Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2209: Sau khi chết vẫn ngầu như cũ

Chương 2209: Sau khi chết vẫn ngầu như cũ
Thần thức thứ ba này là linh quỷ của Tống Thư Hàng.
Vì linh quỷ và Tống Thư Hàng là một thể, nên khi thần thức của hắn bị Sở Các Chủ hút ra thì linh quỷ cũng bị rút ra và chuyển sang cọng tóc ngố theo.
Trong tình huống bình thường, vẻ ngoài của linh quỷ sẽ được đồng hóa theo vẻ ngoài của túc chủ, hai người một thể, cùng tiến cùng lui. Nhưng linh quỷ của Tống Thư Hàng lại khác hẳn với bản thể của hắn, đến giới tính còn là nữ.
Sau khi cụ hiện hóa thì thần thức của linh quỷ rất nhỏ, chỉ khoảng năm sáu tuổi.
“Kì lạ, sao thần thức của linh quỷ lại yếu thế này?” Tống Thư Hàng nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ linh quỷ của hắn có vấn đề?
“Thấy không? Đây chính là thể ý thức của linh quỷ nhà ngươi.” Sở Các Chủ lướt qua Tống Thư Hàng, vươn tay bế linh quỷ vào lòng như ôm một con búp bê.
Linh quỷ rất mực ngây thơ ngoan ngoãn, mặc cho Sở Các Chủ ôm mà không hề phản kháng.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Có thấy.”
“Chắc ngươi cũng biết giác quan của linh quỷ có thể đồng bộ với túc chủ. Cho nên nếu ngươi muốn nếm thử hương vị được người ta mớm thuốc, thì ta có thể cho ngươi nếm gián tiếp qua linh quỷ của ngươi.” Sở Các Chủ ôm linh quỷ của Tống Thư Hàng, nói.
“Tiền bối, ta cảm thấy ta mà dám nói là “muốn” thì sẽ bị cô đánh chết.” Tống Thư Hàng bình tĩnh nói, hoàn toàn không bị sắc đẹp của Sở Các Chủ mê hoặc.
Đạo tâm của hắn kiên định đến cỡ nào cơ chứ? Làm sao kiểu dụ hoặc này có thể khiến hắn lung lay được?
“…” Sở Các Chủ lười biếng ngả ra phía sau: “Quả nhiên ngươi có duyên với Phật môn.”
“Đừng nói linh tinh, không phải đâu, không thể nào.” Tống Thư Hàng lắc đầu quầy quậy.
Dù hắn đã bất cẩn tấn thăng lên tận cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, nhưng hắn không muốn nên duyên nên phận gì với cửa Phật hết.
Hán còn muốn kết hôn sinh con như người bình thường, tốt nhất là một trai một gái để hưởng ứng chính sách một nhà hai con, vợ chồng hạnh phúc của chính phủ.
Sau đó hắn sẽ nhìn con gái lớn lên từng ngày, đến khi nên vợ nên chồng với người ta, hắn sẽ nắm tay con gái, đặt vào tay một gã trai trẻ tuổi có gương mặt mơ hồ rồi chúc phúc cho đôi trẻ…
Để rồi trong đêm dài đằng đẵng, vợ chồng hắn ôm nhau vùi mặt vào chăn khóc tu tu.
Tuy Tôn Giả thất phẩm sinh con không dễ nhưng không phải là không sinh được. Chẳng phải Linh Điệp Tôn Giả tấn thăng lên cảnh giới Tôn Giả rồi mới sinh Vũ Nhu Tử hay sao?
Chỉ cần chăm chỉ một chút thì Tôn Giả thất phẩm vẫn có thể sinh con được thôi.
Linh Điệp Thánh Quân chính là tấm gương của hắn.
Thậm chí, chỉ cần có công mài sắt thì ắt có ngày nên kim. Sau khi con gái đi lấy chồng, hắn còn có thể sinh thêm một đứa nữa, tranh thủ sinh thêm một cô con gái là có thể khỏa lấp nỗi lòng thương cảm khi con mình thành vợ người ta rồi.
Sở Các Chủ ngồi dậy, nhìn nét mặt thay đổi phong phú của Tống Thư Hàng mà cảm thấy như mình vừa xem cả một bộ phim ngắn.
“Nếu ta cam đoan không đánh chết ngươi thì sao? Có muốn thử một chút không? Dù sao cũng chỉ là dùng miệng mớm thuốc cho linh quỷ của ngươi thôi mà. Linh quỷ của ngươi thân thiết với ta, ta cũng không ghét nó.” Sở Các Chủ hỏi tiếp.
Linh quỷ của Tống Thư Hàng cho cô cảm giác rất khác lạ, trừ mối quan hệ họ hàng gần, còn có một cảm giác sâu sắc hơn mà không thể hình dung rõ.
Lần này Tống Thư Hàng lắc đầu còn nhanh hơn: “Thôi thôi, Sở tiền bối đủ tuổi làm bà cố tổ của ta, ta không quen.”
Sở Các Chủ: “???”
Thằng nhóc Thư Hàng này cái gì cũng tốt, mỗi tội đôi khi mồm nhanh hơn não, không biết nói tiếng người.
Sở Các Chủ túm linh quỷ nhỏ nhắn của Tống Thư Hàng, coi nó như vũ khí mà úp vào mặt hắn. Tống Thư Hàng và linh quỷ tuy hai mà một, dùng nó để đánh Tống Thư Hàng có thể khiến hắn đau đớn gấp đôi!
Bép!
Dù bị vung lên làm vũ khí nhưng linh quỷ vẫn ngoan ngoãn hồn nhiên, không hề phản kháng.
Sau khi bị xoay tròn một vòng thì nó dán mình vào mặt Tống Thư Hàng.
“Lượn đi!” Sở Các Chủ quát.
Cô hất mạnh một cái, thần thức của Tống Thư Hàng và linh quỷ đồng thời bị hất văng khỏi cọng tóc ngố, trở về bên trong nhục thân.
Nhưng lần này hắn đã rút kinh nghiệm nên không mở mắt ra nữa.
Khi Tống Thư Hàng về đến nơi thì Tô Thị A Thập Lục đang chậm rãi đứng thẳng dậy.
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy trong khoang miệng mình còn ngan ngát hương thơm.
Đó là mùi của Tích Cốc đan vị hoa quả hòa lẫn với mùi của Tô Thị A Thập Lục.
Hay là hôm nay không đánh răng nữa nhỉ?
À đúng rồi, bây giờ hắn đã là Tôn Giả thất phẩm, căn bản không cần đánh răng. Đừng nói là hôm nay, cả năm tới không đánh răng cũng là chuyện bình thường.
Đồng thời, hắn cảm thấy cái đói trong bụng mình đã bắt đầu biến mất.
Tích Cốc đan đúng là thứ tốt.
Ăn đã ngon, chơi lại còn vui.
“Tỉnh rồi à?” Tô Thị A Thập Lục nhẹ giọng hỏi.
“Không dám tỉnh, không dám tỉnh.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Vạn nhất hắn mở mắt ra mà bạch long tỷ tỷ lại phát long uy thì phải làm sao?
Cho nên hắn tiếp tục giả vờ hôn mê, không nhúc nhích.
Sau đó âm thầm đặt sự chú ý của mình lên cánh môi.
Dường như đôi môi vẫn còn vương lại xúc cảm và độ ấm từ Tô Thị A Thập Lục.
Ngoại trừ điều đó, hình như trên môi hắn còn có cảm giác gì đó khác…
Khi ngẫm kĩ ra, thì cảm xúc này hơi hơi quái lạ, cứ như hắn tự hôn chính mình vậy, kì dị không nói nên lời.
“Tống tiền bối có đói nữa không?” Vũ Nhu Tử da đen bên cạnh hỏi.
Thân là một tâm ma, cô cảm thấy thi thoảng mình phải làm gì đó cho tròn trách nhiệm của tâm ma.
“Tạm thời không đói, cảm ơn cô, Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng Quái Lệ Lục Đậu Phượng.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ nhưng không dám đáp lời, cũng không dám sử dụng truyền âm nhập mật.
Bạch long tỷ tỷ là nhân vật cấp bậc đại lão đấy. Hắn mà sử dụng truyền âm nhập mật, nhất định cô ấy sẽ phát hiện ra dao động pháp thuật ngay.

Cùng lúc đó.
Cuồng Đao Tam Lãng và Viên Viên Tiên Tử cuối cùng cũng tìm được cơ hội thoát thân.
Nhân lúc thương binh đổ vào ngày một nhiều, nhân viên chữa trị không thể dành thời gian chữa cho họ trong thời gian ngắn, họ bèn lặng lẽ chuồn khỏi giường mà không gây chú ý cho bất kì ai.
Tất cả đều được tiến hành một cách vô cùng thuận lợi.
May mắn làm bạn cùng bọn họ.
Sau khi rời khỏi khu chữa trị thương binh, hai người thuận lợi lẻn vào hậu phương của hang ổ thành viên Thiên Đình.
Trên đường không bị ai ngăn cản.
“Cương Phong tiền bối, chúng ta chia ra hành động từ đây đi.” Viên Viên Tiên Tử truyền âm cho Cuồng Đao Tam Lãng: “Theo tin tức nhận được thì đại trận hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia được ẩn giấu ở gần khu vực này.”
Cuồng Đao Tam Lãng lạnh nhạt gật đầu.
Hai vị tiền bối đoán trúng rồi, mục tiêu thực sự của thế lực xâm lăng đúng là đại trận hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia.
Bọn họ muốn làm gì? Muốn hồi sinh Thánh Nhân Nho gia sao?
Bọn họ là thành viên của Nho gia à?
Trong đầu Cuồng Đao Tam Lãng hiện lên mấy suy đoán.
“Tiền bối, đại trận hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia trong truyền thuyết nhất định có thể gánh vác được lực lượng của đế tôn. Đám người của Thiên Đình Viễn Cổ muốn cải tạo nó thành trận pháp hồi sinh để Thiên Đế chuyển sinh, không ngờ lại thành món hời cho chúng ta.”
Cuồng Đao Tam Lãng lặng lẽ gật đầu.
Thì ra là thế.
Bảo sao thành viên của Thiên Đình Viễn Cổ lại thu thập đại trận hồi sinh của Thánh Nhân Nho gia, hóa ra là để hồi sinh Thiên Đế?
Chuyện mà thế lực xâm lăng muốn làm cũng tương tự như các thành viên của Thiên Đình Viễn Cổ, họ cũng muốn mượn nó để hồi sinh “Đế tôn”.
Thánh Nhân Nho gia quả thực rất ngầu. Một cái đại trận hồi sinh ngài để lại cũng đủ khiến cho thế lực khắp nơi phải rục rịch lao vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận