Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2395: Sau này ta cũng muốn trở thành Linh Điệp tiền bối

Chương 2395: Sau này ta cũng muốn trở thành Linh Điệp tiền bối
“Ngày mai phải tặng cho Linh Điệp Thánh Quân một bất ngờ, nhưng lại không thể hành hung hắn, tổng hợp lại chắc sức chiến đấu cỡ lục phẩm là được rồi.” Thiên Đế lẩm bẩm.
Cô là tồn tại nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói phải thay thế Vũ Nhu Tử sống trên Linh Điệp đảo một tuần thì sẽ không bỏ dở giữa chừng, cũng sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản để bị lộ tẩy.
Ngoài việc muốn ở trên Linh Điệp đảo chờ đảo thần bí xuất hiện, cô còn muốn tìm hiểu chút chuyện.
Cô muốn tranh thủ chung sống hòa hợp với Linh Điệp Thánh Quân trong vòng một tuần này, từ đó lấy được nhiều tin tức hơn về “Vũ Nhu Tử”.
Sau khi dung hợp với linh quỷ của Vũ Nhu Tử, cô đã sinh ra hứng thú đối với cô gái này, muốn hiểu rõ hơn về cô ấy hơn. Cũng muốn biết mọi chuyện Vũ Nhu Tử đã trả qua từ nhỏ đến lớn cùng với... sự ra đời của cô ấy.
“Ôi chao, trận pháp này vẽ sai rồi.” Bởi vì phân tâm nên một trận pháp trên cánh tay bị một lỗi nhỏ.
Thiên Đế xoa trận pháp trên cánh tay: “Thôi kệ, dù sao lỗi cũng không lớn lắm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Có nhiều trận pháp áp chế thế này, ngày mai cô nhất định có thể phát huy hoàn mỹ lúc nhận khảo nghiệm của Linh Điệp Thánh Quân.
...
Ở bên khác, trong thư phòng của một tòa lầu các trên Linh Điệp đảo.
Linh Điệp Thánh Quân một tay cầm sách, một tay bưng chén trà thưởng.
Đột nhiên có một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ.
Linh Điệp tiền bối run lên.
“Hửm?” Linh Điệp Thánh Quân nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Với thể chất Thánh Quân bát phẩm không sợ nóng lạnh của hắn, sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng thế nhỉ?
Lúc này ngoài cửa sổ có một con điệp yêu bay vào, đặt một cái túi lớn lên bàn của Linh Điệp Thánh Quân: “Thánh quân, đã chuẩn bị xong bảo vật dùng để giao dịch với Bá Tống Huyền Thánh rồi.”
“Ngươi vất vả rồi.” Linh Điệp Thánh Quân dịu dàng nói.
Hắn mở túi lớn ra.
Bên trong chứa một nhóm bảo vật cấp bậc bát phẩm cùng với một vòng tay càn khôn quý giá.
Đống bảo vật bát phẩm là dùng để đổi thuốc nhỏ mắt với Tống Thư Hàng, còn vòng tay càn khôn là thứ hắn chuẩn bị cho con gái Vũ Nhu Tử.
Chờ buổi họp mặt thường niên của Tô thị diễn ra, Tống Thư Hàng tiểu hữu sẽ mở Tán Tài Vương Tọa. Cũng không biết Tán Tài Vương Tọa có đi cửa sau được không nhỉ?
Nếu được, hắn muốn mượn tay Tống Thư Hàng phân phối vòng tay càn khôn này cho Vũ Nhu Tử, để con bé chơi vui vẻ hơn ở hội nghi thường niên của Tô thị.
Vì vậy Linh Điệp Thánh Quân đã dùng tài khoản chính rất hiếm dùng của mình gửi tin nhắn riêng cho Thư Hàng tiểu hữu.
Như đã nói, Tống Thư Hàng cũng là nam tu sĩ duy nhất cùng tuổi với Vũ Nhu Tử trong danh sách bạn tốt của Linh Điệp Thánh Quân, đây là một điều cực kỳ vinh hạnh!
Đêm tối lùi dần, bình minh ló dạng.
Trong nhà của Dược Sư ở khu Giang Nam.
Sau một đêm tăng ca, cuối cùng Tiểu Điện cũng vận chuyển tất cả bảo vật mà các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 giao dịch với Tống Thư Hàng về. Có một vị tinh linh giao hàng chuyên nghiệp thế này đúng là phúc của nghề chuyển phát nhanh.
“À Tiểu Điện, gói hàng của Linh Điệp tiền bối đến chưa?” Tống Thư Hàng hỏi.
Tối hôm qua, Linh Điệp Thánh Quân nhắn tin cho hắn vào nửa đêm, nhờ hắn giúp một chuyện.
“Ở đây thưa Bá Tống tiên sinh.” Tiểu Điện đưa gói hàng của Linh Điệp Thánh Quân cho Tống Thư Hàng.
“Vất vả rồi.” Tống Thư Hàng mở túi, lấy một vòng tay không gian ra. Vòng tay này không chỉ là pháp khí không gian mà còn đại diện cho tấm lòng của một người cha.
Vì để cho Vũ Nhu Tử được chơi vui vẻ hơn ở buổi họp mặt thường niên của Tô thị, Linh Điệp Thánh Quân đã dốc hết lòng hết sức.
Tống Thư Hàng hy vọng sau này mình cũng có thể trở thành một người cha xuất sắc giống như Linh Điệp tiền bối, thế nên hắn hy vọng tương lai mình cũng sinh được một tiểu tiên tử xinh đẹp đáng yêu.
Nhưng do không tự tin lắm về gen ngoại hình nhan sắc của mình, vậy nên tương lai tiểu tiên tử có xinh đẹp đáng yêu hay không còn phải xem gen của tiên tử làm mẹ.
“Vũ Nhu Tử da đen, Vũ Nhu Tử vẫn chưa đến sao?” Tống Thư Hàng hỏi lần nữa.
Tối hôm qua nói là sắp đến, bây giờ trời đã sáng sao Vũ Nhu Tử vẫn chưa đến nhỉ?
Hay là bị lạc đường rồi?
Hắn còn nhớ Vũ Nhu Tử mắc bệnh mù đường nhẹ, năm đó vì đề phòng con gái đi lạc, Linh Điệp Thánh Quân còn cố ý luyện chế một pháp khí tên là “muốn nhìn xa nghìn dặm, phải lên thêm một tầng” cho con gái.
Nhưng theo lý thuyết bây giờ Vũ Nhu Tử đã đến cảnh giới ngũ phẩm, dù đi lầm đường nhưng ngự kiếm bay trên trời một vòng là có thể tìm được mục đích rồi chứ?
Vũ Nhu Tử da đen nhíu mày: “Đáng lẽ cô ấy phải đến rồi mới đúng.”
“Hay ra xảy ra chuyện rồi?” Thông Nương hỏi.
“Hẳn là không, mối liên hệ giữa ta và bản thể vẫn còn, nếu cô ấy xảy ra chuyện, bên ta nhất định sẽ cảm ứng được. Chắc là trên đường cô ấy gặp được chuyện gì thú vị nên mới đến trễ.” Vũ Nhu Tử da đen đáp.
“Vậy chúng ta chuẩn bị trước sau đó chờ cô ấy đến.” Tống Thư Hàng thu tất cả bảo vật vào trong Tán Tài Vương Tọa.
Tất nhiên hắn sẽ không tán tái tất cả bảo vật, hắn sẽ giữ lại một số bảo vật có ích cho chính mình, đệ tử và người nhà, phần còn lại thì dùng để tán tài.
Dù sao theo tu vi cảnh giới của Sở Sở và Tiểu Thải tăng lên, cũng đến lúc phải rèn một thanh pháp khí bản mệnh cho bọn họ. Hắn là sư phụ, tất nhiên phải chuẩn bị tài liệu luyện khí cho đệ tử.
Đây là lần đầu tiên Tống Thư Hàng làm sư phụ của người khác, không có kinh nghiệm nên về mặt đối đãi đệ tử, hắn chỉ có thể nghĩ được gì thì làm cái đó, cũng không bắt buộc, cứ tùy duyên mà thôi.
Hình thức chung sống giữa sư đồ nhà bọn họ cũng khác với sư đồ chính thức ở tu chân giới.
Lúc này, sâu trong biển rộng mênh mông.
Vũ Nhu Tử quả thật đã gặp được một “sự kiện”.
Nhưng sự kiện lần này không phải sự kiện thú vị mà cô thích.
Lúc này Vũ Nhu Tử biến thành một con cá nhỏ, dè dặt rúc dưới đá san hô. Tấm chăn cùng kiểu với tấm của đại lão cái gì cũng có thể bán quấn kín trên người, biến thành vảy cá bảo vệ cô.
Mà trên không trung trong vùng hải vực cô đang ở có hai đại lão đang chiến đấu nảy lửa.
Trong lúc hai đại lão này đang chiến đấu, không gian sụp đổ, dư âm của cuộc chiến không ngừng lan ra đập nát tất cả sự vật trong hư không.
Hai cường giả đều có cảnh giới từ Kiếp Tiên cửu phẩm trở lên... Hơn nữa bọn họ đã đánh ra chân hỏa, không sợ bị Thiên Đạo phát hiện, dốc toàn lực chiến đấu.
Phải biết hiện nay Thiên Đạo sắp biến mất, Kiếp Tiên cửu phẩm và Trường Sinh Giả đều ẩn mình không ra, không dám tùy ý lộ mặt, sợ bị cuốn vào đại kiếp Thiên Đạo biến mất, thân tử đạo tiêu.
“Không ổn rồi, không có cơ hội thoát than nào cả.” Con cá do Vũ Nhu Tử biến thành khóc một dòng sông.
Cô cảm thấy chắc hôm nay mình phải biến thành một đống thịt cá rồi.
Hôm qua cô biến thành con bướm vui vẻ bay khỏi Linh Điệp đảo, trên đường bay đi khu Giang Nam, trên không trung đột nhiên có hai vị đại lão phá không bay đến đại chiến với nhau.
Hai vị đại lão này đã đánh suốt một đêm mà vẫn chưa kết thúc.
Điều làm Vũ Nhu Tử khó chịu hơn hết là hình như hai vị đại lão rất thích hải vực này, đánh cả một đêm vẫn ở nguyên trong hải vực này, không hề dời chiến trường.
“A cha ơi~ hôm qua con không nên chạy ra khỏi Linh Điệp đảo.” Cá nhỏ do Vũ Nhu Tử biến thành há miệng, phun ra một chuỗi bong bóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận