Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2317: Nợ trước!

Chương 2317: Nợ trước!
Thấy cảnh ấy, Đông Qua Thánh Quân gầm lên một tiếng rồi lao về phía lớp xác ngoài đang rơi xuống.
Không phải hắn tiếc máu trên lớp vỏ ngoài này, mà là lớp vỏ ấy vẫn mang theo lực lượng hủy diệt. Nếu cứ để mặc nó rơi vào thành phố bên dưới thì hậu quả thật khó mà lường được.
Trên đường rơi xuống, lớp vỏ ngoài khổng lồ còn vỡ thành những mảnh lớn nhỏ không đều.
Sau mấy cú lắc mình, Đông Qua Thánh Quân đã đuổi kịp lớp xác ngoài của cầu di vật Thiên Đạo.
Người khổng lồ công đức của hắn vươn tay, cố gắng bắt lấy những mảnh xác nhuốm máu.
Những mảnh xác ngoài to nhỏ không đều bị người khổng lồ công đức giữ chắc trong tay. Dù có để sót thì cũng là những mảnh rất nhỏ, sẽ bị máu tươi phá hủy trên đường rơi xuống nên không đủ để tạo thành nguy hiểm.
“Phong ấn!” Đông Qua Thánh Quân liên tục khởi động mấy tầng phòng ấn, phong kín những mảnh xác ngoài đó trong tay người khổng lồ công đức.
Trong kết giới phong ấn, xác ngoài bị máu tươi ăn mòn dần dần, cuối cùng biến mất.
“Loại máu này đáng sợ thật, tiếc rằng số lượng hơi bị ít.” Đông Qua Thánh Quân nói khẽ.
Hắn mở phong ấn, máu tươi và xác ngoài đồng quy vu tận. Trong mơ hồ, Đông Qua Thánh Quân cảm thấy dường như người khổng lồ công đức của mình rắn chắc hơn một chút.
Năng lượng được tạo ra sau khi máu tươi và xác cầu đồng quy vu tận lại có thể cường hóa được sức mạnh công đức ư?
“Nếu chủ nhân của loại máu này có thể cho nhiều máu hơn thì tốt biết mấy.” Đông Qua Thánh Quân không nhịn được mà cảm thán.
Nghe vậy, Tạo Hóa Tiên Tử đứng từ phía xa liếc sang Đông Qua Thánh Quân.
Sau đó cô nghiêng đầu hồi tưởng lại trạng thái của Tống Thư Hàng. Nếu Tống Thư Hàng hiến thêm máu nữa thì hắn sẽ tiêu mất thôi.
“Quả cầu kia tạm thời ổn định, nhưng sao ta lại thấy nó càng nguy hiểm hơn vậy nhỉ?” Phúc Hắc Tôn Giả cau mày.
Nhân lúc quả cầu kia dừng lại, Phúc Hắc Tôn Giả và hai vị Tôn Giả còn lại tranh thủ bố trí các loại kết giới phong tỏa xung quanh nó, để khi nó khôi phục hành động một lần nữa thì có thể ngăn cản một chút.
Ô Sắt Tôn Giả gật đầu nói: “Bụng Đen Tôn Giả, ngươi cũng có cảm giác đó à?”
Phúc Hắc Tôn Giả không còn hơi sức đâu để phản bác, chỉ đành yên lặng gật đầu.
Tạo Hóa Tiên Tử lẳng lặng thủ bên cạnh họ. Lần này đổi thành cô phát trực tiếp hình ảnh về cho Tống Thư Hàng.

Thời gian dần dần trôi qua, trời đã về chiều.
Cầu di vật Thiên Đạo trôi nổi trên không trung cuối cùng cũng có biến hóa mới.
Hình thái của nó bắt đầu thay đổi.
Từ phía dưới hình cầu của nó, một mũi khoan nhô ra và thân cầu nhỏ dần lại.
Chỉ sau mấy hơi thở, cầu di vật Thiên Đạo đã biến mình thành một mũi khoan nhỏ dài và bắt đầu xoay tròn. Đây chính là điểm tốt của việc thân thể là kim loại lỏng. Muốn béo thì béo, muốn gầy thì gầy, muốn dài là dài ra, muốn ngắn là ngắn lại, biến hóa tùy tâm.
“Tiên tử, Bá Tống Huyền Thánh đâu?” Đông Qua Thánh Quân vừa bố trí phòng ngự, vừa gọi to với Tạo Hóa Tiên Tử.
Tạo Hóa Tiên Tử nghiêng đầu nháy mắt với hắn.
“Mời Bá Tống Huyền… Á!” Đông Qua Thánh Quân còn chưa nói hết thì đã phải hét thảm một tiếng.
Mũi khoan do cầu di vật Thiên Đạo biến thành đột phá tất cả những tầng phòng ngự mà các tu sĩ vất vả bày ra chỉ trong nháy mắt, sau đó hung hăng đâm thẳng vào phòng tuyến do Đông Qua Thánh Quân dựng nên.
Những lớp phòng ngự trùng điệp của Đông Qua Thánh Quân vừa tiếp xúc với nó đã bại như núi đổ.
Không phải thuật pháp phòng ngự của hắn yếu, mà là thực lực giữa hắn và cầu di vật Thiên Đạo chênh nhau quá xa, do hắn lép vế hoàn toàn về mặt cảnh giới.
Tạo Hóa Tiên Tử lách mình đáp xuống bên cạnh Đông Qua Thánh Quân, khẽ nhấp đầu ngón tay, giữa chặt lấy hắn, đồng thời lấy ngón tay làm bút vẽ từng nét thư họa liên tục trong không trung.
Những phù văn Nho gia liên tiếp được vẽ ra, ngăn cản phía trước cô, khó khăn lắm mới chặn được mũi khoan của cầu di vật Thiên Đạo… một khoảnh khắc.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, Tạo Hóa Tiên Tử thành công cứu Đông Qua Thánh Quân ra ngoài.
“Bá Tống Huyền Thánh vẫn chưa tới sao?” Đông Qua Thánh Quân hỏi.
Tạo Hóa Tiên Tử đưa tay rút một thanh kiếm gỗ từ bên hông ra.
Đông Qua Thánh Quân: “???”
“Ừm.” Tạo Hóa Tiên Tử cầm kiếm gỗ, gật nhẹ đầu.
Sau đó cô ném mạnh một cái, sử dụng phép ngự kiếm, phóng kiếm gỗ về phía cầu di vật Thiên Đạo trên không trung.
Thanh kiếm gỗ này không phải là đao gỗ thánh ấn thông thường, mà là loại đã được Tống Thư Hàng mời Bạch tiền bối two cường hóa thêm.
Nó vốn dĩ là đao, nhưng được Bạch tiền bối two cường hóa xong thì lại hóa thân thành kiếm.
Ánh kiếm lóe lên. Kiếm gỗ thánh ấn đâm thẳng vào thân mũi khoan cầu di vật Thiên Đạo.
Phập!
Một nửa thân kiếm gỗ cắm vào thể nội của cầu di vật Thiên Đạo. Kiếm gỗ được chúa tể Cửu U tự tay cường hóa, uy lực có thể sánh với thần khí!
Mũi khoan cầu di vật Thiên Đạo ăn đau, điên cuồng lắc lư.
Sau đó, khí tức sụp đổ và hỗn độn trên mình nó tăng vọt như bom nổ.
Tất cả các tu sĩ từ lục phẩm trở xuống trên không trung đều bị ảnh hưởng bởi khí tức sụp đổ và hỗn độn ấy, không thể duy trì được trạng thái Đạp Không Nhi Hành, lần lượt ngã từ trên trời xuống.
Đồng thời, một số người bình thường dưới mặt đất cũng chịu ảnh hưởng. Những người ở độ cao từ ba mươi tầng nhà trở lên nằm trọn trong phạm vi của khí tức hỗn độn và sụp đổ.
Những người bình thường bị ảnh hưởng đều cảm thấy hoảng sợ từ tận đáy lòng, nhao nhao ôm đầu ngã xuống đất như gặp động đất.
Tiếng kêu sợ hãi và tiếng khóc than ngập tràn bầu trời thành phố của địa khu Giang Nam.

Tạo Hóa Tiên Tử nhìn hết thảy những gì xảy ra trước mắt bằng ánh mắt bình tĩnh. Cô đã cố hết sức rồi.
Trạng thái của cô còn chưa khôi phục, đối mặt với tình hình này, cô có lòng mà không có sức.
Trong thế giới hạch tâm.
“Trụ phong ấn!” Tống Thư Hàng điên cuồng thi triển Dưỡng Đao thuật, song độ thân mật giữa hắn và trụ phong ấn vẫn còn kém một chút. Một chút nhỏ nhoi này cần nửa ngày mới có thể bổ sung đầy.
Nửa ngày… cả địa khu Giang Nam đã xanh cỏ rồi!
Không có thời gian!
Phân thân nghiên cứu của Bạch tiền bối two trong trụ phong ấn đã cầm giày chiến Bá Tống đứng sang một bên.
Bạch tiền bối two ngồi trên đỉnh trụ phong ấn, chống một tay lên cằm mà nhìn Tống Thư Hàng.
Hắn muốn Tống Thư Hàng tự mình giải quyết tai họa lần này.
Song để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn cắm một hình chiếu phân thân ở địa khu Giang Nam.
Hình chiếu phân thân của hắn không định ra tay giúp Tống Thư Hàng xử lý cầu di vật Thiên Đạo. Nó ở đấy để đề phòng quả cầu béo kia quấy rối.
“Không được, không có thời gian… Ta nợ ngươi phần Dưỡng Đao thuật còn lại được không? Bao giờ trở về ta sẽ trả ngươi cho đủ nhé?” Tống Thư Hàng nói với trụ phong ấn.
Luồng sáng bảy màu trên trụ phong ấn hơi lấp lóe, sau đó thân trụ của nó tự nổi lên.
Tuy chưa sinh ra khí linh, song dường như nó đã đồng ý với đề nghị của Tống Thư Hàng, cho hắn nợ phần Dưỡng Đao thuật còn lại.
“Cảm ơn!” Tống Thư Hàng cầm trụ phong ấn, hơi chuyển ý nghĩ, nhảy thẳng về thế giới hạch tâm.
Bạch tiền bối two nhẹ nhàng nhảy lên, đáp xuống đất ngay khi Tống Thư Hàng mang trụ phong ấn đi. Hắn không thể để Tống Thư Hàng đưa mình đến hiện thế vì sẽ dẫn thiên phạt xuống mất.
“Chúng ta đi!” Tống Thư Hàng cầm trụ phong ấn, dùng thế giới hạch tâm làm cầu nối, lấy kiếm gỗ thánh ấn làm tọa độ mục tiêu, tiến hành dịch chuyển không gian.
Trên mũi khoan cầu di vật Thiên Đạo, một cánh cổng không gian mở ra.
Tống Thư Hàng xuất hiện từ nơi đó.
Hắn quơ trụ phong ấn trong tay, vung nó về phía cầu di vật Thiên Đạo trên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận