Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2200: Đạo Hữu Sát Vách, Ngươi Vẫn Ổn Chứ?

Chương 2200: Đạo Hữu Sát Vách, Ngươi Vẫn Ổn Chứ?
“Ta nhớ ngươi có dịu dàng như vậy bao giờ đâu!” Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn chằm chằm Kỳ Lân thú.
Phải hung tàn vào, cắn chân hắn, kéo hắn lên xoay như chong chóng cho hắn biết mặt chứ!
“Đừng quên hắn chính là Trình Lâm đấy.” Phượng Nghi Cầm Chủ nhắc nhở.
Mặc dù nhìn thì là một thiếu niên nhưng hắn quả thật là Trình Lâm không lẫn đi đâu được, một đao vừa rồi đã có thể chứng minh.
“Ta biết, nhưng mà...” Kỳ Lân thú dè đặt nhìn người trẻ tuổi trên lưng mình.
Dù biết người trẻ tuổi này chính là Trình Lâm nhưng không biết tại sao nó lại không ra tay tàn nhẫn được.
Thậm chí sau khi Phượng Nghi Cầm Chủ nhắc nhở nó người trẻ tuổi này chính là Trình Lâm Tiên Tử thì trong lòng nó lại càng dịu dàng hơn.
Trái tim bất giác đập nhanh hơn.
Không ổn, cảm giác rung động này...
“Chẳng lẽ trước giờ ta... luôn thầm mến Trình Lâm?”
Một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu Kỳ Lân thú.
Nó căm ghét Trình Lâm, thậm chí chỉ cần nghe thấy cái tên này sẽ đau đớn đến phát điên.
Chẳng lẽ đây là biểu hiện của “yêu càng nhiều, hận càng sâu” ư?
Ở thời đại Thiên Đình viễn cổ, Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm là ứng cử viên đạo lữ song tu trong lòng không ít đạo hữu.
Chẳng lẽ trong lòng ta cũng từng ấp ủ tình yêu đối với Trình Lâm Nữ Đế? Thế nên khi Trình Lâm trở thành hung thủ hủy diệt Thiên Đình thì ta mới hận đến vậy?
Kỳ Lân thú bắt đầu hoài nghi chính bản thân mình.
Thậm chí dung mạo của Trình Lâm Tiên Tử còn dần hiện ra trong đầu nó.
Khi nhớ lại cô gái luôn đội đạo quan xiêu vẹo kia, dường như đúng thật là xinh đẹp động lòng người như mộng như ảo.
...
Bạch tiền bối trên lưng Kỳ Lân thú âm thầm điều chỉnh góc độ, tìm một tư thế nằm thoải mái, nhắm mắt dưỡng thần... tranh thủ bế quan ngắn hạn.
Mỹ nhân rắn công đức ngoan ngoãn “ngồi” bên cạnh hắn, im lặng canh giữ.
“Không đúng không đúng, không đúng.” Kỳ Lân thú đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
Phượng Nghi Cầm Chủ nghi hoặc nhìn nó: “???”
“Không có gì, vừa rồi nhất thời u mê, cũng may ta kịp thời tỉnh táo lại.” Kỳ Lân thú lại nhìn thiếu niên trên lưng: “Trình Lâm Nữ Đế quả nhiên đáng sợ.”
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
“Chúng ta xử lý hắn thế nào đây?” Kỳ Lân thú trầm giọng hỏi.
“Quay về trước đã.” Phượng Nghi Cầm Chủ đáp: “Sau đó triệu tập các thành viên đang phân tán lại, chúng ta sẽ tra hỏi... chuyển thế của Trình Lâm ngay trước mặt tất cả thành viên.”
Nói thật, cô cũng không xác định được người trẻ tuổi này có phải chuyển thế của Trình Lâm hay không, trước đó lúc quan sát kỹ đối phương, cô cảm thấy người trẻ tuổi có bốn thánh hào này không phải chuyển thế của ai cả.
Nhưng mối quan hệ giữa hắn và Trình Lâm lại là thật.
Tất cả chờ đến lúc tra hỏi phải hỏi cho rõ mới được!
Nghĩ đến đây, móng vuốt của Phượng Nghi Cầm Chủ rạch một đường, cổng không gian mở ra.
Cô và Kỳ Lân thú lần lượt tiến vào cổng không gian, biến mất không thấy đâu.
**********
Bạch tiền bối tranh thủ bế quan, bị Kỳ Lân thú mang về bí cảnh do thành viên Thiên Đình viễn cổ bố trí ở Thú giới.
Bí cảnh này được ghép từ mấy mảnh vỡ Thiên Đình viễn cổ lại mà thành.
Kỳ Lân thú mang Bạch tiền bối vào trong mảnh vỡ Thiên Đình “Tỏa Tiên Ngục”, tạm thời nhốt lại.
Trong Tỏa Tiên Ngục có bảy mươi hai loại thủ pháp cấm chế không gian khác nhau, tạo thành khóa không gian lồng vào nhau. Dù Trường Sinh Giả đi vào thì cũng khó mà thoát ra trong thời gian ngắn.
Nhưng xét thấy Trình Lâm Nữ Đế đã từng tham gia xây dựng Tỏa Tiên Ngục, vì đề phòng sự cố có thể xảy ra, Kỳ Lân thú quyết định tự làm cai ngục để canh giữ.
Sau khi dịu dàng nhốt Bá Tống vào trong một nhà ngục, nó ngồi xổm bên cạnh, lặng lẽ giám sát hắn.
Lúc này.
Trong tụ lý càn khôn của Bạch tiền bối.
Tô Thị A Thập Lục đang lau mồ hôi lạnh chảy ra do thống khổ giúp Tống Thư Hàng.
“Bạch long tỷ tỷ, trạng thái bây giờ của Thư Hàng vẫn ổn chứ?” Cô hỏi.
Bạch long tỷ tỷ gật đầu nói: “Rất ổn, mọi chỉ số đều cực tốt, về phần tại sao hắn mãi vẫn chưa tỉnh lại thì chắc là đang lĩnh ngộ một đao vừa rồi chăng?”
Vừa rồi luồng đao ý chém ra từ trong cơ thể Tống Thư Hàng cao thâm khó lường, ngay cả cô cũng không thể nhìn thấu sự huyền bí trong đao pháp đó.
Thiên phú đao pháp của Tống Thư Hàng cực cao, thậm chí còn cao hơn thiên phú luyện thể của hắn một bậc.
Bạch long tỷ tỷ cảm ứng được tinh thần của Tống Thư Hàng vô cùng sinh động, chắc là đang nhân cơ hội này lĩnh ngộ sự huyền bí về đao ý hoặc là đang tiếp thụ truyền thừa.
“Bạch đạo hữu ngụy trang thành Thư Hàng, bị mang vào trong bí cảnh mà các thành viên Thiên Đình đang ẩn nấp.” Sở Các chủ nói.
Thần thức của cô lặng lẽ xuyên qua tụ lý càn khôn, quan sát tình hình ở bên ngoài.
“Phải chăng Bạch đạo hữu phát hiện ra điều gì đó nên mới mạo hiểm lẻn vào trong căn cứ của thành viên Thiên Đình?” Bạch long tỷ tỷ hiếu kỳ nói.
Sau khi phân tích tính cách của Bạch tiền bối, Tô Thị A Thập Lục đoán: “Có thể là do... thú vị chăng?”
Bạch long tỷ tỷ: “...”
“Không gian ở đây bị phong tỏa rồi, ta cảm ứng được mấy chục loại thủ pháp phong tỏa không gian với hình thái khác nhau.” Sở các chủ lên tiếng.
Bạch long tỷ tỷ đắc ý nói: “Bởi vì nơi này là Tỏa Tiên Ngục mà, ban đầu lúc thiết kế chế tạo nó, mục tiêu của bọn ta là chế tạo ra một cấm địa ngay cả Trường Sinh Giả cũng không thể thoát ra trong thời gian ngắn, nó là kiệt tác đắc ý của bọn ta đấy.”
“Sau đó cô tuyệt đối không ngờ rằng sẽ có ngày bản thân lại bị nhốt vào trong Tỏa Tiên Ngục này, tự mình hại mình.” Sở các chủ giễu cợt.
Bạch long tỷ tỷ: “...”
“Sở tiền bối, bây giờ Bạch tiền bối đang làm gì vậy?” Tô Thị A Thập Lục vội nói sang chuyện khác.
Sở các chủ cảm ứng trạng thái của Bạch sau đó đáp: “Hình như là... đang bế quan?”
Tô Thị A Thập Lục xoa ấn đường.
À, một hành động rất Bạch tiền bối.
“Ồ, trong Tỏa Tiên Ngục này còn nhốt người khác.” Sở các chủ đột nhiên nói.
Nhưng do ở trong này thần thức rà quét của cô bị hạn chế nên không thể thấy rõ sát vách nhốt ai.
Lúc Sở các chủ cảm ứng được đối phương, đạo hữu ở sát vách cũng phát hiện tình hình bên này.
Ngay sau đó, một giọng nam cực kỳ đặc sắc vang lên: “Ơ? Thư Hàng tiểu hữu, sao ngươi cũng vào đây thế?”
Là người quen à?
Giọng nói này...
“Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối?” Tô Thị A Thập Lục lên tiếng.
Giọng nói của Tam Lãng rất đặc sắc, hệt như con người của hắn vậy, nên A Thập Lục vừa nghe đã nhận ra ngay.
Nhưng tại sao Tam Lãng tiền bối lại bị bắt, còn bị nhốt trong Tỏa Tiên Ngục này chứ?
Hắn đã gây ra chuyện gì đây? Lẽ nào hắn chọc phải thành viên của Thiên Đình viễn cổ?
Khi biết Cuồng Đao Tam Lãng cũng bị bắt nhốt, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu A Thập Lục không phải “Tại sao thành viên Thiên Đình lại bắt Tam Lãng?” mà là “Tam Lãng tiền bối đã gây ra chuyện gì?”.
“Không phải Thư Hàng tiểu hữu.” Lúc này lại có một giọng nữ vang lên: “Là Bạch đạo hữu dùng dịch dung thuật.”
Nghe giọng thì hẳn là Vân Tước Tử Tiên Tử.
“Dịch dung thuật ư?” Cuồng Đao Tam Lãng sững sốt.
Nếu là dịch dung thuật...
“Vậy tại sao Vân Tước Tử tiền bối lại khẳng định hắn là Bạch tiền bối?” Cuồng Đao Tam Lãng hỏi.
“Rất đơn giản, một người ngay cả nằm trên đất không động đậy mà cũng có thể nằm đẹp khỏi chê như vậy, ngoài Bạch đạo hữu, ta thật sự không nghĩ ra được ai khác.” Vân Tước Tử cười duyên trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận