Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2316: Vật đính kèm đã tới, bản thể còn xa sao?

Chương 2316: Vật đính kèm đã tới, bản thể còn xa sao?
Trên bầu trời địa khu Giang Nam.
Một quả cầu kim loại lỏng khổng lồ có cánh giáng xuống từ không trung, cái bóng to lớn phủ kín cả một địa khu rộng lớn.
Hơn hai mươi người tu luyện ở địa khu Giang Nam đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên trời. Kể từ khi biết địa khu Giang Nam là đạo tràng của Bá Tống Huyền Thánh thì một vài tán tu và người tu luyện bắt đầu di chuyển tới đây, chờ mong gặp được cơ duyên. Bởi vậy chỉ tính riêng địa khu Giang Nam đã hội tu hơn hai mươi người tu luyện.
Cảnh giới của hai mươi người tu luyện này không cao. Đối mặt với cầu di vật Thiên Đạo giáng xuống từ không trung, cảm nhận được khí tức “sụp đổ” trên mình nó, phần lớn bọn họ đến đứng cũng không vững.
“Nó là cái gì?” Một tán tu dựa lưng vào vách tường, nhìn quả cầu khổng lồ đang từ từ hạ xuống với ánh mắt tuyệt vọng.
Tuy không phát động bất cứ công kích nào, nhưng chỉ riêng khí tức tỏa ra từ quả cầu kia cũng đủ để thế giới này sụp đổ.
Lấy quả cầu khổng lồ kia làm trung tâm, cả bầu trời dường như cũng vặn vẹo theo.
Chỉ có người bình thường không nhìn thấy cầu di vật Thiên Đạo là không có áp lực gì mấy.
Bọn họ chỉ cảm thấy bầu trời sầm sì và không khí có chút nặng nề mà thôi.
Trước khi cầu di vật Thiên Đạo hạ xuống đến phạm vi nguy hiểm, người bình thường tạm thời chưa phải chịu ảnh hưởng gì quá lớn.

Trong một bệnh viện gần đại học Giang Nam.
Joseph đứng bên giường bệnh của vợ mình, gọt táo.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Hắn mơ hồ nhìn thấy trên bầu trời có một mảng bóng tối đang hạ xuống, song vì chưa mở Nhãn khiếu nên không thấy rõ dáng vẻ của nó.
“Sao thế anh?” Người vợ đang nằm trên giường hỏi.
Joseph lắc đầu: “Chắc là gần đây thần kinh của anh nhạy cảm quá thôi.”
Hắn cười, đưa trái táo đã gọt xong cho vợ: “Anh đi gọi điện thoại đã.”
“Vâng.” Người vợ mỉm cười gật đầu.
Joseph đi ra ngoài phòng bệnh rồi gọi cho Tống Thư Hàng.
Lần này tín hiệu điện thoại không bị chặn.
Tống Thư Hàng nghe máy rất nhanh: “Alo, ai đấy?”
“Sư phụ, tôi là Joseph đây.” Joseph đáp.
Nhìn trời, Joseph lấy đâu ra số điện thoại của hắn vậy?
“Khụ, có chuyện gì thế?” Tống Thư Hàng hỏi.
Joseph nói khẽ: “Sư phụ ơi, ở trên không trung đại học Giang Nam dường như xuất hiện một cái bóng khiến người ta rất bất an. Tôi không thể thấy rõ đó là cái gì, rất có khả năng nó chính là quái vật lần trước. Sư phụ, ngài có đang ở đại học Giang Nam không?”
Có vẻ Joseph đã nhận nhầm cầu di vật Thiên Đạo thành “tà vọng” lần trước.
“Yên tâm đi, tôi biết việc này rồi. Tiếp theo cứ giao cho tôi.” Tống Thư Hàng trấn an.
Nghe vậy, Joseph thở phào.
Sau sự kiện tà vọng lần trước, hắn đã gần như u mê trong tu vi của sư phụ dạy võ công Trung Quốc nhà mình.
Khi đối mặt với những chuyện đáng sợ, võ công Trung Quốc đã sắp trở thành vạn năng trong lòng hắn.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tống Thư Hàng, Joseph mỉm cười quay về phòng bệnh.
“Giải quyết xong chưa anh?” Ngưởi vợ đột nhiên hỏi.
Joseph sững ra, sau đó gật đầu nói: “Sư phụ nói hắn sẽ đích thân ra tay, cho nên không có vấn đề gì đâu.”
“Sư phụ? Là sinh viên mà Tiểu Tuyết từng nhắc đến sao?” Người vợ ngồi trên giường gặm từng miếng tái nhỏ, không cố theo đuổi vấn đề này nữa.

“Không ổn, nó cứ hạ xuống thế này thì sẽ chạm giới hạn nguy hiểm mất.” Đông Qua Thánh Quân liều mạng đuổi theo sau lưng, không ngừng tìm cách ngăn cản cầu di vật Thiên Đạo.
Nhưng giờ đây cầu di vật Thiên Đạo đã trở nên vô cùng linh hoạt, lần nào nó cũng thoát khỏi sự níu kéo của Đông Qua Thánh Quân.
“Tiền bối còn cách gì nữa không? Thời gian cấp bách quá, muốn sơ tán người bình thường ở địa khu Giang Nam cũng không kịp.” Phúc Hắc Thánh Quân cắn răng nói.
Tây Xung Tôn Giả: “Nếu Toàn Phong Tôn Giả ở đây thì tốt quá, có lẽ pháp khí cắt chém của hắn có thể phát huy được tác dụng cũng nên.”
“Có ai liên hệ được với Bá Tống Huyền Thánh không?” Đông Qua Thánh Quân thốt lên.
Tất cả mọi người đều lắc đầu.
Roẹt!
Khi họ đang nói chuyện thì ngay bên cạnh cầu di vật Thiên Đạo, một cánh cổng không gian mở ra.
Tất cả những người tu luyện ở đây đều sáng ngời mắt lên.
Cánh cổng không gian này vừa to vừa sáng, có Kiếp Tiên cửu phẩm chạy tới trợ chiến sao?
Từ cánh cổng không gian, một đôi chân nhỏ bước ra.
Tạo Hóa Tiên Tử hai tay ôm ha cái thùng lớn, xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.
“A? Vị này là… tiên tử đính kèm của Bá Tống Huyền Thánh đây mà!” Phúc Hắc Tôn Giả liếc mắt một cái đã nhận ngay ra thân phận của Tạo Hóa Tiên Tử.
Trong những lần xuất hiện công khai, Bá Tống Huyền Thánh đều mang theo hai vị tiên tử đính kèm.
Một vị là Công Đức nữ đế do ánh sáng công đức của Bá Tống Huyền Thánh cụ hiện hóa mà thành. Ở lần đầu tiên Bá Tống nhân tiền hiển thánh thì mọi người đã rất quen với cô rồi.
Vị còn lại chính là Tạo Hóa Tiên Tử - một vị tiên tử của Nho gia.
Tiên tử đính kèm của Bá Tống Huyền Thánh đã ở đây rồi, bản tôn còn xa sao?
“Y ê a ~” Tạo Hóa Tiên Tử hát lên một câu vang vọng.
Đồng thời, cô hất mạnh tay lên, quăng cả hai chiếc thùng lớn về phía cầu di vật Thiên Đạo.
Cầu di vật Thiên Đạo tránh né theo bản năng.
Nhưng dù nó có trốn thế nào thì cuối cùng vẫn bị hai chiếc thùng lớn này đáp ngay giữa mặt.
Tất cả con đường tránh né của nó dường như đều nằm trong tính toán của Tạo Hóa Tiên Tử.
Khi Tạo Hóa Tiên Tử ném hai chiếc thùng ra, kết cuộc đã định.
“Cầu ~ a ngốc ~” Tạo Hóa Tiên Tử đắc ý nói. Trên đỉnh đầu cô, một con mắt khiến người tu luyện trong toàn bộ chư thiên vạn giới cảm thấy đau nhói bụng dưới hơi lóe lên.
Trong sự tính toán của con mắt Thánh Nhân Nho Gia, mọi hành động của cầu di vật Thiên Đạo bị pháp tắc Thiên Đạo áp chế hoàn toàn bị bắt thóp.
“Ngốc ~” Tạo Hóa Tiên Tử bổ sung.
Hai thùng gỗ nổ tung, máu tươi trong đó tưới đầy mình cầu di vật Thiên Đạo.
Trong một thùng là máu của Bạch tiền bối và Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử. Máu của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử chiếm đa số vì cô hiến máu rất chi là nhiệt tình.
Trong thùng còn lại là máu của Tống Thư Hàng, cũng với số lượng cực lớn.
Xì xì xì xì ~
Nhục thân của cầu di vật Thiên Đạo không ngừng tỏa ra khói trắng. Khi vừa tiếp xúc với ba loại máu kia, nó không ngừng bốc hơi.
Đông Qua Thánh Quân và những người tu luyện gần đó đều trợn mắt há mồm.
Đó là máu à?
Cùng là máu tươi, sao máu trong hai cái thùng này có sức sát thương lớn vậy?
[Máu gì đây? Sản xuất năm nào? Nguồn gốc ở đâu?] Suy nghĩ ấy bất chợt hiện lên trong đầu tất cả các tu sĩ đang có mặt ở đây.
Xì xì xì ~
Từ cầu di vật Thiên Đạo phát ra tiếng kêu gần như là đau đớn.
Thân thể nó không ngừng thu nhỏ và không hạ xuống nữa, chỉ dừng lơ lửng giữa không trung.
“Dừng lại rồi!” Đông Qua Thánh Quân nói khẽ.
Ổn rồi, chí ít cũng giữ chân được quả cầu kia rồi.
Xì ~ cầu di vật Thiên Đạo phát ra âm thanh như bị nướng cháy.
Cuối cùng, một vật như “xác ngoài” bong ra từng lớp trên thân thể nó.
Lớp xác ngoài mang theo khí tức hủy diệt và máu tươi còn sót lại, rơi xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận