Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2250: Thực Tại Ảo? Ánh Sáng Trong Hỗn Độn

Chương 2250: Thực Tại Ảo? Ánh Sáng Trong Hỗn Độn
Phượng Nghi Cầm Chủ lại quay qua nhìn Bạch Huyền Thánh: “Có phải ngươi cũng muốn dùng năng lực không gian, ‘vèo~’ một cái để biến mất không?”
Bạch tiền bối suy nghĩ giây lát rồi lịch sự hỏi: “Vậy ta đi bằng cửa chính nhé?”
Phượng Nghi Cầm Chủ dùng phần nhọn trên cánh chim xoa đầu, cảm thấy đau não quá thể: “Thôi, ngươi cũng ‘vèo~’ một cái để rời đi luôn đi.”
Nếu ngươi đi bằng cửa chính thì ta phải giải thích với người khác thế nào đây?
“Vậy tạm biệt Phượng Nghi Tiên Tử nhé.” Bạch tiền bối cười ôm quyền chào tạm biệt.
“Sau này gặp lại, mặc dù ngươi lừa mất chân của ta nhưng ta cảm thấy Bạch đạo hữu ngươi thuộc kiểu người rất có nghĩa khí, ta cũng không ghét đạo hữu có tính cách như ngươi, sau này có lẽ chúng ta có thể làm bạn với nhau.” Phượng Nghi Cầm Chủ đột nhiên nói.
Bạch tiền bối mỉm cười: “Nếu có duyên gặp lại, ta và cô cùng uống một ly nhé.”
“Được.” Phượng Nghi Cầm Chủ gật đầu đáp.
Bạch tiền bối đưa tay rạch một đường, kiếm quang lóe lên, thân hình hắn dung nhập vào trong hư không, biến mất không thấy đâu.
Thân thể khổng lồ của Phượng Nghi Cầm Chủ chậm rãi đáp xuống giường ổ của bản thân.
“Là độn thuật đặc biệt ư? Vừa rồi thoáng thấy kiếm quang lóe lên... Kiếm quang kia chứa đựng dao động không gian kỳ lạ.” Hai cánh của cô vỗ nhẹ, viết ra một chuỗi công thức phù văn pháp thuật trong hư không.
Cô muốn thăng cấp động phủ này, chế tạo lại trận pháp phong tỏa không gian.
Đồng thời cũng phải nhét độn thuật đặc biệt mà Bạch Thánh vừa thi triển vào phạm vi đối tượng phòng bị trọng điểm.
...
Sau khi rời khỏi bí cảnh của dư đảng Thiên Đình, Bạch tiền bối đáp xuống một đỉnh núi ở thú giới.
“Sở tiền bối, người màu vàng vừa rồi là ai thế?” Vũ Nhu Tử da đen chui ra, tò mò hỏi.
Tóc của Sở các chủ đã rút ngắn lại như chiều dài bình thường, lặng lẽ xoay tròn trên đỉnh đầu Bạch tiền bối.
Sau khi nghe thấy câu hỏi của Vũ Nhu Tử, Sở các chủ suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tống Đầu Gỗ.”
“À, là đầu sỏ làm Tống tiền bối thường xuyên bị đánh mà không rõ lý do lúc trước đấy à.” Vũ Nhu Tử da đen ghi chép tin tức này lại, còn vẽ vòng đỏ khoanh tròn tin tức này lại làm dấu, lần sau chuẩn bị chia sẻ cho bản thể.
“Nhưng ngoại hình của vị Tống Đầu Gỗ này đâu có giống Thư Hàng, ngay cả khí chất cũng khác xa mà.” Xích Tiêu kiếm tâm ma lên tiếng.
“Trước kia bộ dạng của hắn không phải thế này... Hơn nữa lần này xuất hiện cũng không phải mặt thật của hắn.” Sở các chủ đáp, hôm nay trông cô có vẻ không hăng hái lắm.
Vũ Nhu Tử da đen không nói về đề tài này nữa.
“Bạch đạo hữu, ngươi đang nghĩ gì thế? Không được thất thần đâu đấy.” Xích Tiêu kiếm tâm ma đột nhiên hỏi.
Bạch tiền bối lắc đầu: “Không thất thần, ta đang suy nghĩ chuyện của Thánh Nhân Nho gia.”
Vũ Nhu Tử da đen: “Tống tiền bối là Thánh Nhân Nho gia chuyển thế thật ư?”
“Khi chưa xác định hoặc phủ định trăm phần trăm thì ta khó mà lời vấn đề này.” Bạch tiền bối nheo mắt, nhìn xuống phía dưới.
Dưới đỉnh núi là một vùng tà năng Cửu U cực kỳ nồng đậm.
Nhờ vị đạo hữu Tống Đầu Gỗ kia, chuyện dư đảng Thiên Đình viễn cổ xem như được giải quyết.
Vậy kế tiếp, trước khi Thư Hàng xuất quan, xem thử có thể xử lý một phần tai họa ngầm này ở thú giới hay không. Nếu tiếp tục để bia lớn màu đen ở lại thì sẽ rất bất lợi đối với Tống Thư Hàng.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Bạch tiền bối hỏi: “@#%x Tiên Tử, cô có thể xin Thư Hàng mở một số quyền hạn của thế giới hạch tâm được không? Tiếp theo chúng ta cần thế giới hạch tâm của Thư Hàng phối hợp đấy.”
Mỹ nhân rắn công đức gật đầu.
Theo Tống Thư Hàng tấn cấp, cũng đến lúc đút đồ ăn cho thế giới hạch tâm rồi.
**********
Trong khe hở giữa vách tường nhà giam Thiên Đạo.
Bia đá đạo hữu ngẩng đầu nhìn trời.
Phía trên bia đá là một bầu trời xanh thẳm, dưới thân chính là một thành phố vô cùng phồn vinh.
Thành phố nằm cạnh biển.
Trong thành phố nhỏ phồn vinh này, người đến người đi, xe cộ qua lại nườm nượp.
Cao ốc bê tông cốt thép, đường phố rộng rãi.
Trong mắt bia đá đạo hữu, nơi này mang đậm phong cách dị vực.
“Đây chính là thành phố nơi Bá Tống đạo hữu sinh sống ư?” Bia đá nói.
Bây giờ nơi mà nó đang ở, tất cả những thứ mà nó nhìn thấy đều là những gì lộ ra từ trên người Tống Thư Hàng đang bế quan.
Đây là thực tại ảo.
Không phải ngụy thế giới sa mạc do mượn Ma Thần trụ tạo thành, cũng không phải hình chiếu do diễn đồ kim đan chiếu ra. Lần này là ảo ảnh do Tống Thư Hàng dựa vào sức mạnh của Tôn Giả thất phẩm, dùng một luồng ý niệm biến thành trong lúc đang bế quan.
Có thể nói kiểu bế quan trước kia của Tống Thư Hàng là bế quan sơ đẳng.
Mà lần này, hắn đã thật sự tiến vào chế độ bế quan chuyên sâu.
Đây là một tiến bộ vượt bậc!
Trong thực tại ảo, đủ loại nhân vật hư ảo giống hệt như thật, tái hiện lại cuộc đời của bản thân.
Có lẽ ngay cả chính những người trong ảo ảnh cũng cho rằng bản thân là tồn tại chân thật.
Từ xưa đến nay, rất nhiều đại lão đều cho rằng thiên phú thực tại ảo của Tôn Giả thất phẩm là một năng lực rất đặc biệt.
Tính ra thì đáng lẽ năng lực này không phải loại sức mạnh mà Tôn Giả thất phẩm có thể nắm giữ.
Bất kể năng lực lý giải về pháp tắc hay năng lực khống chế sức mạnh bản nguyên, theo lý thuyết Tôn Giả thất phẩm không đủ khả năng tạo ra kỳ tích như thực tại ảo.
Ấy vậy mà một khi tu luyện giả trong chư thiên vạn giới đạt đến cảnh giới thất phẩm lại có thể tạo ra cũng như nắm giữ thực tại ảo.
Ảo ảnh mà Tống Thư Hàng chiếu ra lúc này chính là cảnh thành phố Văn Châu quê hương của hắn.
Nhưng chẳng mấy chốc, thực tại ảo này lại xảy ra biến hóa.
Từ cảnh tượng thành phố Văn Châu đổi sang đại học Giang Nam.
Cao ốc chọc trời biến thành từng tòa nhà dạy học, quảng trường biến thành bãi tập và sân vận động, nhà dân biến thành ký túc xá...
Cùng lúc đó, trên người những người dân sống ở thành phố Văn Châu ảo ảnh trước đó nhanh chóng biến hóa.
Trong quá trình bọn họ đi về phía trước, quần áo trên người bắt đầu biến hóa, chuyển đổi, ngoại hình cũng không ngừng thay đổi.
Trong vòng mười bước, tất cả người dân đã biến thành học sinh, thầy cô và nhân viên, trở thành một phần của trường học.
Cả quá trình chuyển đổi nước cực kỳ trôi chảy.
Thậm chí nếu có người tiến vào thực tại ảo này, tiếp xúc với những nhân vật trong đây, sẽ phát hiện trong vòng mười bước, nhận thức của bọn họ cũng đã chuyển đổi từ “người dân” thành “học sinh”.
Bia đá đạo hữu thầm cảm thán.
Đây chính là năng lực thực tại ảo của Tôn Giả thất phẩm.
Chúng sinh như mộng.
Vạn vật như mộng.
Thế giới như mộng.
Trước đó lúc ở trong không gian nhà gỗ sau Tán Tài Vương Tọa, tiền bối ba mắt cố ý nhắc nhở Tống Thư Hàng, sau khi tấn thăng thất phẩm đừng vội lên cấp mà hãy cố gắng khống chế, tìm hiểu thực tại ảo.
Tống Thư Hàng vẫn nhớ kỹ lời của tiền bối ba mắt.
Bây giờ hình như Tống Thư Hàng đang thử xây dựng một bộ khung thực tại ảo thuộc về riêng mình.
Bia đá đạo hữu rất tò mò muốn biết cuối cùng Tống Thư Hàng sẽ tạo ra một thế giới như thế nào.
Trong lúc nó đang suy tư, bầu trời trên đại học Giang Nam trong thực tại ảo bỗng tối sầm lại.
Bóng tối bao trùm cả thế giới, nuốt chửng thế giới.
Không gian thực tại ảo biến thành hỗn độn.
Rất lâu sau, trong hỗn độn xuất hiện ánh sáng.
Ánh sáng kia là rất nhiều ký tự.
Vô số 0 và vô số 1.
“Cái gì đây?” Bia đá đạo hữu đần mặt ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận