Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2303: Chút Bình Thường Cuối Cùng

Chương 2303: Chút Bình Thường Cuối Cùng
“Thư Hàng?” Sau lưng có vài ánh mắt nhìn Tống Thư Hàng lom lom.
Vừa rồi là cái gì nện từ ngoài cửa sổ vào vậy?
Quá nhanh, căn bản không nhìn rõ được.
Ngoài ra một kích vừa rồi kia của Tống Thư Hàng mơ hồ có bóng dáng của cao thủ võ lâm!


Ánh mắt Tống Thư Hàng xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn về phương xa.
[Cảnh báo ~ rà soát thấy tín hiệu quấy nhiễu từ xa… Tin tức gián đoạn, quấy nhiễu từ xa bị cắt đứt.] Chức năng ‘cảnh báo vi rút’ mới thêm vào phát ra tiếng nhắc nhở trong đầu hắn.
Có điều lần này không cần năng lực ‘cảnh báo vi rút’, Tống Thư Hàng cũng đã sớm cảm ứng được khí tức của di vật Thiên Đạo.
Di vật Thiên Đạo trực tiếp tiến vào hiện thế từ tường kép nhà ngục Thiên Đạo.
Từ đầu tới cuối, đối phương đều không che giấu khí tức, vì vậy vừa tiến vào Trái Đất là lập tức bị Tống Thư Hàng phát hiện.
Quá trình thế giới tan vỡ đã đi đến Trái Đất ở hiện thế rồi à?
Di vật Thiên Đạo hiện thân có nghĩa là cuộc sống an nhàn tạm bợ của tất cả người tu luyện ở Trái Đất hiện thế đã triệt để chấm dứt.
Đêm nay, người tu luyện ở Trái Đất không ai ngủ được.
Tất cả người tu luyện rơi vào hình thức đau gan.
Thần thức Tống Thư Hàng lại xẹt qua ba thằng bạn thân.
Kỳ thật cuộc sống bình thường thuộc về hắn đã sớm kết thúc. Từ khi học kỳ này bắt đầu đến bây giờ, thời gian hắn sinh hoạt trong trường học có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chỉ là xuất phát từ thói quen và lưu luyến, hắn mới cố gắng duy trì thân phận ‘sinh viên Tống Thư Hàng’ ở đại học Giang Nam. Sự thật là kẻ đạt đến cảnh giới thất phẩm như hắn đã không thích hợp để tiếp tục lưu lại nơi này nữa.
Hắn của hiện tại, nếu như không đè nén khí tức của bản thân thì chỉ ngồi đó thôi cũng sẽ mang đến cho người bình thường bên cạnh áp lực nặng nề.
[Rốt cuộc, thời điểm này vẫn tới.]
Bên chỗ ba thằng bạn thân xem như đã có bố trí. Bọn họ không có thiên phú tu luyện, điểm này thì Tống Thư Hàng hiện tại cũng bất lực.
Có lẽ tương lai có thể có cơ hội, nhưng không phải bây giờ.
Cho nên lúc này, Tống Thư Hàng để lại một cơ hội, xem chính bọn họ tự phát triển thôi.
Vậy là… đã đến lúc tạm biệt rồi.
Đây chính là khoảng thời gian sống đời bình thường cuối cùng của hắn.
Kế tiếp, hắn sẽ trở về thành phố Văn Châu một chuyến, thu xếp ổn thỏa cho người nhà của mình, tất cả mọi chuyện ở thế tục xem như tạm thời kết thúc.
[Bia đá đạo hữu, chuẩn bị xong chưa.] Tống Thư Hàng truyền âm nói.
Bia đá đạo hữu treo bên hông trả lời: [Cúng cúng cúng]
Tống Thư Hàng: “…”


Ầm ~~
Phía dưới, cuộc chiến giữa tà vọng và người bắt yêu đã tiến vào hồi cuối.
Người bắt yêu có chuẩn bị mà đến, có nhiều loại thủ đoạn khắc chế tà vọng. Dưới sự liên thủ công kích của ba người bắt yêu, tà vọng có được năng lực ‘độn thổ’ lại không cách nào lánh mình.
Ngay lúc ba người bắt yêu liên thủ muốn cưỡng chế phong ấn tà vọng, con tà vọng có năng lực ‘độn thổ’ này đột nhiên nổ tung.
Sóng xung kích đẩy văng ba người bắt yêu ra.
“Tự bạo à?” Trương Tiểu Phiền sửng sốt.
Từ khi nào mà tà vọng lại thà chết không chịu khuất phục như thế chứ?
Nhưng ngay sau đó, Trương Tiểu Phiền phát hiện sau khi tà vọng tự bạo cũng không tiêu tán, mà tựa như sương mù màu đen, đột nhiên quấn lấy Lục Phong sư huynh.
Lục Phong đau đớn giữ chặt yết hầu như kẻ chết đuối.
Sương mù hóa lỏng màu đen bao lấy hắn, dùng thân thể hóa lỏng làm tài liệu, chế tác một bộ áo da bó sát người cho Lục Phong. Đáng tiếc là, Lục Phong là một tên to con, áo da màu đen bó sát người mặc trên người hắn lại không đẹp chút nào.
“Chít chít ~” Trong miệng Lục Phong mặc áo da bó sát người phát ra tiếng kêu kỳ quái, sau đó hắn tung người nhảy lên phòng học trên lầu.
Tại đó, hắn cảm ứng được nhiều nhân loại bình thường với khí huyết khá sung túc.
Chỉ cần rút khô một hai tên là nó có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.
Xoảng ~
Thân thể khổng lồ của Lục Phong đụng vỡ khung cửa sổ còn sót lại, rơi vào phòng học.
Lúc này thoạt nhìn tạo hình của hắn tựa như nhân vật Boss phản diện vậy, vừa lên sàn lập tức khiến tất cả mọi người chấn động.
Sinh viên trong phòng học không chút do dự chạy ra khỏi phòng, tránh họa là bản năng của loài người.
Nhưng vấn đề là… lúc người bên trong muốn ra, bên ngoài lại có người muốn chen vào.
Là nhân viên bên trên, sau khi nghe một tràng tiếng nổ, tiếng kính vỡ thì có một nhóm người muốn tới xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
“Chít ~” Tà vọng Lục Phong quay đầu nhìn chằm chằm vào vị trí đám người Tống Thư Hàng.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người ba bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng.
Ba thằng bạn cùng phòng của Tống Thư Hàng làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh, ăn ngon ngủ yên, thỉnh thoảng Tống Thư Hàng còn mang linh trà tẩm bổ cho bọn họ, thậm chí còn có cơ hội được ăn tiên hào.
Dưới trạng thái này, khí huyết của ba người bọn họ dồi dào hơn người bình thường rất nhiều.
Vì vậy bọn họ hiển nhiên trở thành mục tiêu của tà vọng.
Tà vọng khống chế thân thể Lục Phong sải bước đánh về phía Thổ Ba, tay lớn vươn ra, tựa như nhìn thấy mỹ vị tuyệt thế vậy.
Đám người vội vàng tránh né, chẳng ai muốn bị tên to con mặc trang phục biến thái này bắt được.
Đầu năm nay, biến thái + bệnh tâm thần là khó hiểu nhất cũng đáng sợ nhất.
“Mặc dù có chút cấp bách…nhưng là lúc nói lời tạm biệt với mọi người rồi.” Tống Thư Hàng nói với ba người Cao Mỗ Mỗ.
Thổ Ba: “? ? ?”
“Sau này, có duyên gặp lại.” Tống Thư Hàng mỉm cười, hắn nhẹ nhàng bước về trước một bước huyền diệu, ngăn trước mặt người bắt yêu bị tà vọng phụ thể.
“Lần này mày cười không đẹp như trước đây.” Dương Đức đột nhiên nói.
Tống Thư Hàng từng có đoạn thời gian hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh.
(Trường Hận Ca - Nụ vừa hàm tiếu trang đài cấm cung)
Nhưng bây giờ đã mất đi cảm giác ban đầu.
[Có cơ hội tao dẫn tụi mày đi mở mang kiến thức xem cái gì gọi là cười một cái nghiêng nước nghiêng thành, cười một cái thế giới phai màu.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Hắn khống chế lực đạo, một chưởng nhẹ nhàng nghênh đón Lục Phong bị tà vọng phụ thể. Không thể dùng sức quá lớn, dùng sức quá lớn, lỡ không cẩn thận sẽ đánh chết người bắt yêu cấp bậc này mất.
Người bắt yêu bị tà vọng phụ thể muốn tránh một chưởng này của Tống Thư Hàng theo bản năng.
Nhưng trong một chưởng của đối phương ẩn chứa rất nhiều biến hóa, khiến cho hắn không sao tránh được.
Phịch ~ Ầm ~
Hai chưởng đụng nhau, phát ra tiếng va chạm cực lớn.
Tựa như hai chiếc ô tô chạy với tốc độ cao đâm vào nhau vậy.
“A ~~ chít ~~” Lục Phong bị tà vọng phụ thể đồng thời phát ra hai tiếng kêu thảm bất đồng, thân thể té bay ra ngoài.
Các bạn học vốn đang hỗn loạn muốn chạy ra khỏi phòng học đồng loạt sững sờ.
Loại cảnh tượng chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, điện ảnh này thế mà lại xuất hiện trong trường học ư?
Mặc dù nói Tống Thư Hàng quả thật từng đóng phim…
Ầm ~ Lục Phong tà vọng đâm vào vách tường, cả phòng học đều chấn động.
[Vẫn hơi bị mạnh.] Bàn tay Tống Thư Hàng khẽ lật.
Đối với kẻ vừa tấn chức không lâu, thể chất tăng vọt như hắn mà nói, muốn bắt một con kiến nhỏ nhưng lại không bóp chết nó thật sự có chút khó khăn.
Sau khi lắc nhẹ tay, Tống Thư Hàng sải vài bước đi về phía Lục Phong, túm lấy cổ hắn trước khi hắn kịp bò dậy và nâng thân thể khổng lồ của hắn lên cao.
Tà vọng bắt đầu giãy giụa toàn lực, hai nắm đấm đánh mạnh vào cánh tay Tống Thư Hàng.
Nhưng với công kích nghèo nàn của nó, lúc nắm đấm nện lên cánh tay Tống Thư Hàng chỉ có thể phát ta tiếng rèn sắt lanh lảnh.
“Thật ngại quá, hôm nay rất bận, không có thời gian đùa giỡn với ngươi.” Tống Thư Hàng nói.
Trong đầu hắn đã đối chiếu ra thuộc tính và tư liệu của con tà vọng này.
[Tà vọng vi rút… có được tính chất ẩn náu cường đại, tính sinh sản, hơn nửa còn sở hữu năng lượng phụ thể ngắn ngủi.]
Cũng không phải tà vọng quá mạnh, phong ấn nhằm vào nó có hơn hai mươi loại.
Đáng tiếc Tống Thư Hàng không biết loại nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận