Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2279: Ta Mặc Kệ Chuyện Khác, Ta Chỉ Muốn Biết Có Thể Ăn Nó Được Không

Chương 2279: Ta Mặc Kệ Chuyện Khác, Ta Chỉ Muốn Biết Có Thể Ăn Nó Được Không
Những lời này của Tuyết Lang tiền bối quả thật tựa như cơn đau dữ dội khi Tống Thư Hàng bị gặm vào đầu quả tim một miếng vậy.
Tống Thư Hàng cảm thấy… nếu như tương lai mình còn có thể sinh ra tâm ma, vậy nhất định sẽ có liên quan đến bộ sưu tập ‘trở thành một đại tiền bối’ này.
Nếm thử thì nhất định sẽ là hương vị đắng chát khiến người ta dư vị vô cùng.
Lúc nghĩ như vậy, Tống Thư Hàng đột nhiên có chút mong đợi.
Tâm ma kiếp là một cửa rất khó tránh khỏi trong kiếp sống tu luyện của tu sĩ. Dù đạo tâm có kiên định thì cũng sẽ có khả năng bị tâm ma quấy nhiều.
Hẳn là hắn cũng sẽ không ngoại lệ.
**********
Ăn cơm, tán gẫu, thời gian nghỉ trưa trôi qua rất nhanh.
Cơm trưa là món ăn Sở Sở luyện tập lấy từ Thực Uyên Các của Biệt Tuyết Tiên Cơ thông qua đao gỗ thánh ấn.
Mấy món ăn luyện tập này đều được nấu từ các nguyên liệu chính có ẩn chứa hàm lượng linh lực cực nhỏ, bởi vì tài nấu nướng của Sở Sở còn chưa đạt đến tiêu chuẩn nên mấy món ăn luyện tập này vẫn chưa đủ hoàn hoàn mỹ, nên cũng không bán ra ngoài.
Thế nên sau khi được Biệt Tuyết Tiên Cơ cho phép… mấy món ăn luyện tập này đều bị Tống Thư Hàng lấy đi.
Thậm chí Biệt Tuyết Tiên Cơ không thu bất kỳ chi phí gì. ‘Thiên kiếp kho tàu’ và ‘lôi kiếp tam phẩm bị phong ấn’ mà Tống Thư Hàng để lại kia quả thực đã mở ra cánh cửa mới về ‘tiên trù’ cho Biệt Tuyết Tiên Cơ.
Hiện tại cô đang vùi đầu cố gắng nghiên cứu thực đơn thiên kiếp kho tàu, càng nghiên cứu, cô càng cảm thấy tiền bối nghĩ ra thực đơn thiên kiếp này vừa to gan lớn mật lại tràn đầy sức sáng tạo.
Chỉ có tiên trù chân chính mới có thể đọc hiểu phần tin tức ẩn chứa phía sau thực đơn này, và cả sự vĩ đại của tiền bối sáng tạo ra phần thực đơn này nữa chứ.
Loại cảm giác này, tiên trù tay ngang như Tống Thư Hàng sẽ không cách nào hiểu được.
Hiện tại Biệt Tuyết Tiên Cơ đang nhớ thương thực đơn thiên kiếp hoàn chỉnh trong tay Tống Thư Hàng, thân là tiên trù, ăn trong bát nhìn trông nồi là thao tác cơ bản nhất.
Vì vậy, bây giờ Tiên Cơ đặc biệt ân cần với Tống Thư Hàng, một vài việc nhỏ thì đúng là xin gì được nấy.


Lớp học buổi chiều.
Trên đường Tống Thư Hàng đến phòng học, thần thức đã tóm được một khuôn mặt mới khá quen thuộc.
Là người bắt yêu nhỏ gầy Trương Tiểu Phiền kia.
Lần này hắn thông qua thủ tục chính quy, lấy thân phận của một sinh viên dự thính để tiến vào đại học Giang Nam.
Thân phận học sinh dự thính giúp hắn có thể không theo chương trình học, đến phòng học mình muốn để nghe giảng, nhân tiện tìm kiếm tung tích tà vọng luôn.
Nhưng mà… hắn hoàn toàn không ngờ được buổi chiều mình chọn đại một lớp lại chọn ngay phòng học lớp buổi chiều của Bá Tống Huyền Thánh.
Tống Thư Hàng nhếch mép, đây chính là duyên mà.
Hắn xoay nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay mà Bạch tiền bối two cho hắn, áp chế hiệu quả của ‘thiên hạ không ai không biết ngài’.
Sau khi nhận ra Trương Tiểu Phiền, Tống Thư Hàng lập tức có ý tránh khỏi cảm ứng của đối phương, cùng bạn cùng phòng tiến vào phòng học từ cửa sau, cố gắng hết sức để không gây ra rối loạn.
Ngoại trừ Trương Tiểu Phiền, một người bắt yêu khác tên Lục Phong và đồng bọn thứ ba lấy thân phận lao công và bảo an để chui vào đại học Giang Nam.
“Chỉ cần không gây rối loạn là tốt rồi.” Tống Thư Hàng mỉm cười, lần nữa lấy ra một quyển sách lớn dày cộm.
Quyển sách lớn này là giáo trình ‘ngôn ngữ viễn cổ’.
Bây giờ hắn đã có cảnh giới Tôn Giả thất phẩm, nếu không học thêm chút ngôn ngữ viễn cổ thì sẽ trở thành nỗi hổ thẹn của các Tôn Giả mất.
Quan trọng hơn chính là, Bạch tiền bối và các vị tiền bối khác đã từng nhắc nhở hắn, bảo hắn sớm ngày nắm giữ ngôn ngữ viễn cổ. Bản thân mỗi một văn tự trong ngôn ngữ viễn cổ đều ẩn chứa ‘lực lượng’, chúng nó rất có ích đối với việc ‘giải mã pháp tắc’ của Huyền Thánh bát phẩm.
Có thể nói ngôn ngữ viễn cổ là môn bắt buộc đối với Tôn Giả thất phẩm đỉnh phong và Huyền Thánh bát phẩm.


Chương trình học buồi chiều nhanh chóng trôi qua trong sự chăm chỉ học tập của Tống Thư Hàng.
Học tập khiến người ta vui vẻ, chỉ là ngôn ngữ viễn cổ khá khó học… văn tự đơn giản thì còn tạm, nhưng muốn đọc chúng nó lên, dẫn lực lượng của chúng nó ra thì thật không dễ dàng gì.
Ngoài ra, con tà vọng kia vẫn không hiện thân, cũng không biết là loại hình tà vọng gì?
“Tan học rồi, Thư Hàng à, đi thôi.” Thổ Ba gọi.
Tống Thư Hàng cất quyển ‘ngôn ngữ viễn cổ’ đi, đuổi theo bạn cùng phòng, đồng thời lặng lẽ tránh khỏi cảm ứng của vị Trương Tiểu Phiền kia.
“Buổi tối có làm gì không?” Cao Mỗ Mỗ hỏi.
Lúc này Dương Đức nói: “Mấy ngày này vẫn nên ở trong ký túc xá đừng ra ngoài, tao vừa nhận được tin tức, một tiểu khu phụ cận đại học Giang Nam đã xảy ra một vụ án bí ẩn, cửa sổ và cửa lớn của nhiều hộ dân cư bị đập vỡ, người dân hôn mê. Địa điểm xảy ra vụ án khá gần đại học Giang Nam, có thể là gây án tập thể, cẩn thận một chút thì hơn.”
Tống Thư Hàng hơi khựng lại, là chuyện ở tiểu khu của Joseph.
Tính thời gian, hôm nay sau khi thu xếp ổn thỏa cho vợ và con gái, ngày mai hoặc ngày mốt Joseph sẽ nghĩ cách tới tìm hắn nhỉ?
Đúng rồi…
Nhắc tới tà vọng, không biết Đoạn Long tà vọng kia của Tố Tố Tiên Tử thế nào rồi?
Hắn lấy điện thoại di động ra, mở màn hình lên.
Lúc một giờ mấy chiều, Tố Tố Tiên Tử đã gửi cho hắn một tin nhắn, sau khi cô dựa theo phương pháp của Tống Thư Hàng, sử dụng Kim Châm Phong Long trận đối phó với Đoạn Long tà vọng, quả nhiên Đoạn Long tà vọng vốn đang từ từ lan rộng lập tức bị chặn lại, không khuếch trương hay di chuyển nữa.
Thậm chí, Đoạn Long tà vọng bị ngăn chặn đã dần bắt đầu suy yếu.
Chỉ là tốc độ suy yếu khá chậm, e rằng phải mười năm tám năm thì Đoạn Long tà vọng này mới có thể tiêu tán hoàn toàn.
Hiện tại Tố Tố Tiên Tử đang nghĩ cách liên lạc với Bạch tiền bối, thử xem có thể mời Bạch tiền bối đến Thương Sinh Đạo các cô làm khách hay không.
Đồng thời, Tố Tố Tiên Tử cũng hỏi địa chỉ của Tống Thư Hàng, định gửi ít đồ làm quà cảm ơn.
“Quà cảm ơn, càng tục càng tốt.” Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Tiền bồi thường vốn định trả cho m Ảnh Lãnh Chúa bị hắn làm tiêu hết rồi. Hiện tại hắn còn cần nghĩ biện pháp kiếm một khoản tiền để trả nợ.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Tống Thư Hàng gửi tin nhắn cho Tố Tố Tiên Tử: “Tiên Tử, có tiện nhận ‘phi đao truyền thư’ không?”
“Thư Hàng đạo hữu rốt cuộc cũng online rồi à? Lúc nào ta cũng tiện nhận phi kiếm truyền thư cả, ngoài ra Thư Hàng đạo hữu ngươi cho ta địa chỉ nhận hàng đi.” Tố Tố Tiên Tử nhanh chóng hồi âm.
“Vừa tan học, lúc vào học không để ý đến điện thoại.” Tống Thư Hàng cười trả lời.
Tố Tố Tiên Tử: “? ? ?”
“Ta gửi phi kiếm truyền thư cho cô một bảo vật ‘đại khí vận’, thử xem có cách phá vỡ Đoạn Long tà vọng hay không nhé. Nhân dịp còn tươi mới, để muộn ta sợ bảo vật này héo đi thì sẽ mất đi hiệu quả.” Tống Thư Hàng trả lời, đồng thời hắn gửi kèm theo địa chỉ nhận hàng là biệt thự của Dược Sư.
Vừa mới đây Thông Nương bị hắn bất cẩn làm rụng một búp hành, còn tươi lắm, đúng lúc phi đao truyền thư qua cho Tố Tố Tiên Tử.
Sau khi giao hẹn tọa độ xong, Tống Thư Hàng phóng bảo đao Bá Toái về phía vị trí Thương Sinh Đạo của Tố Tố Tiên Tử.
Trên bảo đao Bá Toái có dấu ấn ‘Thần Binh Kỳ Giám’.
Chờ sau khi bảo đao Bá Toái tới nơi, Tống Thư Hàng còn có thể dịch chuyển không gian, trực tiếp nhảy đến chỗ Thương Sinh Đạo bất kỳ lúc nào.
Đến lúc đó dẫn số Hamster theo, để xem Đoạn Long tà vọng ăn có ngon không… Không đúng, là xem nó có tư cách được Bạch tiền bối two nhìn trúng hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận