Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2232: Tìm một cái hố lớn thích hợp

Chương 2232: Tìm một cái hố lớn thích hợp
Nghe Bạch tiền bối nói thế, Vũ Nhu Tử da đen vội quay đầu nhìn lại đằng sau.
Thế mà cô lại không cảm ứng được sau lưng có người!
Khả năng thu liễm khí tức của đối phương mạnh đến thế sao? Là tiền bối cao nhân ư?
Vừa quay đầu lại cô đã nhìn thấy một tiên tử kiểu tài nữ im lặng ngồi trong góc, tay cầm một quyển sách dày cộm nhìn về phía bọn họ.
Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu tím, mái tóc màu nâu được tết lại thành đuôi sam, tóc mài dài che bớt mắt cô, trông yếu ớt động lòng người.
Vấn đề là đối phương hoàn toàn không thu liễm khí tức.
Vũ Nhu Tử da đen: “…”
Không thu liễm khí tức nhưng từ đầu tới cuối cô đều không cảm ứng được đối phương, cảm giác tồn tại thấp quá đi mất… Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng. Quái Lệ Lục Đậu Phượng không nhịn được mà nhớ đến vị tiền bối nào đó trong ‘nhóm Cửu Châu số 1’.
Sau khi nhớ tới vị tiền bối kia, trong lòng Điệp Tống Bạch Hóa Hoàng. Quái Lệ Lục Đậu Phượng bỗng thấy hơi chua xót.
Cảm giác tồn tại của vị tiên tử này quá thấp, sau khi dạy Khốc Lão Nhân công pháp xong, Khốc Lão Nhân cũng không nhớ được cô ấy, không biết cô ấy có thấy đau lòng không nhỉ?
Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử da đen nhìn chằm chằm vào vị tiên tử thần bí kia.
Tiên tử thần bí cũng nhìn vào Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử da đen, mắt không hề chớp lấy một cái.
“Làm sao ngươi phát hiện ra ta?”
Vị tiên tử thần bí này nghi hoặc hỏi lại.
“Vừa vào đây ta đã nhìn thấy cô rồi.”
Bạch tiền bối đáp.
Tiên tử thần bí chớp mắt, mỉm cười ngọt ngào.
Bạch tiền bối bổ sung:
“Đã lâu không gặp, Diệp Tư Tiên Tử.”
Tiên tử thần bí bỗng ngẩn ra.
Bởi vì hắn gọi đúng tên của cô!
“Lúc trước ta còn đang đoán rốt cuộc là ai dạy ‘Thiên Khấp Bảo Điển’ cho Khốc Lão Nhân? Nghĩ tới nghĩ lui, quả nhiên chỉ có mình cô thôi, đúng như những gì ta suy đoán.”
Giọng nói của Bạch tiền bối biến lại, trở về với giọng vốn có của mình.
“Bạch tiền bối ngươi đúng là đặc biệt.”
Diệp Tư cất quyển sách kia đi… Vừa nãy ngay khi nhìn thấy ‘Bá Tống’ này thì cô cũng biết đó không phải là Thư Hàng.
Giữa cô và Tống Thư Hàng có tồn tại khế ước. Loại cảm ứng khế ước này không dễ gì bị che lấp. Tiếp đó, chỉ cần dựa vào mị lực của đối phương thì cô nhanh chóng đoán ra thân phận của ‘Bạch tiền bối’.
“Là hiệu quả tương tự như ‘phòng tối của Thiên Đạo’ à?”
Bạch tiền bối hỏi.
Nhưng điều đặc biệt là, trên người mang theo hiệu quả của ‘phòng tối Thiên Đạo’ mà Diệp Tư vẫn có thể hoạt động tại hiện thế.
“Ừm.”
Diệp Tư gật đầu, tiếp:
“Khi hoạt động bên ngoài ta sẽ dùng pahaant hân đặc biệt.”
Vũ Nhu Tử da đen không lên tiếng, yên lặng ghi nhớ cảnh tượng trước mắt lại, sau đó chia sẻ một mạch cho bản thể.
“Cô muốn gặp Thư Hàng không? Hắn còn đang ở trong tụ lý càn khôn của ta đây.”
Bạch tiền bối huơ ống tay áo.
Diệp Tư lắc đầu:
“Không cần đâu, thực ra ta vẫn luôn ở bên cạnh hắn.”
Vũ Nhu Tử da đen chớp mắt.
“Muốn gặp Sở các chủ không, tuy rằng bây giờ cô ấy chỉ là một cọng tóc ngố, ừm ~ cọng tóc ngố này chính là cô ấy đấy.”
Bạch tiền bối chỉ vào cọng tóc ngố lòi ra khỏi tay áo.
Diệp Tư dở khóc dở cười.
Cọng tóc ngố của Sở các chủ hơi run lên.
Vũ Nhu Tử da đen tiếp tục yên lặng ghi lại hình ảnh.
“Tại sao đột nhiên cô lại muốn dạy ‘Thiên Khấp Bảo Điển’ cho Khốc Lão Nhân thế?”
Rốt cuộc Bạch tiền bối cũng chuyển đến chủ đề chính.
“Dứt duyên.”
Diệp Tự ngồi ngay ngắn lại, nhẹ giọng đáp.
Có rất nhiều rất nhiều duyên, cô đang âm thầm chấm dứt từng cái một.
“Xem ra cô sắp có hành động lớn đây, sắp làm đại sự à?”
Bạch tiền bối hỏi.
Kết duyên, dứt duyên.
Sau khi dứt duyên, thanh toán nhân quả thì sẽ không còn gút mắc gì nữa, hơn nữa hiện giờ Diệp Tư đang ở chế độ ‘phòng tối của Thiên Đạo’, đây chính là dấu hiệu sắp sửa làm đại sự.
“Ừm.”
Diệp Tư gật đầu.
“Chú ý an toàn, cần giúp gì thì có thể tìm ta thông qua Thư Hàng.”
Bạch tiền bối nhẹ giọng nói, hắn không hỏi Diệp Tư định làm gì cả.
Dù sao… chỉ cần là thực sự làm huyện lớn thì hắn đều có hứng thú.
“Cảm ơn Bạch tiền bối.”
Diệp Tư ngoan ngoãn đáp.
Bạch tiền bối cười khà khà nói:
“Tuổi trẻ thật là tốt.”
Trong lúc đang nói chuyện, Khốc Lão Nhân đi pha trà cũng đã trở lại.
Khi nhìn thấy Diệp Tư thì hắn thoáng ngẩn ra, sau đó giống như rơi vào hồi ức, qua hồi lâu cuối cùng cũng nhớ ra.
“Tiên tử, cô vẫn còn ở đây ư!”
Khốc Lão Nhân cảm động đến mức nước mắt rơi đầy mặt.
Đây mới là phản ứng bình thường của tu sĩ khi nhìn thấy Diệp Tư hiện nay.
“Ta vẫn luôn ở đây.”
Diệp Tư lên tiếng an ủi.
“Bá Tống Huyền Thánh, đây chính là vị tiên tử đã dạy ta phần sau của ‘Thiên Khấp Bảo Điển’ đấy.”
Khốc Lão Nhân kích động nói với Bạch tiền bối.
“Ừ, ta biết rồi.”
Bạch tiền bối cười đáp.
Khốc Lão Nhân bưng ấm trà, rót cho mỗi người một chén linh trà.
Diệp Tư cầm lấy linh trà, nhấp khẽ một ngụm:
“Ta đã dạy hết phần tiếp theo của ‘Thiên Khấp Bản Điển’ cho ngươi rồi. Ngươi chỉ cần tu luyện theo từng bước, với tư chất của ngươi thì sẽ có hy vọng lên đến Tôn Giả thất phẩm đấy. Con đường tu luyện tiếp theo phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi.”
“Vâng, cảm ơn tiên tử đã chỉ dẫn.”
Khốc Lão Nhân gật đầu nói, hắn móc một quyển sổ ra, ghi lại hết những lời Diệp Tư nói, tránh những khi tự nhiên lại quên hết những lời chỉ dẫn của tiên tử.
“Duyên giữa ta và ngươi đến đây là chấm dứt. Sau này có duyên sẽ gặp lại.”
Diệp Tư mỉm cười rồi nói tiếp.
Khốc Lão Nhân lấy ra một chiếc hộp, giao cho Diệp Tư.
Đó là những phần còn sót lại của ‘Thiên Khấp Bảo Điển’ mà hắn lấy được khi còn trẻ cùng với vị trí lấy được truyền thừa ban đầu.
Diệp Tư cầm lấy chiếc hộp rồi cất đi, xoay người nhìn Bạch tiền bối và Vũ Nhu Tử da đen:
“Bạch…”
“Khụ!”
Bạch tiền bối ho khan một tiếng, dùng giọng nói của Tống Thư Hàng mà đáp:
“Diệp Tư Tiên Tử, sau này gặp lại.”
Diệp Tư lập tức hiểu ý của Bạch tiền bối.
“Bá Tống đạo hữu, Vũ Nhu Tử Tiên Tử, hẹn gặp lại sau.”
Cô vẫy tay với Vũ Nhu Tử và Bạch tiền bối.
Sau đó, có một cánh cửa không gian mở ra bên cạnh cô.
Lúc này Vũ Nhu Tử da đen đột nhiên hỏi:
“Diệp Tư Tiên Tử, bây giờ cô định đi đâu thế?”
“Chắc là tới thành phố Văn Châu một chuyến.”
Diệp Tư đáp:
“Vũ Nhu Tử Tiên Tử muốn đi cùng ta à?”
Vũ Nhu Tử da đen lắc đầu:
“Ta chỉ hỏi thôi.”
Diệp Tư vuốt đầu Vũ Nhu Tử da đen đầy yêu chiều, sau đó biến mất sau cánh cửa không gian.
“Tiếp theo bọn ta cũng không quấy rầy Khốc Lão Nhân bế quan nữa.”
Bạch tiền bối đứng dậy, tạm biệt Khốc Lão Nhân, đến lúc nên đi rồi.
Vũ Nhu Tử da đen ngơ ngác sờ lên đỉnh đầu mình, cũng chào tạm biệt Khốc Lão Nhân.


Bạch tiền bối đưa Vũ Nhu Tử rời khỏi động phủ của Khốc Lão Nhân.
“Bạch tiền bối, bây giờ chúng ta đi về hướng nào đây?”
Vũ Nhu Tử đa đen hỏi.
“Ừm…”
Bạch tiền bối xoa cằm trầm tư chốc lát, lấy một ‘nhánh cây của Thư Hàng’ từ trong pháp bảo không gian ra rồi vứt lên không trung.
Nhánh cây lộn vòng, xoay tròn.
Sau khi rơi xuống, nó chỉ về hướng ba giờ.
“Tốt lắm, đi thẳng hướng này đi. Nhất định có thể tìm được một cái hố lớn thích hợp.”
Bạch tiền bối nói.
Trong khi nói chuyện… hắn nhìn lại vị trí nằm ở phía sau, gần động phủ của Khốc Lão Nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận