Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2224: Đến Lúc Bế Quan Lâu Dài Rồi

Chương 2224: Đến Lúc Bế Quan Lâu Dài Rồi
“Vui quá hóa buồn à?” Cọng tóc ngố Sở các chủ trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng khua nhẹ.
Thân thể Tống Thư Hàng khẽ co giật một cái, nhưng không thể bò lên khỏi bãi cát.
Tư thế cắm đầu vào bãi cát của hắn không đúng lắm, mặt cắm xuống đất, nửa gương mặt đều vùi sâu vào trong cát, nói không ra lời. Nếu như không phải hiện giờ hắn đã tu luyện thành công thì rất có thể sẽ ngạt thở mà chết.
Vũ Nhu Tử da đen ngồi xổm xuống bên cạnh Tống Thư Hàng, hỏi: “Muốn uống thước à? Tống tiền bối ơi? Tích cốc đan hay là đan dược chữa thương đây?”
Tống Thư Hàng run rẩy vươn cánh tay, lắc qua lắc lại.
Hiện tại công hiệu của đạo quả Thiên Đế trong cơ thể hắn đã khai hỏa toàn bộ, mỗi một góc trong cơ thể đều như đang bị thiêu đốt vậy. Lúc này nếu uống thêm chút đan dược thì nói không chừng sẽ bạo thể mà chết.
Bây giờ trên người hắn cũng không có thủ đoạn hay pháp khí hồi sinh nào, không thể chết được.
Hai tay mỹ nhân rắn công đức xách Tống Thư Hàng lên, lật người hắn lại.
Tô Thị A Thập Lục lấy khăn tay ra lau cát trên mặt giúp Tống Thư Hàng.
“Có cần một phát trì dũ thuật không?” Bạch long tỷ tỷ bên cạnh dò hỏi.
Tống Thư Hàng tiếp tục run rẩy xua tay.
Nguyên lý giống như trên, hắn sợ trì dũ thuật sẽ làm mình nổ tung.
Bạch tiền bối tiến lên, vươn tay đặt lên mạch tay của Tống Thư Hàng, thần thức đảo qua, quét hình toàn bộ các phương vị một lần cho Tống Thư Hàng.
Ở phương diện quét hình này, thần thức dùng vô cùng tiện lợi, cho nên trước đây lúc các tu sĩ tiến hành ‘lịch lãm hồng trần’ thì thường đặc biệt thích ngụy trang thành thần y vân du bốn phương. Chủ yếu cũng là bởi vì thần thức nhẹ nhàng quét qua, dù bệnh tình ẩn nấp sâu bao nhiêu cũng có thể bị tra ra, chức năng thần thức quét hình có độ xứng đôi cực cao với thần y.
Sau khi quét hình hoàn tất, Bạch tiền bối nói: “Phương diện thân thể không thành vấn đề, không có tai họa ngầm.”
Bạch long tỷ tỷ suy đoán: “Có thể là bị đạo quả Thiên Đế vừa rồi làm no căng rồi. Đây chính là đạo quả liên quan đến tin tức hồi sinh của Thiên Đế, vậy mà hắn nuốt vào cái một, không bạo thể mà chết đã là may lắm rồi.”
Lần này Tống Thư Hàng run rẩy vươn tay, ra dấu ‘OK’.
“Thoạt nhìn thì không có vấn đề quá lớn, chỉ cần ngoan ngoãn bế quan một thời gian để tiêu hóa đạo quả Thiên Đế là có thể khôi phục thôi.” Bạch tiền bối nói.
Xích Tiêu kiếm tâm ma nói lời thấm thía: “Đã tấn chức Tôn Giả thất phẩm rồi, Thư Hàng ngươi cũng đến lúc nên bế quan một lần đi.”
Tống Thư Hàng: “…”
“Nếu như muốn bế quan, có thể cho ngươi mượn thạch thất lâm thời kia của ta.” Bạch tiền bối cười nói, đồng thời vươn tay vẫy một cái.
Thạch thất lâm thời ư?
Là pháp khí bế quan gì à?
Chẳng mấy chốc, Tống Thư Hàng đã biết thạch thất lâm thời là cái gì, chính là cái rương đá mà Bạch tiền bối xốc nền đá Tỏa Tiên ngục tổ hợp thành lúc trước.
Cái rương đá này cũng bị cuốn vào trong ‘đại trận không gian hồi sinh Thánh Nhân’ cùng với mọi người.
Rương đá mở ra.
Bạch tiền bối vươn tay khẽ nâng, thân thể Tống Thư Hàng được linh lực nâng lên, đưa vào rương đá.
Bên cạnh…
Bạch tiền bối, Tô Thị A Thập Lục, bạch long tỷ tỷ, mỹ nhân rắn công đức và Xích Tiêu kiếm tâm ma, Tạo Hóa Tiên Tử, Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử, Cuồng Đao Tam Lãng vây quanh rương đá, đưa mắt nhìn theo Tống Thư Hàng bị đặt vào rương đá.
Cứ thấy một màn này có cảm giác nghi thức nặng nề.
“Ngoan ngoãn bế quan, thời gian bế quan lần này của ngươi có thể sẽ hơi dài đấy.” Bạch tiền bối lên tiếng.
[Phải… phải mất bao lâu?] Tống Thư Hàng có chút không yên lòng bèn dùng phương thức truyền âm nhập mật dò hỏi.
Không muốn đột nhiên bế quan một đợt dài đằng đẵng một trăm tám mươi năm đâu.
Hắn còn rất nhiều chuyện chưa làm, trước khi bế quan lâu dài thì phải bàn giao ổn thỏa một ít chuyện nơi thế tục và ở tu chân giới rồi mới yên tâm bế quan lâu dài được.
“Vậy thì phải xem chừng nào ngươi có thể hấp thu xong năng lượng từ đạo quả. Ngươi có tám nguyên anh + một kim đan cá voi mập nên hẳn là tương đối có ưu thế ở phương diện hấp thu năng lượng. Ngoài ra, ngươi không cần lo lắng chuyện ở thế tục hoặc mấy việc vụn vặt ở tu chân giới đâu.” Bạch tiền bối vươn tay chỉ mặt mình, hắn còn chưa tháo mặt nạ dịch dung xuống, vẫn còn duy trì diện mạo của Tống Thư Hàng.
Nói cách khác, trong khoảng thời gian Tống Thư Hàng bế quan, hắn có thể chơi trò ‘sắm vai Tống Thư Hàng’, chơi đến khi nào thấy chán mới thôi.
“Vậy nên ngươi cứ yên tâm bế quan cho tốt đi.” Bạch tiền bối nói.
Sau đó, tiền bối vươn tay đóng rương đá lại.
Phía bên trong rương đá rơi vào bóng tối.
Trong nháy mắt trước khi rương đá khép lại, khóe mắt Tống Thư Hàng liếc qua đúng lúc nhìn thấy bia đá đạo hữu đang vững vàng đứng trước rương đá, bắt đầu phóng thích chức năng ‘thủ hộ’.
Tống Thư Hàng: “…”
Nhìn trời, rốt cuộc cũng nhớ tới cảm xúc nghi thức nặng nề này là sao rồi.
Cảm giác cứ như mình đang bị hạ táng vậy.
Mộ bia, quan tài đá, tất cả đều có đủ.
Quan tài đá này và Bá Tống đạo hữu ta có duyên… Trở về ta sẽ tế luyện nó, để xem có thể biến nó thành pháp khí hay không. Về sau nhìn ai không vừa mắt thì trực tiếp nhét hắn vào quan tài đá để chôn sống luôn.
[Nhưng có Bạch tiền bối thay ta xử lý chuyện trong thế tục, an bài việc ở tu chân giới, vậy thì ta có thể an tâm bế quan rồi.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu lặng lẽ vận chuyển Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, mặc dù trong tay hắn có bản hoàn chỉnh của bộ công pháp này, nhưng bởi vì nguyên nhân tương đối đặc thù của bản thân, mỗi lần sau khi tấn chức cảnh giới, Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công này cũng phải tiến hành một ít điều chỉnh nho nhỏ.
Bằng không sẽ không phát huy ra được uy lực tám nguyên anh của hắn.
Đồng thời, ba đại công pháp luyện thể lặng lẽ vận hành, giúp Tống Thư Hàng tiêu hóa dược hiệu của đạo quả Thiên Đế.
Cùng với việc công pháp vận chuyển từng lần một, tinh thần của Tống Thư Hàng tiến vào trạng thái ‘bế quan’ chân chính.
Trong loại trạng thái tinh thần này, sẽ có cảm giác ‘bế quan một ngày, ngoài động đã nghìn năm’.
Tống Tôn Giả thất phẩm, rốt cuộc bước vào cánh cửa bế quan đúng nghĩa lần đầu tiên.
[Ting~ Hà Chỉ Ma Đế trong sổ đen truyền tống 1 điểm năng lượng cho ngươi, tin nhắn đính kèm: Không không không không không.]
* 空: trống không, trống rỗng.
Tống Thư Hàng khó khăn lắm mới tiến vào hình thức tinh thần bế quan lập tức bị đánh trở về nguyên hình.
Hà Chỉ Ma Đế đang làm gì vậy?
[Ting~ Trình Lâm Tiên Tử trong sổ đen truyền tống 1 điểm năng lượng cho ngươi, tin nhắn đính kèm: Thư Hàng ngươi lại làm trò gì thế hả? Ta có thể cảm giác được chức năng chat ‘Tu Chân’ đang xảy ra biến hóa!]
Tống Thư Hàng: “! ! !”
Chức năng mạng chat Tu Chân đang xảy ra biến hóa ư?
Vì sao ngay cả bản thân ta cũng không biết chứ?
Vì sao Trình Lâm Tiên Tử cô lại nắm rõ chức năng Tu Chân này hơn cả ta?
[Ting~ Bạn xấu Thiên Đế truyền tống 1 điểm năng lượng cho ngươi, tin nhắn đính kèm: Tống tiền bối, ngươi lại đang chơi trò gì thế hả? Trong vòng một ngày thôi mà lăn qua lăn lại mấy lần rồi, có thể ở yên một chút không?]
Liên tục ba người nhắn tin cho mình, xem ra mấy vị đại lão này đều chú ý tới việc chức năng mạng chat Tu Chân đang dị biến.
Mà nguyên nhân dị biến chắc chắn là bởi vì mình ăn đạo quả Thiên Đế.
Ngay sau đó, ngay cả Bạch tiền bối two cũng bị kinh động, gửi tin nhắn đính kèm tới: [Thư Hàng, có phải ngươi lại đi chọc quả cầu béo rồi không?]
Cái này thì thật sự không có!
Tống Thư Hàng gửi trả cho Bạch tiền bối two một tin nhắn đính kèm: [Không có chọc, thật sự không có chọc! Lần này ta ăn một đạo quả, sau đó dẫn đến sự biến đổi của năng lực chat của Tu Chân.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận