Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2396: Tên họ Tống kia, đồ chết tiệt nhà ngươi!

Chương 2396: Tên họ Tống kia, đồ chết tiệt nhà ngươi!
Vũ Nhu Tử nghĩ đáng lẽ hôm qua mình phải tính một quẻ trước khi lên đường. Như vậy cô có thể dựa vào kết quả của quẻ bói mà hoãn thời gian lên đường lại, tốt nhất là hoãn lại đến sáng sớm hôm nay mới chính thức rời khỏi Linh Điệp đảo. Vậy là cô có thể tránh được vụ khu giao chiến của hai vị đại lão này rồi.
“Nếu lần này không bị cắt thành một đống thịt cá, vậy lần sau trước khi ra cửa, ta nhất định sẽ bói một quẻ mới được.” Vũ Nhu Tử thầm quyết định.
Mỗi lần biết sai sẽ rút ra kinh nghiệm, cải tiến kỹ thuật của bản thân, đây là ưu điểm của cô.
Ngay lúc Vũ Nhu Tử âm thầm đổi mới quy tắc hành động trong cuộc sống của mình, hai vị đại lão trên không trung tung ra tuyệt chiêu sau đó tiến vào giai đoạn nghỉ giải lao ngắn ngủi.
Trông hai vị đại lão đều có vẻ mệt mỏi, tiêu hao cực lớn.
Bình thường với cảnh giới của hai vị này, dù có đấu pháp mấy chục, trên trăm năm cũng không vấn đề gì.
Cũng không biết bọn họ đã đấu pháp bao lâu rồi?
Hiển nhiên trái đất ở hiện thế không phải nơi đầu tiên bọn họ đấu pháp. Nói không chừng trước khi đến trái đất, bọn họ đã giao thủ mấy năm rồi cũng nên?
Nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là một cơ hội tốt!
Vũ Nhu Tử mừng thầm trong lòng, cô bắt đầu quan sát xung quanh, tìm cơ hội chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi phạm vi giao chiến của hai vị đại lão.
Lúc này, vị đại lão bên trái trên không trung trầm giọng nói: “Bạch Cốt Tiên Cơ, cô và ta cứ tiếp tục truy đuổi thế này cũng không có ý nghĩa gì. Dù cô có chạy đến thế giới nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Hãy trả Bạch Hoàng Kinh lại cho ta, nếu thiên địa sắp đại biến, ta không có thời gian để lãng phí với cô đâu!”
Vị đại lão này có vóc dáng cao to, toàn thân tím đen giống như màu của quả nho. Trong tay hắn cầm một thanh pháp khí hình cây thước kỳ lạ, trên đó tỏa ra sương đen virus cấp diệt thế.
Hắn vừa mở miệng, giọng nói như tiếng sấm, đinh tai nhức óc. Hơn nữa giọng nói này có lực xuyên thấu kỳ lạ, truyền thẳng xuống đáy biển.
Ngôn ngữ mà đại lão màu tím nho dùng là ngôn ngữ viễn cổ, bản thân ngôn ngữ này đã tự mang uy năng.
Vũ Nhu Tử dưới đáy biển đúng lúc nghe hiểu một chút. Sau khi linh quỷ của cô bị Thiên Đế cưỡng ép chiếm đoạt, thỉnh thoảng sẽ truyền về một số kinh nghiệm tu luyện, lĩnh ngộ thể nghiệm hoặc tri thức công pháp.
Ngôn ngữ viễn cổ cũng là một loại tri thức trong số đó.
Trước mắt Vũ Nhu Tử có thể nghe hiểu phần lớn ngôn ngữ viễn cổ, chỉ là không biết phát âm mà thôi.
“Vị đại lão màu tím này đang chiến đấu với một vị tiên tử tên là Bạch Cốt Tiên Cơ? Nghe hình như là bảo vật quan trọng của hắn bị Bạch Cốt Tiên Cơ đoạt đi?” Vũ Nhu Tử suy đoán. Cái tên Bạch Cốt Tiên Cơ này nghe hơi quen tai, hình như cô đã từng thấy thông tin tài liệu về nó ở đâu đó rồi thì phải?
“Xí, đồ không biết xấu hổ, Bạch Hoàng Kinh biến thành bảo vật của ngươi khi nào thế hả? Hơn nữa ngươi còn cho rằng mình thắng được ta thật à?” Bạch Cốt Tiên Cơ ở phía đối diện vung tay lên, ném đi phi kiếm trong tay.
Sau đó không biết cô lấy đâu ra một cặp chùy cực to, đập vào nhau rồi cắn răng nói: “Côn Vương, ngươi tưởng thủ đoạn mạnh nhất của ta là kiếm đạo à? Nhưng ta nói cho ngươi biết, thủ đoạn mạnh nhất của ta là chùy đạo. Lúc ta sử dụng chùy đạo, thực lực mạnh gấp mười lần khi dùng kiếm đạo đấy! Năm đó lúc ta nhân tiền hiển thánh giảng pháp, nội dụng ta giảng chính là chùy đạo. Nhưng vì dùng chùy rất mất hình tượng, nếu không ta đã đập chết ngươi từ lâu rồi!”
Côn Vương màu tím nho ở phía đối diện nhíu mày... trong trí nhớ xa xưa của hắn, năm đó lúc Bạch Cốt Tiên Cơ hiển thánh giảng pháp, đúng là đã giảng về chùy đạo.
Nhưng...
“Gấp mười lần? Há~” Côn Vương cười lạnh, siết chặt thước to bệnh độc trong tay: “Vậy để ta nếm thử chùy đạo có uy lực gấp mười lần của Bạch Cốt Tiên Cơ!”
Bạch Hoàng Kinh cực kỳ quan trọng đối với hắn, thiên địa sắp đại biến, nếu hắn muốn nắm bắt cơ hội “cục diện thiên địa đại biến” để tiến thêm một bước, để mình trở thành tồn tại đứng đầu chư thiên vạn giới thì cần có bộ Bạch Hoàng Kinh chỉ thẳng vào bản nguyên của Thiên Đạo này!
“Đến đây, nếu ngươi đã muốn được voi đòi tiên, vậy hôm nay ta sẽ dùng chùy đập bẹp ngươi.” Bạch Cốt Tiên Cơ bày ra một thức chùy pháp, khí thế trên người cô không ngừng tăng lên.
Không gian xung quanh đều bị khí thế của cô bao phủ, phạm vi chiến trường lại mở rộng.
...
Vũ Nhu Tử trốn dưới đáy biển khổ sở bất lực.
Cô không thể tìm được cơ hội thoát thân, hơn nữa phạm vi chiến đấu của Bạch Cốt Tiên Cơ và Côn Vương trên bầu trời lại mở rộng, điều này khiến cô càng khó trốn thoát hơn.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ... phải nhờ Thiên Đế giúp đỡ ư?
Như vậy sẽ mất mặt lắm.
Nhưng Tống tiền bối từng nói mặt mũi đáng giá mấy đồng chứ? Lúc cần ném thì cứ ném, ném xong lại nhặt lên là được. Mất mặt vẫn tốt hơn mất mạng, mạng sống quan trọng hơn mặt nhiều.
Trong lòng có châm ngôn của Tống tiền bối cổ vũ, Vũ Nhu Tử mở chức năng chat Tu Chân, chuẩn bị gửi tín hiệu cầu cứu Thiên Đế.
Chức năng chat Tu Chân này của Tống tiền bối thật tuyệt vời!
Ngay lúc Vũ Nhu Tử mở chức năng chat Tu Chân, đúng lúc có một tin nhắn được gửi đến.
Thật trùng hợp, đây chính là tin nhắn này do Tống Thư Hàng gửi đến: “Vũ Nhu Tử, cô đang chơi ở đâu đấy? Đừng high quá đà đấy, bên ta đã thu thập bảo vật xong rồi, chuẩn bị xuất phát đi Thiên Hà Tô Thị. Cô đang ở đâu? Ta tới đón cô.”
Tống Thư Hàng đã sắp xếp lại Tán Tài Vương Tọa thỏa đáng, cũng cài sẵn chương trình cho con rối phân thân spam nhóm chat, để bọn họ dựa theo kế hoạch dụ bạn cùng phòng vào nhóm bắt đầu chat. Nếu kế hoạch thuận lợi, ba bốn tháng sau, không chừng bạn cùng phòng có thể tỉnh ngộ, tiếp xúc với “tu chân”.
Bởi vì không còn chuyện gì để làm, Tống Thư Hàng thu hồi tất cả phụ kiện, liên lạc trực tiếp với Vũ Nhu Tử, chuẩn bị đi đón cô.
“Tống tiền bối~ chắc hôm nay ta tiêu đời rồi, không chừng sắp bị chém thành cá sashimi ấy chứ.” Vũ Nhu Tử lập tức trả lời.
Tống Thư Hàng: “???”
Tính khoảng cách, Vũ Nhu Tử hẳn là đã đến gần khu Giang Nam rồi chứ nhỉ?
Chẳng lẽ ở khu Giang Nam này có người muốn chém Vũ Nhu Tử ư?
Đúng là đang vả mặt số Bá Tống hắn mà! Tu chân giới đã ngầm thừa nhận khu Giang Nam là khu vực do Bá Tống Huyền Thánh hắn cai quản.
Mặc dù da mặt hắn rất dày nhưng không có nghĩa là hắn thích bị người ta vả mặt.
“Bây giờ cô đang ở đâu trong khu Giang Nam?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Tống tiền bối, ta vẫn chưa đến Giang Nam, bây giờ ta đang trốn trong một hải vực, đã trốn ở đây cả đêm rồi, lạnh quá đi. Ta cũng không biết tọa độ cụ thể của ta bây giờ, hẳn là hải vực trên đường từ Linh Điệp đảo đến khu Giang Nam đấy.” Vũ Nhu Tử trả lời.
“Ta có thể xác định vị trí đại khái của bản thể, Tống tiền bối đưa điện thoại di động cho ta.” Vũ Nhu Tử da đen chui ra khỏi cái bóng của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng đưa điện thoại cho da đen, đồng thời gửi tin nói: “Ta để cho Vũ Nhu Tử da đen định vị chỗ của cô, sau đó sẽ lập tức đi đón cô ngay. Đối phương là ai thế?”
“Đã định vị xong, là nơi này.” Vũ Nhu Tử da đen chỉ vào một tọa độ trên bản đồ trong điện thoại.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ: “Cách đây không xa lắm, ta dùng sức mạnh không gian đưa một thanh đao gỗ thánh ấn quá trước, sau đó ngươi lại dùng thế giới hạch tâm tiến hành vượt không gian, như vậy thì động tĩnh sẽ nhỏ hơn.”
“Được!” Tống Thư Hàng gật đầu đáp.
Sợi tóc ngố Sở các chủ hất nhẹ, một thanh đao gỗ thánh ấn được truyền tống đến gần chỗ Vũ Nhu Tử.
Tống Thư Hàng mở thế giới hạch tâm, mở một cửa ra ở tọa độ của đao gỗ thánh ấn.
Tiếp đó hắn mặc bộ pháp khí tổ hợp tam thập tam thú phòng ngự lên người, nhấc một chân bước ra!
“Đối phương là Bạch Cốt Tiên Cơ và Côn Vương.” Cùng lúc đó, Vũ Nhu Tử cũng gửi tin nhắn đến.
Một chân khác của Tống Thư Hàng cũng bước ra: “Bạch Cốt Tiên Cơ... chẳng lẽ là Bạch Cốt Tiên Tử.”
“Tên họ Tống kia, đồ chết tiệt nhà ngươi!!!” Trong lúc hắn đang suy nghĩ, trong hư không bỗng có một tiếng hét vang lên.
Tống Thư Hàng: “...”
Nhìn đi, ở đây có một cái nồi* họ Tống vừa to vừa đen này.
*Nồi: bị oan
Bạn cần đăng nhập để bình luận