Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2188: Sự dịu dàng chết tiệt

Chương 2188: Sự dịu dàng chết tiệt
Đau đầu quá!
Cảm giác giống như có một chiếc gậy sắt được nung nóng nhét vào đầu rồi quấy loạn não vậy, não của hắn cũng run cả lên.
Đây mới là tinh túy của ‘gan ngỗng vỗ béo’… một khi đầu chưa nổ thì cứ nhồi tiếp cho đến chết!
Hoàn toàn không để người khác có cơ hội thích ứng với đau đớn, đúng là phạm quy mà.
Mười ngón tay của Tống Thư Hàng bám chặt vào tay vịn, môi tái nhợt, ngón chân đau đến mức co lại.
Tiền bối ba mắt đứng bên cạnh thỉnh thoảng còn dùng giọng nói dịu dàng để hỏi hắn:
“Đau không? Còn chưa hôn mê à? Vẫn còn ý thức à? Vẫn nhịn được à?”
Giọng nói của tiền bối vừa nhẹ vừa ấm, nếu chỉ nghe giọng nói, người ta sẽ cảm thấy dịu dàng như được chữa trị.
Sự dịu dàng chết tiệt ~
Quản gia tròng mắt đứng bên cạnh đang suy nghĩ xem có nên xoa huyệt Thái Dương cho Tống tiểu hữu, giảm bớt sự đau đớn cho hắn hay không?
Bá Tống tiểu hữu bây giờ thảm quá, nó nhìn mà còn thấy xót, vì hắn mà rơi một giọt lệ thật to.
“Cố gắng lên, Bá Tống tiểu hữu. Đợt thứ nhất sắp qua rồi, có hy vọng thắng lợi. Ngươi có thể mà, nhất định phải kiên trì đấy.”
Tiền bối ba mắt ra sức cổ vũ cho Tống Thư Hàng.
Nếu như ngay cả đợt thứ nhất mà Tống Thư Hàng cũng không chịu được, mười luồng dữ liệu mà hắn dày công thiết kế phía sau chẳng phải là lãng phí à? Vì thế ít nhất Bá Tống cũng phải chống đỡ đến đợt thứ tư, như thế hắn mới có cảm giác thỏa mãn.
“Bá Tống đạo hữu, có cần gậy ngậm không?”
Quản gia tròng mắt chu đáo hỏi han.
Lúc này Tống Thư Hàng đang cắn chặt răng, phát ra tiếng rên rỉ thống khổ, nếu cứ tiếp tục như thế, nói không chừng sẽ cắn đứt lưỡi mất. Vì thế quản gia tròng mắt cảm thấy lúc này hắn cần một cái gậy để ngậm.
Thiếu niên ba mắt xoay người lại, nhìn thẳng vào quản gia tròng mắt… Nếu không phải tên này không có miệng, hắn nhất định phải cho nó ngậm gậy, để nó hoàn toàn câm miệng lại!
Năm hơi thở sau.
Tống Thư Hàng trên ghế đột nhiên mềm oặt xuống.
Hắn há mồm thở dốc, sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh… Trong thế giới sau cánh cửa gỗ của thiếu niên ba mắt, ý thức thể chẳng khác gì bản thể cả.
Đợt dữ liệu đầu tiên đã được truyền xong.
Trong đầu Tống Thư Hàng có thêm vô số câu hỏi đa dạng phong phú, tất cả đều là những thắc mắc trong quá trình tu luyện mà các tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đặt ra.
Về mặt lý thuyết, thắc mắc cũng là một phần của ‘tri thức’.
Nhưng vấn đề là, dữ liệu mà tiền bối ba mắt truyền tới… chỉ có câu hỏi, không có đáp án!
Hơn nữa, Tống Thư Hàng hoàn toàn không hiểu các câu hỏi trong đợt dữ liệu đầu tiên.
Không phải tri thức lý luận của hắn thấp.
Mà là vì bất đồng ngôn ngữ.
Ngôn ngữ là một phần không thể thiếu trong giao tiếp giữa người với người, một khi bất đồng ngôn ngữ thì mỏi não lắm.
Với Tống Thư Hàng, ‘luồng dữ liệu câu hỏi’ lớn này chẳng khác gì vô tự thiên thư.
Ngoại trừ nhồi đầu hắn đến mức run rẩy, não trướng đau ra thì chẳng có tác dụng gì.
Tống Thư Hàng uể oải tựa lưng vào ghế… Cơn đau này chẳng kém gì tử vong!
Lúc trước khi học ‘bí pháp giám định’, trong đầu hắn không ngừng vang lên tiếng niệm kinh 88888, nhưng nếu so với cơn đau khi nhồi dữ liệu này, chênh lệch chẳng khác gì giữa trời và đất.
Tuy nhiên, sau khi một cơn đau qua đi, Tống Thư Hàng cảm thấy dường như mình đã thích ứng một chút với đau đớn kiểu mới này rồi.
Trong cơ thể hắn bắt đầu sinh ra kháng thể với cơn đau này.
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không, Tống Thư Hàng cảm thấy cường độ thần thức cũng tăng lên rất nhiều, trong quá trình dòng dữ liệu rót vào đầu hắn, tinh thần lực cũng trưởng thành hơn một chút.
“Bá Tống tiểu hữu, chúc mừng ngươi vượt qua đợt khảo nghiệm đầu tiên. Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghỉ ngơi! Còn chín đợt khảo nghiệm nữa đang đợi ngươi, chúng ta không có thời gian để lãng phí cho chuyện vô bổ như nghỉ ngơi này. Nghỉ ngơi chính là lãng phí sinh mệnh, chúng ta phải tiếp tục hành động.”
Thiếu niên ba mắt tiền bối kích động nói.
“Đợi… đợi chút đã, tiền bối. Ít nhất để ta thở đã chứ!”
Tống Thư Hàng run rẩy nói.
“Không thành vấn đề, dù gì ngươi cũng là tiểu bối mà. Ta không thể khiến ngươi có ấn tượng ta ỷ lớn hiếp bé được. Ta sẽ cho ngươi thời gian hít thở.”
Thiếu niên ba mắt gật đầu nói.
Quản gia tròng mắt bên cạnh nhìn Tống Thư Hàng bằng ánh mắt thương hại.
Ngay sau đó, thiếu niên ba mắt lại ấn tay lên trán Tống Thư Hàng:
“Lúc nãy ngươi đã hít thở ba hơi rồi, nào, dòng dữ liệu trùng kích thứ hai khởi động! Phải rèn sắt khi còn nóng chứ!”
“A a a a”
Bốn tiếng kêu thảm kinh điển của Tống Thư Hàng vang lên.
Tiền bối ba mắt bỉ ổi, không ngờ hắn lại chơi chữ.
[Nếu như có thể chia bớt sự đau đớn này cho người khác thì tốt rồi, chỉ cần chia bớt đau đớn, ta có thể quen với cơn đau này nhanh hơn, sau đó sinh ra càng nhiều kháng thể dể thích ứng nó.]
Khi đầu óc run rẩy, trong lòng Tống Thư Hàng vô thức hiện lên suy nghĩ này.
Đúng vào lúc đó…
Đột nhiên Tống Thư Hàng cảm thấy dường như cơn đau trong đầu mình đã giảm đi nhiều!
Giống như đau đớn thật sự được chia bớt vậy.
Rõ ràng cường độ ‘dòng dữ liệu’ mà tiền bối ba mắt rót với không giảm đi, thậm chí so với đợt thứ nhất, cường độ ‘dòng số liệu’ đợt thứ hai còn tăng lên.
Là do tác dụng tâm lý ư?
Dữ liệu mà Tống Thư Hàng tiếp nhận đang không ngừng tăng lên, chuyện này không thể giả được.
Thế nhưng cấp độ đau đớn lại nhanh chóng giảm xuống.
[Chẳng lẽ ta đã bắt đầu thích ứng với kiểu đau đớn này rồi à?]
[Không đúng ~ Năng lực chịu đựng với loại đau đớn này của ta vẫn còn rất yếu.]
[Cơn đau thật sự được phân luồng rồi!]
[Chẳng lẽ chức năng mới của mã QR ‘Tu Chân’ chia bớt sự đau đớn của ta cho người khác rồi à?]
[Cũng không đúng, nếu như được chia bớt, tính năng bạn bè của mã QR ‘Tu Chân’ sẽ được kích hoạt. Nhưng lần này lại không có động tĩnh gì.]
Hơn nữa, Tống Thư Hàng còn đi kiểm tra một lượt tính năng mã QR Tu Chân, nó không hề được kích hoạt.
Vậy thì rốt cuộc đau đớn của mình đã bị phân đi đâu rồi?
“Ngươi đang run rẩy, đau đớn lắm à, Bá Tống tiểu hữu.”
Tiền bối ba mắt tiếp tục dùng giọng nói vừa nhẹ vừa ấm, dịu dàng hỏi Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cắn chặt răng, toàn thân run rẩy, nhắm mắt lại… Bởi vì đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, hắn sợ thiếu niên ba mắt nhận ra chuyện đau đớn đang giảm bớt từ mắt hắn.
Bởi vì đau đớn bỗng nhiên được san bớt nên cấp độ đau đớn giảm xuống một giới hạn.
‘Thiên phú chịu đựng đau đớn’ của Tống Thư Hàng được kích hoạt toàn bộ.
Năng lực thích ứng với cơn đau mới này nhanh chóng tăng lên.
Sau hai mươi hơi thở, ‘luồng dữ liệu’ thứ hai bước vào gian đoạn cuối.
Lúc này, một niềm vui bất ngờ mới xuất hiện.
Tống Thư Hàng có thể hiểu một phần các câu hỏi trong ‘luồng dữ liệu’ thứ hai.
Các tu luyện giả đặt câu hỏi trong ‘luồng số liệu’ thứ hai này là tu luyện giả của hiện thế trái đất.
Hiểu ngôn ngữ rồi, cho dù không có đáp án, những thắc mắc trong quá trình tu luyện này cũng có thể trở thành kinh nghiệm của Tống Thư Hàng.
Ngoài ra…
Các tiền bối trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’ chắc hẳn cũng xem hoạt động ‘Bá Tống gợi cảm trả lời câu hỏi online’ của hắn nhỉ?
Không biết các tiền bối trong nhóm hỏi chuyện gì?
Tống Thư Hàng thấy hơi tò mò… cái tên này ấy mà, chỉ cần đầu không còn đau thì hắn lại tưng tửng ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận