Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2304: Ta Có Một Kế Hoạch

Chương 2304: Ta Có Một Kế Hoạch
Cũng may trên người Tống Thư Hàng có một thứ có thể khắc chế loại tà vọng này một cách hoàn mỹ: thiên kiếp.
Loại tà vọng này cực kỳ sợ hãi uy lực của lôi kiếp bên trong thiên kiếp.
Uy lực của thiên kiếp càng mạnh, tổn thương đối với chúng nó lại càng lớn.
Tống Thư Hàng một tay nhấc Lục Phong tà vọng, tay kia lại tự mình mở ra thông đạo đến thế giới hạch tâm phía sau lưng.
Một đầu đạn bom nhiệt hạch thiên kiếp được Tống Thư Hàng triệu hoán ra từ thế giới hạch tâm, nó chỉ lộ phần mũi nhọn của đầu đạn nên sẽ không chiếm cứ không gian quá lớn.
Mà bất kể là thế giới hạch tâm hay bom nhiệt hạch thiên kiếp thì người bình thường đều không thể nhìn thấy, cũng không cần lo lắng sẽ gây nên khủng hoảng.
Tống Thư Hàng một tay túm Lục Phong tà vọng, tay kia khống chế thế giới hạch tâm mở cửa ra, dùng đầu đạn bom nhiệt hạch thiên kiếp ủi lên người Lục Phong tà vọng tựa như bàn là vậy.
“A a a ~ chít chít chít ~” Lục Phong tà vọng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm.
Đây chính là bom nhiệt hạch thiên kiếp chỉ xuất hiện trong thiên kiếp Huyền Thánh bát phẩm, dù ở trạng thái bị phong ấn, nhưng lực lượng thiên kiếp kèm theo bên trên vẫn là tổn thương trí mạng đối với tà vọng cấp bậc này.
Tà vọng điên cuồng giãy giụa, muốn đẩy cánh tay Tống Thư Hàng ra… nhưng lực lượng nhỏ yếu kia của nó căn bản không cách nào lay động cánh tay Tống Thư Hàng nửa phần.
Tống Thư Hàng khống chế bom nhiệt hạch thiên kiếp, ủi Lục Phong tà vọng từ đầu đến chân, từ trước ra sau.
Sau khi bị ủi, tiếng hét của tà vọng tiêu tan đi.
Con tà vọng đáng thương này bị bom nhiệt hạch thiên kiếp ủi chết trên người Lục Phong.
Nó là con tà vọng vi rút chết nghẹn khuất nhất, đau đớn nhất.
Tại địa điểm sai lầm, gặp phải Bá Tống sai lầm đã định trước bi kịch cuộc đời tà vọng của nó.
Bởi vì bị đè ra ủi từ đầu tới đuôi cho đến chết, cho nên thi thể của nó vẫn tựa như áo da bó sát mặc trên người Lục Phong.
Tống Thư Hàng vươn tay rạch một cái, rạch ra một mảnh nhỏ thi thể của tà vọng vi rút rồi bỏ nó vào trong vòng tay pháp khí càn khôn.
Sau đó, hắn duỗi tay ném thân thể khổng lồ của Lục Phong ra ngoài cửa sổ.
Hai người bắt yêu bên dưới nhanh chóng đón được đồng bạn của mình.
[Cảm ơn Bá Tống tiền bối ra tay tương trợ.] Trương Tiểu Phiền truyền âm nói lời cảm ơn. Không ngờ Bá Tống Huyền Thánh lại ở bên cạnh hắn, ở ngay trong phòng học này.
Ở cùng Bá Tống Huyền Thánh lâu như vậy, thế mà hắn lại có thể bình an vô sự, thật là may mắn.
[Ừm.] Tống Thư Hàng đáp lại một tiếng nhẹ bẫng.
Thông Nương ló ra một cái búp hành từ trong túi hắn, truyền âm hỏi: [Kết thúc rồi à?]
[Kết thúc làm nóng người thôi, kế tiếp sắp lên món chính rồi.] Tống Thư Hàng trả lời.
Thông Nương: “…”
Tống Thư Hàng nhìn mảnh kính vỡ đầy đất cùng với khung cửa sổ bị Lục Phong đụng hư, đối với cái này, hắn bó tay.
[Mặt khác, đã đến lúc rời đi rồi.]
Nếu cứ nán lại, chờ di vật Thiên Đạo giáng lâm, tai nạn sẽ lan sang xung quanh.
Hắn xoay người, nhìn về phía ba người bạn cùng phòng: “Sau này có ngày gặp lại.”
Không đợi ba người bạn cùng phòng trả lời, Tống Thư Hàng đã tung người nhảy xuống từ cửa sổ.
Tống Thư Hàng đã từng liên tục cảm thấy đại hiệp nhảy cửa sổ là bệnh phải trị, chẳng biết lúc nào cũng đã quen với phương thức xuống lầu ‘ở giữa hai điểm, ngắn nhất là đường thẳng’.
Đây chính là sức mạnh của thời gian, nó luôn làm con người thay đổi trong khi họ không nhận thấy được.
Ba người Cao Mỗ Mỗ sửng sốt, bọn họ nhanh chóng chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới… Thế nhưng đã không nhìn thấy tung tích của Tống Thư Hàng.
Mãi cho đến khi Tống Thư Hàng biến mất, đám người đang ngẩn ngơ phía sau mới đột nhiên phản ứng lại.
“Vừa rồi thật sự là Tống Thư Hàng ư?”
“Chỗ cao như vậy mà nhảy thẳng xuống luôn à?”
“Vừa rồi chỉ hai chiêu hắn đã chế ngự được tên to con kia, Tống Thư Hàng lợi hại vậy ư?”
“Là đang quay phim à?”
Toàn bộ người trong phòng học đều cảm thấy thế giới quan của bản thân đang nổ tung lên.
“Cao Mỗ Mỗ, các cậu là bạn của phòng của Thư Hàng, các cậu biết võ công không?”
“Các cậu biết chuyện Thư Hàng biết võ công không vậy?”
Tống Thư Hàng đi rồi, ba người Cao Mỗ Mỗ thân là bạn cùng phòng bị các sinh viên vây lấy, bị đủ loại câu hỏi oanh tạc điên cuồng.
Mọi người có quá nhiều vấn đề muốn biết, tất cả những gì liên quan đến Tống Thư Hàng, bọn họ muốn có được đáp án từ miệng ba người Cao Mỗ Mỗ.


Trong quá trình Tống Thư Hàng nhảy xuống, hắn đã thi triển huyễn thuật.
Lúc rơi xuống đất lập tức tiến vào trạng thái tàng hình, lẩn vào trong bóng mờ.
Sau đó, hắn nhanh chóng gửi ‘thiên lý truyền âm’ cho Khinh Vũ, thuật lại một lần toàn bộ những chuyện đã xảy ra ban nãy cùng với quyết định của mình cho Khinh Vũ nghe.
[Ta hiểu rồi, Bá Tống Thánh Quân. Chuyện kế tiếp cứ giao cho ta xử lý.] Liễu yêu Khinh Vũ đáp.
Tống Thư Hàng gật đầu trả lời: [Tốt, ta cũng cần rời đi một thời gian. Cô có muốn tiến vào thế giới hạch tâm của ta trước không, ta sẽ chuyển cô đến chỗ Bạch tiền bối?]
[Trước tiên ta giúp Bá Tống Thánh Quân xử lý hỗn loạn trong trường học đã, rồi hãy an bài chuyện rời đi.] Liễu yêu Khinh Vũ trả lời, trong khoảng thời gian này, cô chơi trong trường rất vui. Cho nên trước lúc rời đi, cô quyết định hỗ trợ dàn xếp tốt hỗn loạn đã.
[Được, vậy ta sẽ chuyển lời cho Bạch tiền bối, đến lúc đó sẽ bảo ngài ấy tới đón cô.] Tống Thư Hàng nói.
Liễu yêu Khinh Vũ trả lời: [Được.]


Sau khi Tống Thư Hàng kết thúc thiên lý truyền âm thì nhìn lên bầu trời.
Hắn có thể cảm ứng được ‘di vật Thiên Đạo’ đã xuất hiện ở Trái Đất hiện thế. Nhưng mà… dường như lúc di vật Thiên Đạo đến hiện thế thì bị hạn chế, không lập tức giáng lâm.
Lúc trước, khi nó sử dụng ‘công kích quấy nhiễu từ xa’ với Tống Thư Hàng cũng bị cưỡng ép cắt ngang.
Đây là chuyện tốt với Tống Thư Hàng, ít nhất cũng cho Tống Thư Hàng thời gian chuẩn bị và giảm xóc.
[Di vật Thiên Đạo giáng lâm là kết cục đã định, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, không cách nào tránh khỏi. Như vậy cũng chỉ cố gắng hết sức giảm tổn thất xuống.]
“Vậy tiếp theo, hành động theo kế hoạch thôi.” Tống Thư Hàng nắm tay nói.
“Đánh thẳng lên à? Nhưng ngươi đã không còn linh thạch, Khắc Kim Nhất Kích cùng với ‘Trấn Thần - Đại Nhật’ của ta đều không dùng được.” Bia đá đạo hữu nhắc nhở.
“Ta không lỗ mãng như vậy… Ta có kế hoạch, nếu như biết rõ di vật Thiên Đạo khóa mục tiêu tọa độ là ta, nói cách khác lúc nó giáng lâm hiện thế thì rất có thể sẽ phủ xuống ngay đỉnh đầu ta. Như vậy, trong khoảng thời gian nó chưa giáng lâm được, chúng ta có rất nhiều việc.” Tống Thư Hàng nói.
Hắn duỗi tay ra, chôn một thanh đao gỗ thánh ấn xuống lòng đất đại học Giang Nam.
Tiếp đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất bay khỏi khu Giang Nam.
Hắn muốn đi đến Vô Cực Ma Tông.
Kẻ bị di vật Thiên Đạo khóa chặt tọa độ là hắn, hiện tại hắn chính là nguồn tai nạn di động.
Như vậy, giữa hắn và Vô Cực Ma Tông có nhiều ân oán đến thế, cũng tới lúc cắt đứt rồi nhỉ?
Nhưng kế hoạch này có một vấn đề nhỏ.
Sào huyệt của Vô Cực Ma Tông ẩn nấp rất sâu, lúc đó A Thất tiền bối nổi xung thiên cũng chỉ có thể tìm được ‘phân đà’ của Vô Cực Ma Tông để phát tiết lửa giận.
Hiện tại đầu mối hữu dụng duy nhất trong tay Tống Thư Hàng chính là An Tri Ma Quân trong bộ ba lễ vật đang bị trói trong thế giới hạch tâm.
An Tri Ma Quân chắc chắn biết rõ vị trí của Vô Cực Ma Tông.
Vấn đề là làm sao khiến hắn mở miệng nói ra tin tức đây?
Mặt khác, Tống Thư Hàng gửi tin tức di vật Thiên Đạo sắp giáng lâm xuống Trái Đất hiện thế vào nhóm chat.
Sản nghiệp của rất nhiều đại lão trong nhóm đều ở Trái Đất, đến lúc đó cần chú ý một chút, giảm tổn thất xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận