Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2262: Thân Phận

Chương 2262: Thân Phận
Tống Thư Hàng thề với trời, hắn thật sự không cố ý.
Xoẹt~ Búp hành của Thông Nương xoay một vòng, cuối cùng cắm xuống mảnh đất màu mỡ bên cạnh suối nguồn sự sống giống như một lưỡi dao sắc bén.
“Ơ? Chuyện gì vậy? Sao thế giới bỗng nhiên tối đen thế này?” Thông Nương vẫn giữ nguyên động tác một tay xoa thân hành, ngơ ngác hỏi.
Quy tiền bối: “...”
Sở các chủ: “...”
Ngay lúc hành ngốc còn chưa phản ứng kịp, Tống Thư Hàng đã thực hiện một hành động mà chính hắn cũng không ngờ tới!
Thân hình hắn chuyển động, dưới chân thi triển thân pháp Quân Tử Vạn Lý Hành, trong nháy mắt lướt đến chỗ búp hành bị hắn búng gãy của Thông Nương, vươn tay bắt lấy búp hành.
Sau đó Tống Thư Hàng ném nhẹ một phát, lần này hắn đã chú ý khống chế sức mạnh.
Búp hành của Thông Nương lại xoay một vòng bay về lại, yên vị trên thân hành của cô.
Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng lập tức động ý niệm, lấy ra một cuộn băng keo trong cỡ nhỏ từ thế giới hạch tâm.
Ngay lúc búp hành của Thông Nương về lại thân thể, hắn lại lắc mình đến bên cạnh Thông Nương, hai tay khéo léo dùng băng keo cẩn thận quấn một vòng quanh chỗ búp hành bị gãy.
Cả quá trình như nước chảy mây trôi, trong một giây đã xong xuôi.
Nếu dùng keo 520 để dán thì hiệu quả sẽ tốt hơn... nhưng trong thế giới hạch tâm của Tống Thư Hàng không có keo 502.
Sau khi dán búp hành của Thông Nương lại, Tống Thư Hàng trở về vị trí cũ, nhoẻn môi mỉm cười.
“Ơ, thị giác lại khôi phục rồi nhưng mà... cảm thấy hơi chóng mặt.” Thông Nương vừa nói vừa giơ tay lên nắm lấy búp hành.
Sau đó cô sờ trúng băng keo trong bóng loáng.
Tay nhỏ của Thông Nương chọt mấy cái vào băng keo trong: “...”
Cô lại ngẩng “đầu” nhìn Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng hơi chột dạ nhìn sang chỗ khác.
“Họ Tống kia, ngươi lại làm gì búp hành của ta vậy hả?” Thông Nương gắt gỏng hỏi.
Rõ ràng Tống Thư Hàng đã hứa sẽ không động vào búp hành của cô.
Quả nhiên, đàn ông đều là đồ móng heo.
Tống Thư Hàng chột dạ nói: “Ngoài ý muốn, thật sự là chuyện ngoài ý muốn.”
“Gãy rồi thì lấy xuống đi, miễn cưỡng dán lại không hạnh phúc đâu.” Quy tiền bối an ủi.
Nghe vậy, Thông Nương rưng rức, nước mắt hành thơm ngọt chảy xuống.
Cũng may Biệt Tuyết Tiên Cơ không có ở đây.
“Tăng tiền lương.” Thông Nương lột băng keo trong trên người xuống, cầm búp hành dính trên băng keo trong lắc qua lắc lại, kháng nghị với Tống Thư Hàng.
Gần đây, ngoài việc cố gắng tu luyện ra, Thông Nương còn phối hợp với tiểu trợ lý hạch tâm quản lý thế giới hạch tâm.
Cô là một nhân viên đạt tiêu chuẩn.
“Không thành vấn đề!” Tống Thư Hàng phất tay đồng ý.
Tăng tiền lương chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Mặc dù bây giờ trên người hắn không có đồng nào nhưng trong thế giới hạch tâm khắp nơi ngập tràn cơ hội kinh doanh, khắp nơi đều là mỏ vàng, chỉ cần khai thác hợp lý thì sẽ có được tài nguyên cuồn cuộn.
Mà dù không có thiên phú kinh doanh, hắn còn có thể bán đất kiếm sống, trở thành trùm bất động sản ở tu chân giới.
Sau khi vất vả trấn an Thông Nương xong, Tống Thư Hàng đứng dậy hít thở sâu, thậm chí còn đánh bộ Kim Cương Căn Bản Quyền Pháp làm nóng người.
“Ngươi muốn làm gì?” Sở các chủ hỏi.
“Chúng ta không thể trốn mãi trong thế giới hạch tâm được, cuối cùng cũng phải đi ra ngoài. Ta định mở một khe hở xem thử bây giờ chúng ta đang ở đâu.” Tống Thư Hàng trả lời.
Trước đó thế giới hạch tâm trốn ra khỏi tường kép phòng tối Thiên Đạo, không biết bây giờ đã thoát khỏi phạm vi của phòng tối Thiên Đạo hay chưa.
Nếu vẫn còn trong phạm vi của phòng tối Thiên Đạo thì phải coi chừng cầu di vật Thiên Đạo công kích.
Sở các chủ và Quy tiền bối nghe vậy lập tức lên tinh thần, để phòng có biến.
Tống Thư Hàng cẩn thận mở một lỗ nhỏ ở cửa vào thế giới hạch tâm.
Bên ngoài lỗ nhỏ đen như mực, hình như không phải không gian phòng tối Thiên Đạo, cũng không thấy bóng dáng cầu di vật Thiên Đạo đâu.
“Đây là đâu?” Tống Thư Hàng hiếu kỳ nói.
Một lọn tóc dài của Sở các chủ xuyên qua lỗ nhỏ, dò xét bên ngoại.
Một lát sau, cô suy đoán: “Xem ra bây giờ ngươi đang kẹt giữa phòng tối Thiên Đạo và hiện thế.”
Đại khái giống như trường hợp bị kẹt trong vách tường lúc sử dụng truyền tống không gian ngẫu nhiên vậy.
Nếu Tống Thư Hàng không có thế giới hạch tâm, có thể mạng nhỏ của hắn đã tiêu tùng trong lần mắc kẹt này rồi.
“Kẹt giữa phòng tối Thiên Đạo và hiện thế? Vậy ảnh hưởng của phòng tối Thiên Đạo trên người ta còn không?” Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên.
“Chuyện này thì ta không rõ.” Sở các chủ lắc đầu.
“Để ta tìm một người thử xem.” Tống Thư Hàng hí hửng nói.
Hắn ấn vào cái tên Hà Chỉ Ma Đế trong danh sách bạn bè, gửi tin nhắn riêng cho Ma Đế.
Nhất định phải cho Hà Chỉ Ma Đế thể nghiệm chức năng mới này.
“Hà Chỉ tiền bối, đoán xem ta là ai~” Tống Thư Hàng gửi tin đi.
“Cút!” Hà Chỉ Ma Đế đáp lại ngay lập tức.
Với một chữ ngắn gọn này, Tống Thư Hàng đã biết Hà Chỉ Ma Đế còn nhớ hắn.
“Chậc, xem ra ảnh hưởng của phòng tối Thiên Đạo đã biến mất rồi.” Hắn nói với giọng điệu tiếc nuối.
Nói thật, hắn hơi hoài niệm về hiệu quả trong lần lén vượt biên ra khỏi phòng tối Thiên Đạo với Bạch tiền bối... Hiệu quả nâng cao của nhãn hiệu Tả Hữu Cư Sĩ.
Ở trạng thái tiểu trong suốt, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.
“Ngươi muốn về hiện thế không? Ta cảm giác được ở tọa độ này, năng lực không gian của ta không bị hạn chế. Trước tiên ngươi hãy ra khỏi thế giới hạch tâm, tiến vào vùng hư không ở bên ngoài, ta có thể giúp ngươi một tay, đưa ngươi về hiện thế.” Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng giơ tay hỏi: “Sở các chủ, nếu ta ra khỏi thế giới hạch tâm thì có bị tường không gian kẹp chết không?”
“Với thể chất của ngươi thì hẳn là có thể chống đỡ được một lúc, chút thời gian này đã đủ để ta đưa ngươi về hiện thế rồi.” Sở các chủ há miệng ngáp, trông có vẻ khá buồn ngủ.
Tống Thư Hàng suy xét một hồi, đột nhiên hai mắt sáng lên: “Có lẽ... ta có cách về thẳng hiện thế.”
Dứt lời, hắn bắt đầu vận chuyển thuật pháp Thần Binh Kỳ Giám.
Đây là công pháp do Tống đầu gỗ sáng tạo ra, có thể đóng dấu lên thần binh, thông qua năng lực không gian thu hồi thần binh.
Mà khi công pháp này vào tay Tống Thư Hàng, kết hợp với thế giới hạch tâm... Có thể biến thần binh được đóng dấu thành một tọa độ.
“Tìm kiếm, định vị, tìm được rồi!” Tống Thư Hàng mở mắt ra.
Tay phải của hắn nhẹ nhàng nắm lại.
Trên Điền Thiên đảo ở hiện thế xa xôi, một thanh bảo đao phát ra tiếng ngâm khe khẽ.
Một vị tiên tử váy đen đang cẩn thận nấu nướng, chế biến tiên hào quay đầu lại, nhìn về phía bảo đao nọ.
“Sở Sở tỷ tỷ, làm sao vậy?” Có một vị tiên tử rửa rau ở bên cạnh ngẩng đầu hỏi.
Vị tiên tử phụ trách việc rửa rau này có vẻ mặt giống như trẻ con, toát ra cảm giác ngây thơ non nớt... loáng thoáng lộ ra nét ngốc nghếch.
“Đao phát ra tiếng ngâm.” Sở Sở nói.
Đao này hẳn là vật do một ngươi rất quan trọng đối với cô để lại, nhưng trí nhớ của cô hơi mơ hồ, nhất thời không nhớ nổi hình dáng cụ thể của chủ nhân thanh đao này.
Đúng lúc này, một cổng không gian bỗng xuất hiện bên cạnh thanh đao.
Tống Thư Hàng bước ra khỏi cổng không gian, Thông Nương không đầu đứng trên bả vai hắn.
Ngay lúc hắn bước vào hiện thế, trí nhớ về Bá Tống Huyền Thánh trong đầu tất cả mọi người trong chư thiên vạn giới lập tức khôi phục hoàn toàn như nước biển dâng cao.
“Bái kiến Bá Tống tiền bối!” Đồng thời tất cả tu sĩ có mặt ở đây đứng dậy, cung kính hành lễ chào Tống Thư Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận