Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 261: Túi thu nhỏ một tấc

Chương 261: Túi thu nhỏ một tấc
Khi Tống Thư Hàng thở hồng hộc chạy về tới nhà thì phát hiện Vũ Nhu Tử và mẹ Tống đang ngồi chuyện trò với nhau rất vui vẻ.
Nội dung trò chuyện của hai người bọn họ… cư nhiên lại là những đại minh tinh vô cùng nổi tiếng vào hai mươi năm trước, và những bộ phim thú vị hồi đó, cùng với đủ loại chuyện kỳ lạ khắp nơi ở Hoa Hạ lúc đó. Đương nhiên, cũng nói về những chuyện thú vị xảy ra gần đây.
Mẹ Tống khá kinh ngạc, sao cô bé trước mắt lại biết nhiều chuyện của hai ba chục năm trước thế nhỉ? Chẳng lẽ vì ở lúc ở nhà cô bé thường xuyên chuyện trò với người lớn nên thế? Nếu thật là như thế thì cô bé đúng là một đứa trẻ hiếu thuận mà!
Ba Tống và Triệu Nhã Nhã ngồi bên cạnh thì thành bối cảnh phụ, hai người hoàn toàn không nói xen vào được câu nào.
“Ồ, Thư Hàng, con về rồi đấy à? Chạy đi tận đâu chơi mà để con gái nhà người ta đợi lâu thế hả.”
Mẹ Tống quay sang nhíu mày nhìn Tống Thư Hàng, âm thầm giơ một ngón tay cái cho con trai mình.
Thư Hàng dở khóc dở cười.
“Tống tiền bối! Thấy ta tới thế này ngạc nhiên lắm đúng không?”
Vũ Nhu Tử đứng lên, cười hì hì nói:
“Đáng tiếc, nếu như ta chui ra từ trong thùng hàng chuyển phát nhanh thì ngươi nhất định sẽ ngạc nhiên hơn cho coi.”
“Ta chỉ có thể nói là cực kỳ ngạc nhiên luôn.”
Tống Thư Hàng cười, quay sang vẫy tay với Vũ Nhu Tử:
“Mẹ, con đưa Vũ Nhu Tử vào phòng nói chuyện trước nhé.”
Mẹ Tống vô thức đáp:
“Hả? Có một người bạn đang ngủ trong phòng con mà? Hay là sang phòng cho khách mà nói chuyện đi?”
“Không sao cả, Tống Bạch cũng là người quen của Vũ Nhu Tử mà.”
Tống Thư Hàng trả lời.
…..
Đợi Tống Thư Hàng đi rồi, ba Tống mới sờ cằm nói:
“Rốt cuộc cô bé này có quan hệ thế nào với Thư Hàng nhỉ?”
“Quan hệ gì mà chẳng được, chỉ cần là con gái thì không sao cả.”
Mẹ Tống ngồi xuống ghế lại, cảm thán:
“Mà phải nói, sao cô bé này lại chui ra từ trong thùng hàng chuyển phát nhanh thế nhỉ?”
“Chắc không phải hàng chuyển phát nhanh đâu.”
Ba Tống đoán thử:
“Bà xem bộ dạng của mấy người đưa cái thùng ban nãy rồi đấy, có chỗ nào giống chuyển phát nhanh chứ? Nhất định là người do cô bé kia sắp xếp, đưa cô bé tới đây để cho Thư Hàng ngạc nhiên đấy mà? Tự chui vào thùng rồi gửi mình tới, bọn trẻ gần đây chịu chơi thật.”
“Cháu cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ cũng chẳng mấy ai tự gửi mình đến thế này đâu. Nhưng nếu như cháu đoán không lầm thì trước kỳ đại hội thể dục thể thao lần trước, cô gái này từng tới trường của Thư Hàng rồi.”
Triệu Nhã Nhã bưng ly linh mạch bích trà trong tay, thoải mái nhấp một ngụm.
Ba Tống và mẹ Tống nghe thấy thế thì hai mắt sáng rỡ lên.
Hai người cũng bưng ly linh mạch bích trà lên, nhấp một ngụm, thoải mái quá.

Thư Hàng dần Vũ Nhu Tử đi vào trong phòng của mình, hỏi:
“Vũ Nhu Tử, lần này cô lại lén lút chạy ra khỏi Linh Điệp đảo đấy à?”
“Ta mới không có lén lút chạy ra ngoài đâu!”
Vũ Nhu Tử trả lời:
“Sau khi ta nhận được địa chỉ mà Tống tiền bối gửi xong thì cảm giác nếu tìm tới nhà ngươi theo địa chỉ thì phiền phức lắm, nên mới đi kèm theo chuyển phát nhanh luôn cho tiện.”
Thư Hàng cười nói:
“Thế Linh Điệp Tôn Giả có biết chuyện cô đi ra ngoài không?”
“Ha ha ha, ta không có nói với a cha. Nhưng ta đã hoàn thành khế ước với linh quỷ rồi, cũng đã đồng bộ với linh quỷ xong, theo như ước định giữa ta và a cha thì ta có thể rời khỏi Linh Điệp Đảo bất kỳ lúc nào! Cho nên, không thể xem là ta lén lút chạy ra ngoài được.”
Vũ Nhu Tử nói với vẻ mặt đắc ý.
Tống Thư Hàng: “…”
Nói trắng ra thì vẫn là lén lút chạy ra ngoài à.
“Đúng rồi, Tống tiền bối, trước kia ta có nghe nói là Bạch Tôn Giả đang ở cùng với ngươi à?”
Vũ Nhu Tử hưng phấn hỏi.
“Ừ, đang bế quan trong phòng của ta đấy.”
Tống Thư Hàng mở cửa phòng ra, chỉ vào Bạch tiền bối đang nằm trên giường.
Còn hơn một ngày nữa mới tới lúc Bạch tiền bối xuất quan….
“Ồ, đây chính là Bạch tiền bối trong truyền thuyết sao.”
Vũ Nhu Tử hưng phấn chạy vào, đánh giá Bạch tiền bối từ đầu tới chân.
Quả thật xinh đẹp tựa như tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp nhất trên thế gian này, tựa như trích tiên nơi hồng trần, mái tóc dài xõa tung, lại thêm mị lực mê người tản ra từ trên người hắn, khiến cho n gười ta nhịn không được chỉ muốn ngồi xuống bên cạnh hắn, ngắm hắn cả đời.
“Cẩn thận, đừng có nhìn Bạch tiền bối lâu quá.”
Tống Thư Hàng nhắc nhở. Theo như những gì mà các tiền bối trong nhóm đã nói, mị lực của Bạch tiền bối không giới hạn nam nữ, thậm chí còn không hạn chế giống loài nữa.
“Không sao đâu, ta đã có chuẩn bị sẵn rồi.”
Vũ Nhu Tử quay đầu lại, đắc ý chỉ lên mắt của mình, cô đang đeo một đôi thấu kính giống với kính sát tròng.
Chắc là loại pháp khí đặc biệt nào đó rồi?
“Đúng rồi, Tống tiền bối, có thể giúp ta chụp một bức không?”
Vũ Nhu Tử quay lại, đưa điện thoại di động của mình về phía Tống Thư Hàng.
“Chụp một bức?”
Tống Thư Hàng cầm lấy điện thoại.
“Đúng, chụp một bức ảnh giúp ta!”
Tống Thư Hàng tháo giày, để lộ bàn chân xinh xắn của mình, sau đó cô leo lên giường, ngồi bên cạnh Bạch Tôn Giả, giơ tay chữ V.
A, hóa ra là muốn chụp ảnh chung với Bạch Tôn Giả à?
Nói tới chụp ảnh chung với Bạch Tôn Giả —— chậc, sao hắn lại nhớ ngay tới lúc Bạch Tôn Giả chụp ảnh với hắn lúc đi nhảy Bungee kia nhỉ?
Lúc chụp bức ảnh kia, hắn đang kêu la thảm thiết, miễn cưỡng lắm mới nhếch ra được nụ cười cứng ngắc thảm còn khó coi hơn khóc. Còn Bạch tiền bối thì vẫn đẹp như tranh vẽ, so sánh hai bên, quả thực không đành lòng nhìn thẳng mà.
“Sao đột nhiên lại muốn chụp chung một bức với Bạch Tôn Giả thế?”
Tống Thư Hàng thuận miệng hỏi, sau đó mở điện thoại của Vũ Nhu Tử ra, chọn góc độ đàng hoàng, chụp một bức cho cô với Bạch Tôn Giả.
Sau đó lại trả điện thoại cho Vũ Nhu Tử.
Vũ Nhu Tử ngồi trên giường, nhận lấy điện thoại:
“He he, Tống tiền bối ngươi không biết à? Bạch Tôn Giả hiếm có lắm, muốn chụp chung một bức ảnh với Bạch tiền bối khó lắm đấy!”
Bạch Tôn Giả, hiếm có?
Hắn cứ cảm thấy từ mà Vũ Nhu Tử có vấn đề! Bạch tiền bối cũng có phải gấu trúc đâu… à mà hình như mình hình dung như thế cũng không đúng, Bạch tiền bối còn quý hiếm hơn cả gấu trúc nữa! Ủa mà hình như cũng không đúng?
“Hì hì, Bạch tiền bối đúng là đẹp thật.”
Vũ Nhu Tử quẹt quẹt trên điện thoại một lúc, lại gửi bức ảnh này vào trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Tiêu đề bức ảnh: [Hôm nay đến nhà Tống tiền bối chơi, chụp ảnh chung với Bạch Tôn Giả trong truyền thuyết!]
Một lát sau, các tiền bối trong nhóm đều ngoi lên khen.
Người đầu tiên trả lời quả nhiên vẫn là Bắc Hà Tán Nhân:
“Bạch tiền bối vẫn đẹp như tranh, Vũ Nhu Tử cũng như tiên nữ hạ phàm!”
Cuồng Đao Tam Lãng:
“Đây mới là tư thế chính xác để chụp ảnh chung với Bạch tiền bối này, chụp thế này quả thật cứ như bông hoa tịnh đế, đẹp muốn chết luôn. Lần trước Thư Hàng tiểu hữu chụp ảnh chung với Bạch tiền bối lúc đi nhảy Bungee, trông như một bông hoa đẹp và một chiếc lá sâu, Thư Hàng tiểu hữu chỉ có thể làm nên để làm nổi bật nhan sắc của Bạch tiền bối mà thôi!”
Tống Thư Hàng:
“…”
Cuồng Đao Tam Lãng nói huỵch toẹt ra như thế làm gì! Cái miệng của hắn đúng là tiện thật. Chẳng trách lại có nhiều đại tiền bối thích tới nhà Tam Lãng làm khách (dạy dỗ) hắn như thế, căn bản không phải mấy vị tiền bối kia nhỏ nhen, mà là Tam Lãng tiền bối thật sự rất thiếu đòn!
Đồng Quái Tiên Sư:
“Ban nãy bản thiên sư còn cố ý đi tìm lại cái ảnh lần trước Thư Hàng tiểu hữu chụp chung và Bạch tiền bối, xong lại xem bức ảnh này, lập tức cảm thấy nhân sinh quả thật rất đẹp.”
Tống Thư Hàng: “…”
Đồng Quái Tiên Sư tiền bối, từ sau cái lần bất cẩn tự tìm đường chết trước mặt Hoàng Sơn Chân Quân xong rồi thì bây giờ càng lúc càng tiến xa hơn trên con đường tự tìm đường chết, đi mãi không về được luôn. Lại thêm cái thuộc tính bói bịp của hắn, Tống Thư Hàng tin rằng kiểu gì cũng sẽ có một ngày, Đồng Quái Tiên Sư tiên sư có thể thay thế Tam Lãng tiền bối, trở thành nhân vật tự tìm đường chết giỏi nhất trong Nhóm Cửu Châu Số 1.
Lệ Chi Tiên Tử:
“Ảnh này là do Thư Hàng tiểu hữu đứng bên cạnh chụp giùm đấy à? Chọn góc độ giỏi thật đấy, lần sau mà có rảnh thì ta cũng muốn tới chỗ ngươi, chụp một bức với Bạch tiền bối!”
Sau đó là tin nhắn bình luận của các thành viên còn lại trong nhóm, căn bản đều là khen ngợi.
Đợi sau khi tất cả tiền bối đều nhắn xong cả rồi, Dược Sư mới vật vã gõ xong chữ gửi lên:
“Thư Hàng, hãy cố lên. Đây chính là hai vị Tôn Giả đấy!”
Lời nhắn của Dược Sư khiến cho người ta không hiểu gì cả.
Sau khi Tống Thư Hàng xem hết tin nhắn xong mới kéo lại xem ảnh chụp —— quả nhiên, như lời Lệ Chi Tiên Tử đã nói, có vẻ góc độ chụp khi nãy chọn không tệ lắm? Có nên lưu lại không nhỉ?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì Vũ Nhu Tử đã nhảy xuống khỏi giường, sau đó mở cái túi kiểu nữ xinh xắn cô đeo bên hông ra.
Sau đó, cô cho tay vào trong đó sờ sờ… móc ra một cái bàn thật dài!
“Woa!”
Tống Thư Hàng mở to hai mắt ra nhìn, hình ảnh này chỉ có thể nhìn thấy trong tiểu thuyết và hoạt hình Doraemon mà thôi, nhưng bây giờ nó lại diễn ra ngay trước mặt hắn.
Hình ảnh này quả thật vô cùng rung động! Hơn nữa, lúc này hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý nữa!
“Pháp bảo không gian, túi càn khôn?”
Tống Thư Hàng hỏi lại —— đây là pháp bảo không gian mà Dược Sư tiền bối từng nói bản thân ngài ấy dốc hết gia tài ra cũng chẳng đổi được một món đấy, tuy rằng thứ Dược Sư tiền bối nói là không gian giới chỉ.
“Không phải túi càn khôn đâu, thứ đó quý giá lắm, cho dù là Linh Điệp Đảo thì cũng chẳng có được bao nhiêu. A cha nói thực lực của ta không đủ, nên không cho ta tùy tiện mang ra ngoài. Túi này của ta kém hơn nhiều, ngươi xem này.”
Vũ Nhu Tử mỉm cười giải thích, sau đó cô mở cái túi đeo hông của mình ra, đưa cho Tống Thư Hàng xem.
Chỉ thấy ở bên trong cái túi này đặt mười món đồ, mỗi cái đều bị thu nhỏ lại theo tỉ lệ nhất định, trông như một món đồ chơi nho nhỏ.
“Đây là túi được chế từ da của một loại linh thú tên là nhất thốn chỉ xà. Da của nhất thốn chỉ xà có một loại năng lực thiên phú, ấy chính là có thể thu nhỏ con mồi mà nó chạm vào. Cho nên, tuy là nó chỉ nhỏ cỡ chừng ngón tay út thôi, nhưng chỉ cần nó cuốn lên người một con voi lớn thì có thể thu nhỏ con voi kia lại cỡ chừng cái móng tay, để nuốt vào bụng. Nhưng sau khi lột da của nhất thốn chỉ xà xuống thì thì công hiệu thu nhỏ cũng sẽ giảm bớt, tối đa chỉ có thể thu nhỏ cái bàn lại cỡ chừng hộp diêm.”
Vũ Nhu Tử giới thiệu.
“Cái đó cũng khác gì với túi càn khôn đâu!”
Tống Thư Hàng cảm thán.
“Đương nhiên là khác nhau rồi, túi càn khôn liên quan đến nguyên lý không gian và thời gian. Thứ để vào trong đó vĩnh viễn không biến chất, cũng không cần lo thứ đặt vào bị xáo trộn. Còn túi thu nhỏ một tấc của ta chỉ có thể thu nhỏ một số đồ vật thôi, lúc bỏ vào còn phải cẩn thận để không bị lộn xộn.”
Vũ Nhu Tử đáp.
Nhưng đối với ta mà thôi, thì nó đã xem như túi không gian rồi. Tống Thư Hàng cảm thán, lại tò mò hỏi:
“Thực lực của nhất thốn chỉ xà đó thế nào? Có thể tìm thấy nó ở đâu?”
“Nhất thốn chỉ xà có thể xuất hiện ở bất kỳ nơi đâu, chúng nó trải rộng khắp thế giới. Bất quá… tới bây giờ vẫn không có bao nhiêu người trong tu chân giới nhìn thấy chân thân của nó. Chỉ có những người may mắn mới có thể tìm được một số da rắn do chúng nó lột ra mà thôi.”
Vũ Nhu Tử nói.
Trong lúc nói chuyện, cô lại móc ra một cái lư hương, và vài nén nhang….
Bạn cần đăng nhập để bình luận