Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2392: Ta muốn sờ sừng rồng của cô

Chương 2392: Ta muốn sờ sừng rồng của cô
“Bình tĩnh nào, nhóc con đừng sợ.” Tống Thư Hàng nguyên thần vỗ nhẹ an ủi con tiểu tinh linh toàn thân phóng điện này. Nếu là bản thể của hắn, cường độ dòng điện cỡ này ngay cả lông tơ cũng không bị giật dựng đứng nổi. Tính ra cường độ của nguyên thần vẫn yếu hơn thân xác rất nhiều.
Được hắn an ủi, tiểu tinh linh dần bình tĩnh lại.
“Ngươi chính là Tiểu Điện đúng không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Mặc dù nhóc này không phải theo cáp mạng đến nhưng khi hắn thấy cổng không gian và cánh tay trắng nõn kia, lại nghĩ đến chuyện Vũ Nhu Tử mới vừa nhắc đến Thiên Đế lúc chat riêng với hắn, Tống Thư Hàng lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.
“Đúng vậy thưa Bá Tống tiền bối, ta là Tiểu Điện.” Tiểu tinh linh trả lời, nó cụp mắt, tránh ánh mắt của Bá Tống Huyền Thánh.
Lúc “Vũ Nhu Tử” đột nhiên mở cổng không gian nhét nó vào thì nó đã bị giật mình. Bởi sức mạnh không gian là thủ đoạn của Kiếp Tiên cửu phẩm, mà Vũ Nhu Tử của Linh Điệp đảo vốn chưa đạt đến cảnh giới cửu phẩm.
Tiểu tinh linh đáng thương còn tưởng rằng mình sắp bị diệt khẩu.
“Hơi khác với tiểu ca giao hàng ta nhìn thấy lần trước.” Tống Thư Hàng nói.
Lần trước nhân viên giao hàng mà dịch vụ khách hàng bán tiên toa phân phối cho hắn là một con sinh vật mang điện hình người, còn Tiểu Điện do Vũ Nhu Tử phái tới lại là một tinh linh loại sủng vật.
“Tại sao Tiểu Điện lại đến đây bằng cổng không gian chứ?” Vũ Nhu Tử da đen chui ra, nghi hoặc hỏi.
“Chắc là do Thiên Đế đưa đến.” Tống Thư Hàng sờ tiểu tinh linh mang điện: “Tiểu Điện, sắp tới phải nhờ vào ngươi rồi. Chờ ta hoàn thành giao dịch với các tiền bối thì sẽ chọn ra bảo vật thích hợp để cho ngươi xem như trả công.”
“Cảm ơn Bá Tống tiền bối.” Tiểu Điện gật đầu. Hình như Bá Tống Huyền Thánh cũng không đáng sợ giống như trong truyền thuyết.
Đặc biệt là vừa rồi, Bá Tống Huyền Thánh còn dùng tay vuốt ve an ủi nó trong trạng thái phóng điện, thế nên độ thiện cảm của nó với Tống Thư Hàng lập tức tăng vọt!
“Ta đang kiểm tra đối chiếu địa chỉ với các tiền bối trong nhóm, lát nữa phải làm phiền ngươi giao hàng rồi, thời gian hơi gấp, không sao chứ?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Bá Tống tiền bối cứ để đó cho ta.” Tiểu tinh linh vỗ ngực cam đoan.
Tống Thư Hàng gật đầu mỉm cười, nhìn ra sau lưng.
Ở sau lưng hắn có rất nhiều máy tính đang mở, trước mỗi một chiếc máy tính đều có một “Tống Thư Hàng” đang ngồi làm việc.
Đây chính là những con rối phân thân do Hoàng Sơn tiền bối gửi cho Tống Thư Hàng. Chỉ cần rót chút tinh thần lực vào để kích hoạt thì những con rối này có thể biến thành phân thân spam nhóm chat của Tống Thư Hàng.
Với cảnh giới và cấp bậc tinh thần lực bây giờ của Tống Thư Hàng, hắn chỉ cần để lại hạt giống tinh thần lực là có thể điều khiển cả nhóm con rối này cùng một lúc.
Tinh thần lực của Tống Thư Hàng rất mạnh, mỗi lần thi triển bí pháp giám định chính là một lần rèn luyện tinh thần lực của hắn.
Lúc này, một số phân thân spam nhóm chat đang tiếp xúc, trao đổi, kiểm tra đối chiếu địa chỉ với các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1.
Thông Nương thì đang đóng gói thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo giúp Tống Thư Hàng.
Sau khi phân thân spam nhóm chat xác nhận địa chỉ nhận hàng với các tiền bối trong nhóm, Tiểu Điện lấy túi thu nhỏ một tấc ra, bỏ thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo vào. Tiếp đó nó lần theo cáp mạng, nhanh chóng đi đến động phủ của các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 để giao hàng tận nhà, đồng thời phụ trách mang tất cả bảo vật về.
Theo Tiểu Điện không ngừng chạy đi chạy về, từng nhóm bảo vật cũng được nó mang về, chất đống trong phòng khách tầng bốn trong nhà Dược Sư.
Thông Nương, Tạo Hóa Tiên Tử và Vũ Nhu Tử da đen bắt đầu phân loại bảo vật.
“À đúng rồi, Tống tiền bối, hình như bản thể của ta đang chạy đến đây đấy.” Vũ Nhu Tử da đen đột nhiên ngẩng đầu lên nói với Tống Thư Hàng.
Cô và bản thể vẫn đang kết nối với nhau, vừa rồi nhận được tin tức bản thể lại lén rời khỏi Linh Điệp đảo thành công, lúc này đang phi độn đến khu Giang Nam.
“Linh Điệp tiền bối đồng ý cho cô ấy ra ngoài à?” Tống Thư Hàng cười nói.
“Hình như là cô ấy đã thỏa thuận gì đó với Thiên Đế.” Vũ Nhu Tử tâm ma dở khóc dở cười.
“Quan hệ giữa cô ấy và Thiên Đế tốt như vậy từ khi nào thế nhỉ?” Tống Thư Hàng cười nói: “Đến đúng lúc lắm, chờ Vũ Nhu Tử đến, ta sẽ tặng cho cô ấy một phần thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo làm quà.”
Tuy được Vũ Nhu Tử gọi là “Tống tiền bối, Tống tiền bối” mãi nhưng thật ra từ khi tiếp xúc với tu chân đến giờ, hắn vẫn luôn được Vũ Nhu Tử chăm sóc.
Có thể nói, Vũ Nhu Tử là một trong những người dẫn đường trên con đường tu chân của hắn.
“Ừ.” Vũ Nhu Tử da đen gật đầu.
Ngoài ra còn phải để lại một phần thuốc nhỏ mắt Thiên Đạo, chờ đến khi tham dự buổi họp thường niên của Tô thị thì tặng cho Tô Thị A Thập Lục.
Bây giờ hắn chỉ có thể lấy ra thứ này để làm quà tặng thôi.
Sắc trời dần tối.
Tiểu Điện vẫn còn đang bôn ba trong cáp mạng, bảo vật mang về từ chỗ các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đã chất đầy phòng.
Tống Thư Hàng thu trước một nhóm bảo vật vào trong không gian Tán Tài Vương Tọa.
“Bảo vật tán tài miễn cưỡng xem như góp đủ rồi, chờ buổi họp mặt thường niên diễn ra, tán tài một đợt là xong.” Tống Thư Hàng lấy ra một quyển sổ, thỉnh thoảng ghi chép gì đó.
Đây là bản thảo của hắn!
Hắn đang chuẩn bị bản thảo cho phần Huyền Thánh giảng pháp của mình, lần này hắn muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để giảng pháp.
“Thông Nương, các cô nghỉ ngơi đi. Lát nữa Tiểu Điện trở về cũng bảo nó nghỉ ngơi một lát, bận rộn cả ngày rồi còn gì.” Tống Thư Hàng nói.
“Ta không mệt, để ta tiếp tục phân loại bảo vật đi.” Thông Nương xua tay: “Nếu ngươi mệt thì trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Từ khi sinh ra đến bây giờ, cô chưa từng thấy nhiều bảo vật như vậy.
Vừa nghĩ đến chuyện những bảo vật này đều bị “tán tài” đi hết trong buổi họp mặt thường niên của Thiên Hà Tô Thị thì Thông Nương lại thấy tiếc đứt ruột.
“Ta ở lại chờ Tiểu Điện về.” Vũ Nhu Tử da đen nói.
“Ta phụ trách chăm sóc bọn họ vậy.” Xích Tiêu kiếm tâm ma lên tiếng. Mặc dù hình như đại lão quả cầu béo đã mất đi hứng thú đối với Tống Thư Hàng, nhưng vẫn phải đề phòng.
“Tiền bối vất vả rồi.” Tống Thư Hàng đáp.
Hắn cầm quyển số đi lên thư phòng ở tầng năm.
Trong đầu thỉnh thoảng lại nảy ra linh cảm, đều là những điều liên quan đến giảng pháp. Tống Thư Hàng ghi chép tất cả linh cảm vào sổ, sau đó quy nạp và tổng kết lại.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, thỉnh thoảng chỉ điểm đôi điều cho hắn, có lúc bia đá đạo hữu cũng đưa ra một số ý kiến.
Nếu bản thảo này hoàn thiện, cấp bậc nhất định vượt xa tiêu chuẩn bát phẩm, dù sao cũng là do Trường Sinh Giả ở bên cạnh hướng dẫn riêng mà.
Khắp chư thiên vạn giới không có mấy Huyền Thánh bát phẩm có được đãi ngộ xa xỉ thế này.
“Ta rất tự tin vào lần giảng pháp sắp tới.” Tống Thư Hàng dựa vào ghế, duỗi người một cái.
Đến lúc độ kiếp nhất định phải cẩn thận một chút, lần này hắn phải vác đao dũng cảm đối phó với thiên kiếp, đánh nát thiên kiếp bát phẩm, đường đường chính chính tấn thăng Huyền Thánh mới được!
“Thư Hàng, ngươi lại sắp độ kiếp à?” Lúc này, lại có một giọng nói vang lên.
Trong hư không có một khe hở không gian mở ra.
Nửa thân thể của Tô Thị A Thập Lục chui ra, cặp sừng rồng nhỏ trên đỉnh đầu tỏa sáng lấp lánh làm người ta không nhịn được mà mắc bệnh Không Vân, muốn bước tới sờ thử.
“Thập Lục, sao cô lại đến đây?” Tống Thư Hàng cúi người tiến đến trước mặt A Thập Lục: “Ta chỉ đang chuẩn bị cho việc độ kiếp thôi, còn lâu mới độ kiếp.”
“Ta đến tặng cho ngươi một món quà.” Sừng rồng của Tô Thị A Thập Lục đẩy nhẹ, sơ ý húc Tống Thư Hàng bay đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận