Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2246: Nếu Ta Là Cô Thì Mỏ Đã Mổ Xuống Từ Lâu Rồi

Chương 2246: Nếu Ta Là Cô Thì Mỏ Đã Mổ Xuống Từ Lâu Rồi
Tay trái của người đàn ông màu vàng cầm một chiếc bàn chải, tay phải xách một cái thùng, dáng người hơi nhỏ gầy, hình như là người khổ tu.
Ai đây?
Phượng Nghi Cầm Chủ nhíu mày, cô không nhớ mình có một người bạn cũ thế này ở thời đại Thiên Đình viễn cổ. Thế nhưng một thân da vàng kia nhìn khá quen mắt, ở thời đại Thiên Đình cũng có mấy vị đạo hữu có làn da vàng sáng chói như vậy.
Dường như cảm ứng được thần thức rà quét của Phượng Nghi Cầm Chủ, người đàn ông màu vàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về hướng Phượng Nghi Cầm Chủ rồi mỉm cười.
“Bị cảm ứng được ư?” Phượng Nghi Cầm Chủ hơi kinh ngạc. Lúc dùng thần thức quét qua, cô đã cố gắng che giấu hết mức có thể, không muốn để đối phương phát hiện.
Nhưng không ngờ giác quan của đối phương lại nhạy bén như vậy.
Rất mạnh!
Phượng Nghi Cầm Chủ cảm nhận được trong thân thể nhỏ gầy của người đàn ông màu vàng này chứa đựng một nguồn năng lượng đáng sợ như một thùng thuốc nổ, không hề yếu hơn cô.
Nếu đối phương cố xông vào, phòng ngự của bí cảnh Thiên Đình chắc chắc không thể ngăn được hắn.
Cân nhắc đến việc mới vừa đánh một trận với thuộc hạ cũ của Đế Tôn, Phượng Nghi Cầm Chủ không muốn có thêm rắc rối nữa.
“Để hắn vào, mời hắn đi thẳng đến động phủ của ta.” Phượng Nghi Cầm Chủ truyền âm nói.
Động phủ này là địa bàn của cô, là mảnh vỡ cung điện của cô lúc ở thời đại Thiên Đình. Ở đây thì cô có thể phát huy sức mạnh đến mức cao nhất.
...
Mấy phút sau.
người đàn ông màu vàng nhỏ gầy kia được thành viên của Quảng Đình Đường dẫn đến cửa vào động phủ của Phượng Nghi Cầm Chủ.
Tiểu đạo trưởng dẫn đường cố ý giảm tốc độ đi, do mới làm một trận với thuộc hạ cũ của Đế Tôn nên mọi người đều đề cao cảnh giác.
Người đàn ông màu vàng nhỏ gầy cũng không để ý, hắn rất phối hợp đi theo sau tiểu đạo trưởng dẫn đường, vừa đi vừa ngắm phong cảnh xung quanh.
“Đến rồi thưa tiền bối, nơi này chính là động phủ của Cầm Chủ.” Tiểu đạo trưởng dẫn đường cung kính nói.
Vừa nói xong, tiểu đạo trưởng thầm giật mình. Khi hắn đối mặt với vị người đàn ông màu vàng nhỏ gầy này, giọng điệu bất giác lại mang theo vẻ cung kính.
Rõ ràng từ đầu đến cuối, người đàn ông màu vàng nhỏ gầy này không hề thả ra uy áp gì, dọc đường đi vẫn giữ nụ cười ôn hòa.
“Thật đáng sợ, có lẽ vị này cũng là đại tiền bối sống từ thời đại Thiên Đình đến nay giống như cầm chủ!” Tiểu đạo trưởng thầm nghĩ.
“Cảm ơn tiểu hữu, tiểu hữu có muốn quét một thân da vàng không? Để cảm ơn vì đã dẫn đường, ta có thể miễn phí quét một tầng cho ngươi, màu vàng khí phách, vô cùng thời trang.” Người đàn ông màu vàng nhỏ gầy mỉm cười giơ cái thùng trong tay lên, bên trong chứa nước sơn màu vàng chói mắt.
Tiểu đạo trưởng lắc đầu lia lịa, xua tay đáp: “Cảm ơn ý tốt của tiền bối, ta không cần đâu.”
“Tiếc thật, ngươi bỏ lỡ một cơ duyên rồi.” Người đàn ông màu vàng thu hồi thùng sơn: “Đây chính là bảo bối mà ngay cả Trường Sinh Giả cũng phải hâm mộ. Lúc còn ở thời đại Thiên Đình viễn cổ, người khác xin ta quét một lớp cho hắn, ta còn không nỡ cho kia kìa.”
Tiểu đạo trưởng kinh ngạc ngây người.
Loại sơn vàng này quý giá đến vậy cơ á?
“Hẹn gặp lại tiểu đạo trưởng sau, con người ngươi rất tốt.” Người đàn ông màu vàng cắm bàn chải vào trong túi quần, sau đó đẩy cửa đi vào.
Lúc hắn đẩy cửa vào, bàn chải trong túi quần vẫn còn lắc qua lắc lại, cực kỳ bắt mắt.
Tiểu đạo trưởng đứng ở cửa động phủ ngây người hồi lâu.
Hắn đặt tay lên ngực... nhớ lại những lời người đàn ông màu vàng vừa nói, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác mất mác.
Cứ cảm thấy dường như bản thân thật sự mất đi một đại cơ duyên.
...
Phượng Nghi Cầm Chủ theo dõi mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Thời đại Thiên Đình viễn cổ, quét sơn cho người khác, sơn vàng quý giá, màu vàng khí phách.
Dựa theo những từ khóa này, Phượng Nghi Cầm Chủ bắt đầu lục lọi trong trí nhớ của bản thân.
Chỉ lát sau, một cảnh tượng kinh điển xuất hiện trong đầu cô.
Đó là cảnh một người đàn ông không nhớ rõ khuôn mặt la hét thảm thiết, bị người ta đánh từ đầu này chạy đến đầu kia của Thiên Đình, vô cùng ngoạn mục.
Tất cả người của Thiên Đình đều nghe rõ tiếng hét thảm thiết của hắn.
Cũng chính từ ngày đó trở đi, vốn là Bạch Long Hoàng đã biến thành tổ tiên kim long.
“Tống Đầu Gỗ?” Phượng Nghi Cầm Chủ lẩm bẩm.
Nhưng... đâu có giống đâu.
Bất kể là hình tượng, khí chất hay dáng người của người đàn ông màu vàng nhỏ gầy đều rất khác với Tống Đầu Gỗ.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, người đàn ông màu vàng đã đi đến trước mặt cô.
Hắn không ngại ngần gì cả, cứ tự nhiên ngồi xuống.
Lúc này thân hình của Phượng Nghi Cầm Chủ đã thu nhỏ lại nhưng vẫn cao gần mười mét.
Người đàn ông màu vàng lại hơi nhỏ gầy, lúc ngồi trước mặt cô nhìn cứ như con gà với con sâu.
“Chậc, cứ có cảm giác cô vừa cúi đầu sẽ mổ ta nuốt vào bụng ấy.” Sau khi ngồi xếp bằng ngay ngắn, người đàn ông màu vàng cười to nói.
“Ngươi là ai?” Mặc dù trong lòng đã có suy đoán nhưng Phượng Nghi Cầm Chủ vẫn hỏi lại.
Người đàn ông màu vàng giơ tay đáp: “Kiểm tra ám hiệu à? Ta chính là ta, là pháo hoa có sắc màu riêng việt nhất!”
Phượng Nghi Cầm Chủ nhìn chằm chằm vào đối phương với đôi mắt tàn bạo, cô đang nghĩ có nên mổ tên này nuốt vào bụng luôn không.
“Trong lòng cô đã có suy đoán thì cần gì phải hỏi nữa.” Người đàn ông màu vàng dùng hai tay nắm lấy chân mình, ngồi dưới đất lắc lư như con lật đật.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
“Mà này, chân của cô đâu? Tại sao lại mất tiêu thế?” Người đàn ông màu vàng đột nhiên hỏi.
“Ta không có chân.” Phượng Nghi Cầm Chủ lạnh lùng trả lời.
“Ơ?” Người đàn ông màu vàng ngẩn ra trong giây lát, sau đó bỗng bật cười.
Cười đáp nỗi chảy cả nước mắt.
“Cười cái gì?” Phượng Nghi Cầm Chủ buồn bực quát, ngọn lửa trên người lập tức chạy bùng.
“Phượng Nghi Tiên Tử, cô vốn là thần thú loài phượng có huyết thống Tất Phương (1). Bây giờ ngay cả chân cũng bị người ta lấy mất, vậy mà bản thân cô lại chẳng hay biết gì, xem ra cô đã bị gài hàng một vố rồi.” Người đàn ông màu vàng như vẫn lắc lư như con lật đật, nói tiếp: “Có phải gần đây cô cảm thấy bản thân trở nên rất khó chịu, cứ có cảm giác thiếu mất thứ gì đó không?”
Ánh mắt của Phượng Nghi Cầm Chủ lộ bắt đầu đanh lại.
Nếu không có ai nhắc, có lẽ cô vẫn cảm thấy bản thân “thật sự không có chân”.
Nhưng chỉ cần có người vạch trần, với cảnh giới của cô thì lập tức có thể cảm ứng được điều khác thường.
“Vậy... chân của ta đâu?” Phượng Nghi Cầm Chủ hỏi.
Màu vàng người đàn ông cười đáp: “Cô hỏi ta thì ta biết hỏi ai đây?”
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
“Đúng rồi, Phượng Nghi Tiên Tử này, muốn quét sơn vàng không? Hôm nay ưu đãi, quét một lớp da vàng chỉ nửa giá thôi.” Người đàn ông đột nhiên rút bàn chải trong túi quần ra, lắc qua lắc lại.
“Cút!” Phượng Nghi Cầm Chủ buồn bực quát.
Cô không muốn đổi đạo hiệu thành “Kim Phượng Cầm Chủ” đâu.
“Cô đã bỏ lỡ một cơ duyên rồi.” Người đàn ông màu vàng lắc đầu nói.
“Bớt dụ người đi, nói đi, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Phượng Nghi Cầm Chủ trầm giọng hỏi.
“Cô kiềm chế giỏi thật... Ta với cô nói nhảm cả buổi rồi cô mới nhịn không được mà đi vào vấn đề chính. Nếu ta mà là cô, lảm nhảm lâu như vậy thì mỏ đã mổ xuống từ đời nào rồi.” Người đàn ông màu vàng cười nói.
Phượng Nghi Cầm Chủ: “...”
Ngươi còn lảm nhảm nữa, có tin ta mổ xuống thật không hả?
Người đàn ông màu vàng đứng dậy, hắn đưa tay ấn nhẹ, thùng sơn vàng và bàn chải bị thu vào trong pháp khí không gian.
Sau đó hắn giang tay về phía Phượng Nghi Cầm Chủ làm ra động tác ôm: “Đến đây, hãy trở thành chim của ta nào!”
Chú thích:
(1) Theo Sơn Hải Dị Thú Chí, Tất Phương là một loài quái điểu một chân, là loài chim điềm báo hỏa hoạn. Tất Phương có ngoại hình giống con hạc, mỏ màu trắng, trên lông vũ màu đen có vằn màu đỏ, cả ngày kêu tên mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận