Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2190: Hãy để ta phá hủy hạnh phúc của ngươi nào!

Chương 2190: Hãy để ta phá hủy hạnh phúc của ngươi nào!
Lúc đó trí nhớ của Tống Thư Hàng và Tô thị A Thập Lục bị mơ hồ hóa.
Trong tình hình đó, hai người dựa dẫm vào nhau theo bản năng, thân mật khăng khít.
Thế nên lúc đó Tô thị A Thập Lục mới hỏi như thế.
“Đạo lữ song tu á?”
Tống Thư Hàng nhẩm lại cụm từ này, khổ não suy tư.
Đây là một cụm từ vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Cảm giác xa lạ này không có phải vì hắn ‘không hiểu cụm từ này’ mà là sự xa lạ đến từ tâm lý… Cũng giống như cảm giác xa lạ của một FA khi đối mặt với từ ‘bạn gái’ vậy. Đương nhiên, những đại lão FA bằng thực lực không trong nằm trong phạm vi ‘bình thường’ này.
Mà ‘cảm giác quen thuộc’ lại đến từ tật ‘nhìn gì cũng thấy quen mắt, nghe gì cũng thấy quen tai’ gần đây của hắn.
[Không biết ‘Bá Tống trả lời câu hỏi online’ trả lời câu hỏi này của A Thập Lục như thế nào?]
Tống Thư Hàng cảm thấy như có một con mèo đang gãi vào lòng mình.
Theo nguyên tắc, hoạt động ‘Bá Tống trả lời câu hỏi online’ chỉ trả lời những thắc mắc có liên quan đến ‘tu luyện’, những vấn đề không liên quan gì đến tu luyện sẽ không nhận được đáp án.
Nhưng câu hỏi của A Thập Lục cũng dính đến ‘tu luyện’… Song tu cũng là một con đường tu luyện mà.
Ngộ nhỡ ‘Bá Tống trả lời câu hỏi online’ gửi cho A Thập Lục vài chương ‘song tu công pháp’ thì phải làm sao đây? Chẳng phải là ngại lắm sao?
Hơn nữa, nếu như Tô thị A Thập Lục hiểu lầm ‘song tu công pháp’ này là hắn đưa cho cô, vậy phải dàn xếp thế nào đây chứ.
Tống Thư Hàng nhíu mày, tính toán làm sao để xử lý và dàn xếp ‘khả năng’ này.
Đợi… đợi đã.
Nếu như nghĩ kỹ lại, cho dù ngoài ý muốn gửi cho A Thập Lục ‘song tu công pháp’, hình như cũng không đến mức xấu hổ tột cùng.
Hơn nữa, có khi đó là một cơ hội?
Hay là mình tranh thủ thời gian tìm Tô thị A Thập Lục để xác nhận xem cô nhận được đáp án như thế nào?
Trong não hải của Tống Thư Hàng vụt qua rất nhiều suy nghĩ.
Khóe miệng hắn bất giác giương lên.


Bởi vì quá nhập tâm suy nghĩ chuyện của A Thập Lục, Tống Thư Hàng quên duy trì ‘chế độ biểu diễn’.
Cơn đau khi luồng dữ liệu thứ 3 rót vào não vẫn còn tiếp diễn.
Trên mặt Tống Thư Hàng vẫn hiện lên vẻ thống khổ, rên rỉ thảm thiết khiến người ta chua xót… Nhưng vì thiếu đi sự hỗ trợ của ‘biểu diễn’ nên ‘hệ số đau đớn’ của vẻ mặt và tiếng kêu thảm đều thấp đi nhiều, nhìn phát là biết ngay cơn đau của hắn đang giảm đi.
“Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ là đau đớn đến chết lặng, không chịu được nữa rồi?”
Thiếu niên ba mắt nhíu mày.
Hệ số kêu thảm của Tống Thư Hàng giảm xuống, hệ số vui vẻ của hắn cũng theo đó mà giảm theo.
Thiếu niên ba mắt nhìn chằm chằm vào Tống Thư Hàng, nhanh chóng phát hiện ra tuy rằng tên này đang kêu gào đau đớn nhưng khóe miệng thỉnh thoảng lại nhếch lên, như gặp được chuyện gì hạnh phúc lắm.
Vẻ mặt đau đớn đan xen vui sướng này quả đúng là vặn vẹo!
Thiếu niên ba mắt nhìn thẩy biểu cảm này của Tống Thư Hàng, thiếu chút nữa là tức điên lên.
Tên này bị biến thái à?
“Hắn đang hưởng thụ đau đớn?”
Giọng nói của thiếu niên ba mắt cũng không còn tự nhiên nữa.
“Lão gia, ta thấy hai mắt của Bá Tống tiểu hữu vô thần, e là đang dùng cách phân tán sự chú ý để giảm bớt hệ số thống khổ. Nói không chừng khi chịu đựng đau đớn, hắn nghĩ đến một số chuyện hạnh phúc để đối chọi lại cơn đau.”
Quản gia tròng mắt đứng bên cạnh suy đoán.
“Có lý, để ta đọc suy nghĩ của hắn xem.”
Thiếu niên ba mắt nói.
Thân là đại lão tuyệt thế, tất nhiên phải phối hợp với thuật đọc tâm.
Nhưng vì để ý đến ‘bí mật riêng tư’ của Tống Thư Hàng nên khi tiếp xúc với hắn, thiếu niên ba mắt không dùng thuật đọc tâm… Hơn nữa hiệu quả đọc mặt cũng chẳng kém là bao.
Mặt khác, hiện giờ Tống Thư Hàng đang bị rót dữ liệu vào đầu, thiếu niên ba mắt sợ khi mình sử dụng thuật đọc tâm, thứ đọc được sẽ là vô số dữ liệu đáng ghét.
“Để ta xem tên này đang nghĩ gì nào.”
Thiếu niên ba mắt nói, hắn kích hoạt đọc tâm thuật, nhẹ nhàng tiếp cận tâm linh Tống Thư Hàng.
Một lát sau, hắn cảm thấy hơi trướng bụng.
Bá Tống Huyền Thánh thật sự dùng cách phân tán sự chú ý, dùng hạnh phúc để đối kháng với đau khổ.
Hơn nữa cội nguồn hạnh phúc của hắn lại đến từ luồng dữ liệu đang rót vào não.
Thiếu niên ba mắt sờ lên tay vịn ghế, vết ngón tay hằn sâu trên tay vịn thể hiện cấp độ đau đớn mà hắn phải gánh chịu lúc trước.
“Ha, nếu ngươi hạnh phúc thì làm sao ta vui vẻ được?”
Hắn cười hì hì.
Bá Tống tiểu hữu, hãy để ta phá hủy hạnh phúc của ngươi nào!
Vì thế hắn đẩy nhanh tốc độ rót luồng dữ liệu.
Không thể thay đổi tổng lượng của dữ liệu được… một đại nhân vật như hắn, lời hứa đáng giá ngàn vàng. Nếu đã nói có mười đợt thí luyện rót dữ liệu, hắn sẽ không tăng thêm ‘số lượng’ khi đang khảo hạch.
Nhưng đẩy nhanh tốc độ của dòng dữ liệu thì không có vấn đề gì.
Kêu thảm đi, Bá Tống tiểu hữu.
Tốc độ truyền dữ liệu ngay lập tức tăng vọt.
Hệ số kêu thảm và đau đớn của Tống Thư Hàng cũng tăng trở lại.
Thiếu niên ba mắt bỗng thấy vui vẻ… Tiếng kêu thảm thiết của Bá Tống tiểu hữu khiến người ta phải nghiện mà.
Rõ ràng là tiếng kêu chói tai, nhưng với thiếu niên ba mắt, nó lại như âm thanh của tự nhiên, nghe nhiều cung không chán.
Vài hơi thở sau…
Đợt rót dữ liệu thứ ba chấm dứt.
Vì đẩy nhanh tốc độ rót dữ liệu nên đợt thí luyện thứ ba này tốn ít thời gian hơn nhiều.
Tuy nhiên lần này thiếu niên ba mắt không cho Tống Thư Hàng thời gian để thở.
“Đợt thứ tư, có thể chống đỡ qua đợt này đã đáng để kiêu ngạo rồi, Bá Tống tiểu hữu. Cho dù là Huyền Thánh bát phẩm chân chính cũng không thể chống đỡ được cường độ rót não đợt bốn. Kêu thảm di, sau đó… ngã xuống nào!”
Thiếu niên ba mắt bắt đầu đợt truyền dữ liệu thứ tư ngay lập tức.
Tốc độ truyền của đợt thứ tư cũng tăng lên một chút.
“A a a a ~”
Tống Thư Hàng ngửa đầu ôm cổ kêu lớn.
Chú ý, đây không phải diễn.
Mà là ‘phân luồng đau đớn’ đã đến cực hạn, không thể chịu đựng đau đớn lớn hơn nữa.
Cơn đau còn lại do một mình Tống Thư Hàng gánh chịu.
Hắn kêu đến khản cả giọng.
Trong thống khổ cực điểm, hắn không thể phân tâm nghĩ đến ‘chuyện của A Thập Lục’.
Đau đớn này mới chỉ là đợt thứ tư thôi.
Phía sau còn sáu đợt đau đớn mạnh hơn đang đợi hắn.
Cho dù hắn có năng lực thích ứng rất mạnh với đau đớn cũng không thể gắng gượng được đến đợt thứ mười.
Nếu như không có biện pháp phân luồng khác, hắn chết là cái chắc.
[Ơ? Khoan đã, sao ta phải chịu đựng hết mười đợt đau đớn chứ?]
Khi đau đớn tới cực điểm, Tống Thư Hàng bỗng nghĩ tới một chuyện.
Tuy rằng sau khi mười đợt đau đớn kết thúc, tiền bối ba mắt sẽ tặng con mắt thứ ba cho hắn nhưng hắn cũng không thích con mắt thứ ba cho lắm… Đến giờ còn chưa biết nó có tác dụng gì nữa kìa.
Vì thế, hắn có thể đầu hàng mà!
“Tiền ~ bối ~ ta ~ nhận ~ thua ~”
Tống Thư Hàng run rẩy kêu lên.
“Thật đáng tiếc, trận thí luyện này không có chức năng đầu hàng, hoặc là hoàn toàn mất đi ý thức, hoặc là chịu đến cuối cùng.”
Thiếu niên ba mắt vươn tay ra ấn:
“Đợt thứ năm!”
Đợt thứ tư lại không hạ được Bá Tống, điều này khiến hắn thấy hơi bất ngờ. Nhưng Bá Tống không cầm cự được nữa, hắn đã muốn đầu hàng rồi.
Cơn đau của đợt thứ năm chắc chắn có thể khiến hắn mất đi ý thức!
Bạn cần đăng nhập để bình luận