Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2217: Các Ngươi Đều Là Mắt Của Ta

Chương 2217: Các Ngươi Đều Là Mắt Của Ta
Hay là thân phận thật sự của ta sắp sửa hé lộ?
Thật ra... ta chính là chuyển thế của Tạo Hóa Tiên Tử?
Nếu nghĩ như vậy thì có một số chuyện đã được sáng tỏ. Ví dụ như tại sao Tạo Hóa Tiên Tử lại chuyển từ trên người Tạo Hóa Pháp Vương lên người hắn, sau đó cũng rất ít khi trở về.
Trí tưởng tượng của Tống Thư Hàng ngày càng bay xa. Chủ yếu là do đầu còn chịu ảnh hưởng bởi long uy của bạch long tỷ tỷ nên khá mơ hồ. Cảm giác giống như lúc say rượu, không được logic cho lắm, những ý tưởng tựa như đúng mà lại sai trái cứ không ngừng chui ra.
Lúc này Kiếp Tiên mọt sách đột nhiên lên tiếng: “Lúc sờ đầu tiểu hữu, phát hiện con mắt của lão sư sẽ nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng ta có một cảm giác không nói nên lời, không khỏi nhớ đến lão sư, vừa đau khổ lại vừa hoài niệm.”
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật: “...”
Có tin con mắt của lão sư ngài sẽ lóe sáng, khiến ngài càng hoài niệm và khổ sở hơn nữa không?
Nhưng đột nhiên Tống Thư Hàng phát hiện nãy giờ Kiếp Tiên mọt sách đều nói chuyện bằng ngôn ngữ viễn cổ, nhưng kỳ lạ là hắn lại nghe hiểu rất dễ dàng.
Lẽ nào năng lực học tập của hắn tăng vọt, có thể nghe hiểu phần lớn ngôn ngữ viễn cổ ư?
Hay là có ai đó âm thầm phiên dịch giúp hắn?
Trong lúc Tống Thư Hàng đang suy tư... cuối cùng Tạo Hóa Tiên Tử cũng chui ra từ sau lưng hắn.
Cô nhìn Kiếp Tiên mọt sách và ba vị Kiếp Tiên Nho gia ở đằng xa.
Ba vị Kiếp Tiên Nho gia ở đằng xa nhìn cô mỉm cười.
Tạo Hóa Tiên Tử hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm bốn vị sư huynh hồi lâu như muốn khắc sâu hình dáng của bọn họ vào trong đầu.
Một lúc lâu sau.
Cô xoay người, chui vào trong ngực Tống Thư Hàng.
Trông cô có vẻ rất đau buồn.
Tống Thư Hàng theo bản năng giơ tay muốn đỡ lấy Tạo Hóa Tiên Tử đang chìm trong bi thương, thậm chí hắn đã nghĩ sẵn lời thoại an ủi cô... Thế nhưng Tạo Hóa Tiên Tử lại chui thẳng vào trong cơ thể hắn như lặn xuống nước.
Tống Thư Hàng cứng người, giữ nguyên động tác giơ tay, cảm thấy hơi lúng túng.
Kiếp Tiên mọt sách thấy vậy, tiến lên tặng cho Tống Thư Hàng một cái ôm nhiệt tình, đúng lúc hóa giải sự lúng túng giúp hắn: “Tiểu hữu, nhờ ngươi chăm sóc sư muội nhà ta nhé. Mặc dù muội ấy hơi nghịch ngợm, còn thề cả đời sẽ không sinh con nhưng bản tính của muội ấy rất hiền lành.”
Tống Thư Hàng há miệng chuẩn định nói gì đó.
Nhưng lúc miệng vừa há ra, trong miệng hắn lại phát ra một giọng hát như âm thanh tự nhiên.
Ca từ cũng là ngôn ngữ viễn cổ.
Tiếng hát ngày càng lảnh lót, truyền khắp không gian đại trận hồi sinh của Thánh Nhân Nho Gia.
Trong tiếng ca như âm thanh tự nhiên này ẩn chứa sức mạnh làm người ta mê muội, làm tất cả mọi người không tự chủ được chìm đắm trong tiếng ca này.
Bốn vị Kiếp Tiên Nho gia phối hợp gõ nhịp một cách thành thạo.
Lúc bọn họ còn sống, cầm kỳ thi họa, múa kiếm ngâm thơ loại nào cũng tinh thông.
Do bây giờ trong tay không có nhạc cụ thích hợp, nếu không bốn vị Kiếp Tiên Nho gia nhất định sẽ phối hợp với Tạo Hóa Tiên Tử, đệm một khúc cho cô ngay tại đây.
Ba vị Kiếp Tiên Nho gia đứng bên cạnh Vân Tước Tử vừa ngân nga vừa đánh nhịp.
Còn Kiếp Tiên mọt sách ôm Tống Thư Hàng thì không ngừng vỗ lên lưng Tống Thư Hàng.
Mỗi một lần vỗ như vận sức đánh trống lớn!
Tống Thư Hàng bị vỗ đến mức khí huyết sôi trào, sắp phun cả nội tạng ra... nhất định là Kiếp Tiên mọt sách cố ý.
Một lát sau.
Ba đại công pháp luyện thể tự động hộ thể, lần lượt kích hoạt.
Cương Thủ biến dị phủ một tầng đen như màu kim loại lên phần lưng của Tống Thư Hàng.
Kiếp Tiên mọt sách vốn như đang đánh trống, bây giờ lại biến thành gõ chuông, âm thanh từ tiếng trống thùng thùng biến thành tiếng kim loại va chạm.
Âm thanh đột nhiên thay đổi làm Kiếp Tiên mọt sách sững sờ, suýt gõ sai nhịp.
Không chỉ vậy, trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng còn xuất hiện 123 thánh viên mặc nho sam tay cầm kinh thư.
Đám thánh viên trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng xếp thành một hình tam giác ba chiều. Lần này chúng nó nể mặt chủ nhân, không bày trận chữ điện nữa.
Sau khi hiện thân, đám thánh viên chủ động tiến vào chế độ “đại hợp xướng hòa âm”.
Toàn bộ 123 thánh viên này đều tinh thông âm luật nhịp phách.
Chỗ nào trong bài hát của Tạo Hóa Tiên Tử cần “hòa âm”, chúng sẽ tiếp nối vào một cách tuyệt diệu, kết hợp với từng đợt hát bè.
Lần này con đại thánh viên đứng đầu vào vai nhạc trưởng.
Kiếp Tiên mọt sách ngẩng đầu nhìn “đoàn hợp xướng thánh viên” rầm rộ bên trên, trợn mắt há hốc mồm: “Đây hẳn là Thánh Viên Long Lực Thần Công của thú giới, khoan đã, hình như còn có Nho Gia Kim Cương Thân của chúng ta thì phải?”
Cả đời này hắn chưa từng thấy ai có thể luyện hai đại thần công thành ra thế này cả.
Thảo nào sư muội lại bằng lòng phụ thân trên người vị tiểu hữu này.
Hóa ra là cùng sở thích!
Một người mà trên người lúc nào cũng mang theo một đoàn hợp xướng, mỗi thánh viên đều tinh thông âm luật mới có thể phát huy khả năng ca hát của sư muội đến mức cao nhất!
Thấy bộ dạng khiếp sợ của Kiếp Tiên mọt sách, Tống Thư Hàng thầm lấy làm đắc ý.
Vẫn chưa hết đâu!
Tống Thư Hàng động ý niệm, mỹ nhân rắn công đức đứng dậy bơi qua, cô cuộn tròn đuôi lại, “ngồi” trên thân cá voi mập công đức.
Tiên cầm Nhạn Vĩ Tiên Sinh trong bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú bay ra khỏi đan điền bản mệnh của Tống Thư Hàng, đáp xuống trên đuôi rắn của mỹ nhân rắn.
Mỹ nhân rắn công đức khảy đàn, sau khi điều chỉnh một chút, hòa vào giai điệu hợp tấu một cách hoàn mỹ, đệm nhạc cho Tạo Hóa Tiên Tử. Trình độ âm luật của mỹ nhân rắn công đức cũng được xếp vào hàng đỉnh cao.
Đồng thời, Vũ Nhu Tử da đen cũng đứng dậy.
Nếu muốn trở thành một tâm ma đạt tiêu chuẩn, khả năng nhảy múa tuyệt đối không thể yếu kém được. Vũ Nhu Tử da đen bắt đầu nhảy múa, dáng người cô cao gầy, hai chân thon dài, trời sinh đã thích hợp để nhảy múa.
“Tiếc là không thể mở thế giới hạch tâm ở nơi này, nếu không ta còn có thể đóng góp nhiều tiết mục hơn nữa.” Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Hát chính, đoàn hợp xướng, ban nhạc, vũ đạo, thậm chí là hiệu ứng ánh sáng, chỉ cần cho Tống Thư Hàng thời gian là hắn có thể chuẩn bị đầy đủ hết.
“Tiểu hữu đúng là lợi hại.” Kiếp Tiên mọt sách bội phục.
Trong chư thiên vạn giới, muốn tạo ra một đoàn hợp xướng mạnh hơn đoàn hợp xướng của Tống Thư Hàng không hề khó, nhưng Kiếp Tiên mọt sách thấy rõ toàn bộ đoàn hợp xướng của Tống Thư Hàng đều là phụ kiện của hắn!
Đây là tập hợp một đoàn hợp xướng trên người, một mình hắn chính là một đoàn hợp xướng.
Một khúc ca kết thúc.
Bất kể người hát chính, người đệm nhạc, người hợp xướng hay người nghe hát đều cực kỳ hài lòng.
Bốn vị Kiếp Tiên cũng rất hài lòng về “cơ bắp” mà Tống Thư Hàng thể hiện. Đoàn hợp xướng mạnh mẽ này chỉ cần chuyển đổi một chút thì sẽ có lực công kích đỉnh cấp.
Thế này bọn họ cũng yên tâm để sư muội ở lại bên cạnh vị tiểu hữu này.
“Vân Tước Tử tiền bối, tiểu hữu, các vị đạo hữu, đến lúc bọn ta phải đi rồi.” Kiếp Tiên mọt sách thi lễ chào mọi người. Thời gian tồn tại của bọn họ có hạn nên phải tranh thủ trở về thăm Nho gia một chuyến trước khi biến mất hoàn toàn.
Nếu có thể, bọn họ muốn tranh thủ để lại nhiều thứ hơn cho Nho gia trước khi biến mất, quan trọng nhất chính là tri thức truyền thừa.
Tri thức mới là tài sản quý giá nhất.
“Bốn vị tiền bối lên đường bình an.” Tống Thư Hàng chắp tay chúc.
Lời vừa dứt, trong hai mắt hắn có hai bàn tay nắm thành quyền đưa ra.
Là tay của Tạo Hóa Tiên Tử.
Tống Thư Hàng: “...”
Hai bàn tay của Tạo Hóa Tiên Tử mở ra, trong mỗi bàn tay có một con mắt xinh đẹp như được đúc bằng lưu ly.
“Mắt của sư đệ?” Kiếp Tiên mọt sách giật mình.
“Không, đây là mắt của ta.” Tống Thư Hàng trầm giọng nói.
“Cô ấy muốn bốn người các ngươi sống nhờ trong đôi mắt này. Trong đôi mắt này chứa đựng sức mạnh hồi sinh của thiên tổng cương Thánh Viên Long Lực Thần Công, có lẽ nó có thể làm thời gian tồn tại của bốn người các ngươi dài hơn một chút.” cọng tóc ngố Sở các chủ trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng giải thích.
“Sợi...cọng tóc ngố thành tinh?” Kiếp Tiên tuấn mỹ thoát tục kinh ngạc bật thốt.
Sở các chủ: “...”
Đồ ngu xuẩn, hãy ăn một chiêu “cọng tóc ngố Trường Sinh Giả đột kích” của ta!
Trước ánh mắt kinh ngạc của Kiếp Tiên tuấn mỹ thoát tục, cọng tóc ngố vươn dài ra, đâm về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận