong cách như thế này để mở đầu các bài hát của mình.
Bài hát mà quản gia tròng mắt định bật không phải là tác phẩm của vị tiền bối đáng sợ kia đấy chứ?
Đi mau đi mau, nếu đúng là ca khúc của vị tiền bối kia thật thì không đi là tiêu đời!
Tống Thư Hàng kiên định quay người.
Đúng lúc này, nhịp trống dồn dập và tiếng nhạc dạo kết thúc.
Ngay sau đó là tiếng ca rành mạch to vang của một người con gái.
Không phải giọng ca của Tạo Hóa Pháp Vương!
Mà ngôn ngữ của bài ca này cũng rất đặc biệt, có lẽ là ngôn ngữ của một giới lạ nào đó trong chư thiên vạn giới.
Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải bài hát của Tạo Hóa Pháp Vương là được.
Nếu là tiếng ca của Tạo Hóa Pháp Vương, Tống Thư Hàng sợ mình chưa kịp chuồn khỏi Tán Tài Vương Tọa thì đã ngã gục rồi.
Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Tống Thư Hàng tiếp tục lùi bước, rời xa cửa gỗ.
Hôm nay hắn muốn hèn đến cùng.
Sau cửa gỗ, tiếng ca của người con gái kia càng vang dội hơn.
Thậm chí còn truyền ra xuyên qua cánh cửa!
Tống Thư Hàng đang chuồn êm đột nhiên phát hiện thân thể mình đang bất giác lúc lắc theo tiếng ca kia.
Tiếng trống thùng thùng, tiếng nhạc xập xình, hòa quyện với tiếng ca tiết tấu nhanh.
Mỗi một nhịp hát của cô đều kéo người khác nhảy múa cùng.
Tống Thư Hàng đã lên tới cảnh giới Tôn Giả thất phẩm mà vẫn không thể miễn dịch được.
Thân thể hắn không ngừng giật lắc như nhảy fund dance, lại cà giật cà giật như trúng đạn.
Đầu hắn thì lắc lư trái phải trên dưới như lên dây cót.
Tiếng ca của cô gái này có cùng lực lượng như của Tạo Hóa Pháp Vương, có thể chi phối được người nghe, cực kì đáng sợ.
Càng hao tâm tổn trí hơn, là sau khi bị tiếng ca chi phối, Tống Thư Hàng bất giác đến gần nơi phát ra tiếng ca.
Nói cách khác, hắn đang chuẩn bị chuồn êm thì đột nhiên vừa nhảy cà giật, vừa lắc lư đầu, tự đưa thân về cửa gỗ.
Bố khỉ!
Đừng bảo ta là Trường Sinh Giả đang hát đấy nhé!
Tống Thư Hàng thân bất do kỉ gật gù lắc lư, đẩy tung cửa gỗ.
Két!
Cánh cửa lại mở ra.

Đằng sau cửa vẫn là cơn mưa to như trút nước.
Thiếu niên ba mắt nằm trên ghế xích đu, nét mặt u buồn, mặc cho những hạt mưa rơi trên người mình.
Thời tiết trong thế giới này biến hóa theo tâm trạng của thiếu niên ba mắt, hoàn toàn nhận hắn làm chúa tể.
Nhưng bây giờ hắn lại mặc cho mưa rơi trên người, thế mới biết tâm trạng hắn đang tồi tệ đến mức nào.
Bên cạnh thiếu niên ba mắt, quản gia tròng mắt che dù, nhưng chỉ che cho chính mình, mặc cho hắn ướt sũng nước mưa.
Tống Thư Hàng đang lắc lư gật gù cảm thấy thận mình đau nhói.
Cảnh này làm hắn nhớ tới thánh thành không bao giờ thất thủ trong pháp khí tổ hợp tam thập tam thú của mình.
Mặt khác, trong tay quản gia còn cầm một pháp khí trông như cái loa. Tiếng ca của cô gái kia truyền từ trong đó ra.
Bịch bịch bịch! Tống Thư Hàng nhảy cà giật đến trước mặt thiếu niên ba mắt, tới gần cái loa kia.
Đồng thời, theo nhịp nhạc, đầu hắn không ngừng lắc lư, hất tung từng hạt nước mưa ướt đầm.
Trong giờ khắc này, hắn như bị thần nhảy nhập thể.
Mãi đến khi Tống Thư Hàng trượt tới tận trước mặt thiếu niên ba mắt, tiếng ca chi phối kia mới từ từ dừng lại.
Tiếng ca biến mất, Tống Thư Hàng cũng lấy lại được tự do.
Con mắt thứ ba trên trán thiếu niên ba mắt nhìn thẳng vào mặt hắn.
Đúng là cách gặp gỡ tồi đến không thể tốt hơn.
“Hi, tiền bối.” Tống Thư Hàng làm động tác cuối cùng của bài múa cà giật, nhìn thiếu niên ba mắt, kiên trì chào hỏi.
“Ha ha ha, Bá Tống tiểu hữu.” Thiếu niên ba mắt ngẩng đầu lên, nở nụ cười xán lạn.
Chỉ trong chốc lát, mưa rào trên trời đã biến mất.
Ánh sáng mặt trời ấm áp chan hòa chiếu xuống thế gian.
Ngay cả nước mưa trên người thiếu niên ba mắt cũng không còn.
Quản gia tròng mắt im lặng cất dù đi.
Bá Tống Huyền Thánh vừa đến, tâm trạng của lão gia đã tốt hơn hẳn. Tuy là hàng rởm, nhưng vẫn không hổ là ngàn năm đệ nhất thánh.
“Chúc mừng ngươi tấn thăng lên Tôn Giả thất phẩm, tiểu hữu.” Thiếu niên ba mắt ngồi dậy từ ghế xích đu, cười nhạt nói.
“May nhờ có pháp khí của tiền bối giúp đỡ, nếu không có trí tuệ nhân tạo trả lời câu hỏi online của tiền bối, ta tuyệt đối không thể sống sót qua được Huyền Thánh giảng pháp, cũng không thể tấn thăng lên cảnh giới thất phẩm được.” Tống Thư Hàng nở nụ cười chân thành: “Mặt khác, đúng lúc ta cũng mượn Huyền Thánh giảng pháp để hoàn thành ước định với Tán Tài Vương Tọa, rải cơ hội được trả lời câu hỏi cho toàn bộ chư thiên vạn giới.”
Trông sắc mặt của tiền bối ba mắt thì hẳn nhiên Bá Tống trả lời online đã chơi hắn một vố to. Xem phản ứng của tiền bối và sự thay đổi của thời tiết trong thế giới này, rõ ràng đã đến lúc hắn tính sổ với Tống Thư Hàng.
Đây chính là cục diện bết bát nhất.
Cho nên Tống Thư Hàng dứt khoát đập nồi dìm thuyền, dùng ước định Tán Tài Vương Tọa để chặn họng tiền bối ba mắt trước.
“Bá Tống tiểu hữu làm tốt lắm.” Tiền bối ba mắt cười ha hả, vung tay lên: “Lần này ngươi đến tìm ta để tiến hành đánh cược ở cấp bậc Tôn Giả sao?”
“Không không không, ta vừa mới thăng cấp, chưa muốn đánh cược vội.” Tống Thư Hàng xua tay liên tục: “Với lại, ta cũng chưa chuẩn bị được tiền cược. Lần này chỉ có thể ý thức của ta vào đây, nhục thân còn ở ngoài kia kìa.”
Thiếu niên ba mắt nhìn Tống Thư Hàng, nhếch miệng: “Tiếc quá, ta mong được đánh cược một trận với Bá Tống tiểu hữu lắm rồi.”
“Còn nhiều thời gian mà. Chờ ta củng cố cảnh giới Tôn Giả thất phẩm xong rồi cược cũng chưa muộn.” Tống Thư Hàng chân thành nói.
Hôm nay dù tiền bối ba mắt có nói gì đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không mắc lừa đâu. Tiền bối ba mắt nói gì, hắn cũng sẽ coi là dụ hoặc, không nhìn đến, không quan tâm, không để ý!
“Thôi được, còn nhiều thời gian.” Thiếu niên ba mắt nói: “Thư Hàng tiểu hữu đã tấn thăng đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, ta có một áo bí liên quan đến cảnh giới thất phẩm đây, ngươi có muốn nghe thử không?”
“Xin tiền bối cứ nói.” Tống Thư Hàng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nghiêm túc nghe giảng.
Tiền bối ba mắt ngồi thẳng người lên, nói: “Sau khi tấn thăng đến cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, ngươi chỉ cần tốn năm ngày để tôi luyện tâm cảnh là có thể ngưng tụ ra Thực Tại Ảo. Ta muốn giảng áo bí liên quan đến Thực Tại Ảo. Bây giờ ngươi chưa ngưng tụ ra Thực Tại Ảo thì cũng không phải vội, cứ nghe ta n…”
Đối diện hắn, Tống Tôn Giả vừa lên chức lặng lẽ mở Thực Tại Ảo của mình – Thánh thành không bao giờ thất thủ.
Thiếu niên ba mắt: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận