Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2240: Cảm Giác Động Lòng Đã Lâu Không Gặp

Chương 2240: Cảm Giác Động Lòng Đã Lâu Không Gặp
Tối quá tối quá tối quá…
Mạng bị cắt, thần thức bị niêm phong, chức năng chat Tu Chân thì đang thăng cấp.
Mỹ nhân rắn công đức, Tạo Hóa Tiên Tử và Vũ Nhu Tử da đen đều ở bên ngoài.
“Sở các chủ… cô còn ở đây không?” Tống Thư Hàng hỏi, đồ mang trên người hiện tại cũng chỉ còn lại Sở các chủ mà thôi.
Nhưng lần này, Sở các chủ vẫn luôn ở trên đỉnh đầu của hắn lại không trả lời.
Tống Thư Hàng vội vươn tay chụp lên đầu mình… vị trí vốn là nơi cọng tóc ngố Sở các chủ cắm rễ bây giờ lại trống không.
“Lẽ nào Sở các chủ cũng bị Bạch tiền bối cưỡng chế bắt ra ngoài rồi ư?” Tống Thư Hàng gãi đầu.
Không còn cách nào khác, hiện tại hắn không làm được gì nữa rồi, buộc lòng phải yên lặng bế quan, ngoan ngoãn chơi rắn săn mồi của mình mà thôi.
….
….
Trong ống tay áo của Bạch tiền bối, cọng tóc ngố Sở các chủ dịch chuyển ra ngoài từ trong ống tay áo tựa như chiếc chân dài vậy. Để phối hợp cho Tống Thư Hàng bế quan, cô không thể lưu lại trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng nữa.
Bằng không lúc cô dòm ngó ngoại giới, chẳng khác nào chia sẻ tin tức bên ngoài với Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối phối hợp vươn tay đón lấy cọng tóc ngố Sở các chủ rồi cắm cô lên đỉnh đầu mình. Lại nói với mọi người: “Đi thôi, chúng ta mang ‘con mắt lớn’ cuối cùng này treo lên trên đỉnh tháp, vậy là động phủ lâm thời này xem như đã hoàn thành.”
Nhiều thứ trên người Tống Thư Hàng đều tụ tập bên cạnh Bạch tiền bối.
Bạch tiền bối khẽ động ý niệm, thi triển ra năng lực không gian thiên phú, tất cả mọi người được chuyển dời đến trên đỉnh tháp.
Nơi đỉnh của tháp cao hình trụ có kiến trúc tạo hình hai bàn tay khổng lồ, hai bàn tay như hoa sen nở rộ, tựa như đang nâng vật gì đó, đây là nơi để đặt ‘con mắt rực lửa’.
Bạch tiền bối nâng con mắt to đang rực lửa kia lên, đặt nó vào hai bàn tay.
“Đúng rồi, làm sao để kích hoạt nó vậy? Truyền linh lực vào à?” Bạch tiền bối quay đầu nhìn về phía mỹ nhân rắn công đức rồi hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức lắc đầu.
Sau đó cô sáp lại, cuộn đuôi lên đập ‘bộp’ một phát vào con mắt đang rực lửa kia.
“Đau~ nhẹ một chút.” Xích Tiêu kiếm tâm ma cất giọng eo éo lồng tiếng cho con mắt.
Sau khi bị quất một cú tàn nhẫn, con mắt bị kích hoạt.
Nó có chức năng tự động điều chỉnh kích thước.
Sau khi kích hoạt, hình thể của nó bắt đầu tăng vọt, trong nháy mắt đã biến thành con mắt siêu to khổng lồ với đường kính hơn hai mươi mét, vừa vặn đặt gọn vào giữa hai bàn tay.
Con mắt khổng lồ rực lửa bắt đầu chủ động xoay tròn thật chậm, nó quét qua bốn phía từng vòng một tựa như ra đa vậy.
Lại do trước đó nó vẫn được đặt trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng, bị thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng đồng hóa, nhiễm một tia khí tức ‘Bá Tống’.
Dường như trong con mắt hỏa diễm khổng lồ đang không ngừng hiện lên hào quang quỷ dị, khiến người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình.
“Giải quyết xong rồi.” Bạch tiền bối vỗ tay một cái.
“Muốn chụp chung một tấm hình không?” Vũ Nhu Tử da đen đề nghị, dù sao đây cũng là động phủ đầu tiên xây dựng tại mặt trăng trên danh nghĩa của Tống tiền bối.
Mắt của Xích Tiêu kiếm tâm ma sáng lên, khen ngợi: “Tiếp đó chờ khi Tống Thư Hàng xuất quan thì chúng ta có thể dùng tấm hình chụp chung này đâm tim hắn, ý kiến hay lắm Vũ Nhu Tử da đen ạ!”
Vũ Nhu Tử da đen: “…”
Ta không hề nghĩ như vậy, đừng nói oan ta.
“Vậy thì chụp một tấm hình đi, thừa dịp lưu lại kỷ niệm trước khi tòa bảo tháp này vẫn chưa bị hủy diệt cũng được.” Bạch tiền bối lại tế ‘thần đèn’ ra rồi chà nhẹ, triệu hoán Lư Sơn Lộ Ma Tôn ra.
Sau khi Lư Sơn Lộ Ma Tôn hiện thân thì lẳng lặng nhận lấy điện thoại di động trong tay Bạch tiền bối, lơ lửng đến nơi xa trên tháp cao. Hắn nhắm màn hình vào ngay chỗ Bạch tiền bối, cũng cố gắng chụp cả tháp cao vào.
Hai tay Bạch tiền bối phiên bản Tống Thư Hàng vươn ra, cũng kích hoạt pháp thuật ‘thần thông bốn cánh tay’.
Tiếp đó, mỹ nhân rắn công đức, Vũ Nhu Tử da đen, Tạo Hóa Tiên Tử nhẹ nhàng lơ lửng, mỗi người di chuyển đến đứng trên một bàn tay của Bạch tiền bối, phối hợp vô cùng ăn ý.
Xích Tiêu kiếm tâm ma cũng tạm thời được thả ra, bị tay phải Bạch tiền bối nắm lấy.
Lưu Tinh kiếm xoay tròn bên cạnh Bạch tiền bối tựa như một chú cá bơi lội.
Lư Sơn Lộ Ma Tôn điều chỉnh góc độ xong, chụp tanh tách liên tục.
Hắn chụp mọi người từ đủ các góc độ khác nhau.
Sau khi chụp xong, Lư Sơn Lộ Ma Tôn yên lặng trở về trong thần đèn, hiện tại hắn không hề đề cập tới chuyện ‘khi nào thì được tự do’ nữa.
Trong khoảng thời gian nán lại trong thần đèn, hắn đã nhìn ra chỗ đặc thù của Bạch Thánh.
Vốn tuổi thọ của Lư Sơn Lộ Ma Tôn đã sắp hết nên mới bế tử quan, muốn đột phá cảnh giới Tôn Giả thất phẩm. Nhưng nói thật, chính hắn cũng tự biết xác suất đột phá của bản thân rất mong manh.
Nếu Huyền Thánh bát phẩm dễ đột phá như vậy, lúc trước cũng sẽ không xuất hiện ‘thời kỳ không có Huyền Thánh mới’ gần nghìn năm.
Nhưng chỉ cần tiếp tục đi theo bên cạnh Bạch Thánh, nói không chừng tương lai sẽ có cơ hội ké được phúc duyên ‘một người đắc đạo, gà chó thăng thiên’.
Hiện nay điều duy nhất Ma Tôn lo lắng là… khả năng nuôi sủng vật của Bạch Thánh không tốt cho lắm.
Hy vọng bản thân đừng bị nuôi đến chết luôn.


Bạch tiền bối nhận lại điện thoại, gật đầu ra chiều hài lòng.
Kỹ thuật chụp hình của Lư Sơn Lộ Ma Tôn rất tốt, mỗi một góc độ đều chụp vô cùng hoàn hảo, kỹ thuật này sắp theo kịp Lệ Chi Tiên Tử rồi.
Bạch tiền bối tiện tay mở nhóm Cửu Châu số 1 ra, chọn lựa một tấm chụp cận cảnh và một tấm chụp từ xa rồi gửi vào nhóm. Lại chuyển mấy tấm hình này vào trong không gian cá nhân của mình.
“Kế tiếp, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ thời cơ thôi.” Bạch tiền bối cất điện thoại đi.
Trước khi đợi được cá cắn câu, Bạch tiền bối nhàm chán rảnh rỗi bèn bắt đầu tranh trí cho tháp cao, vẽ lên đủ loại phù văn để tăng thêm mỹ cảm, cường hóa thân tháp.


Trong nhóm Cửu Châu số 1.
Thành viên trong nhóm vốn đang thảo luận ‘quà mừng năm mới’ của Bạch tiền bối, cũng ám chỉ trưởng nhóm Hoàng Sơn tiền bối nên phát một bao lì xì mừng năm mới cho mọi người.
Lúc này, A Bạch đột nhiên lại gửi hai tấm hình.
Bắc Hà Tán Nhân: “Ể? Chụp trên mặt trăng à? Trước đây chưa từng nhìn thấy tòa kiến trúc này, là động phủ mới của vị đạo hữu nào vậy?”
Lệ Chi Tiên Tử: “Kỹ thuật chụp hình này không tệ chút nào.”
Diệt Phượng Công Tử: “Ta bị ảo giác à? Vì sao lại cảm thấy Thư Hàng đột nhiên trở nên đẹp trai hơn nhiều thế này? Trong nháy mắt vừa rồi khi nhìn thấy ảnh chụp thì ta đã rung rinh luôn đấy.”
Đông Phương Lục Tiên Tử: “@ Diệt Phượng Công Tử, thì ra không phải mình ta có loại cảm giác này, nói thật, vừa rồi ta cũng vậy. Có loại cảm giác động lòng đã lâu không thấy.”
Đông Phương Tĩnh Tuyết: “Thằng răng trước kia đã trở thành một người đàn ông đầy sức hút rồi.”
Dược Sư: “…” Hắn cố gắng gõ chữ [trước kia?] trên điện thoại.
Thất Sinh Phù Phủ chủ: “Chẳng lẽ sau khi tấn thăng thành Tôn Giả thất phẩm, khí tràng của Thư Hàng tiểu hữu đã xảy ra biến đổi ư?”
Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu: “Vớ vẩn, sau khi tấn chức Tôn Giả thất phẩm căn bản không thay đổi lớn như vậy.”
Ta Là Con Bạch Hạc Nhỏ Nơi Chân Trời: “Bạch tiền bối thì sao? Bạch tiền bối đâu rồi? Nếu là chụp ảnh chung thì tại sao không có Bạch tiền bối, ta không muốn nhìn tên Hàng ngốc đâu.”
Đồng Quái Tiên Sư: “Hừmmm~ cứ cảm thấy là lạ chỗ nào ấy. Thư Hàng tiểu hữu đang bế quan mà… hơn nữa còn bị Bạch tiền bối cắt mạng. Vì sao Bạch tiền bối lại phải lôi Tống Thư Hàng ra ngoài chụp ảnh chứ? Hơn nữa, khí chất của ‘Tống Thư Hàng’ này lại giống với Bạch tiền bối hơn.”
Hoàng Sơn Mệt Tim Muốn Về Hưu: “Có lẽ đó chính là Bạch đạo hữu chăng?”
*******
Bên kia.
Sau khi Bạch tiền bối trang trí cho toàn thân tháp cao xong, trong hư không trên đỉnh đầu cuối cùng cũng có chấn động không gian truyền đến.
“Đến rồi đến rồi.” Bạch tiền bối vui vẻ nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận