Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2417: Nguyên thần cường hóa +1

Chương 2417: Nguyên thần cường hóa +1
Thông Nương và số hamster vốn đang rất tinh nghịch bỗng trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Bọn chúng được Vũ Nhu Tử đặt lên vai hệt như linh vật.
[Quái lạ, sao mình lại biết điều thế nhỉ?] Số hamster nghi hoặc trong lòng.
Nó cảm thấy trên mình Vũ Nhu Tử lúc này phảng phất một trường năng lượng như hào quang thục nữ. Dưới ánh hào quang này, từng hành vi của nó đều bất giác ôn hòa và ngoan hiền hơn.
Nghĩ tới đây, số hamster quay đầu nhìn sang Thông Nương.
Quả nhiên, Thông Nương cũng bị ảnh hưởng y như nó.
Thông Nương trước kia vừa rảnh rỗi đã xem phim, chơi đùa và mua sắm, bây giờ lại ngồi yên trên vai Vũ Nhu Tử bằng một tư thế cực kì hiền thục và nhìn chăm chăm về phía trước.
Thậm chí cả khi Thông Nương lên tiếng nói chuyện, giọng nói cũng trở nên êm tai.
“Vũ Nhu Tử, cô có biết Tống Thư Hàng đang ở đâu không?” Khi nói chuyện, Thông Nương bất giác hạ giọng, để giọng nói của mình mang cảm giác như một tiểu thư khuê các.
Giọng điệu thục nữ này làm số hamster nổi hết da gà da vịt, quá không giống Thông Nương rồi!
Chính Thông Nương cũng ngứa ngáy hết cả con người. Nhưng giọng nói của cô cực kì có tiềm lực. Thanh tuyến mềm mại kia nghe lại cuốn hút mê người, có giá trị dụ dỗ cực cao.
“Ừm, bắt được khí tức của Tống tiền bối rồi.” Vũ Nhu Tử sải bước trên đôi chân thon dài, rời khỏi động phủ của Thằng Kết lão tổ.
Một mâm tâm ma sữa nướng đã được thái lát đàng hoàng được niệm lực vô hình nâng cao, tự động đi theo sau lưng cô.

Chỉ một lát sau, Vũ Nhu Tử đã dẫn Thông Nương và số hamster đến đình viện nơi các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 đang tụ họp.
Cô vươn tay nhẹ đẩy cánh cửa đình viện ra.
Một người đàn ông mang khí tức linh hoạt kì ảo như dung nhập với thiên nhiên đang dựa vào tòa giả sơn ngay gần cổng vào, tay nâng cao một ly rượu.
Hắn nhìn đăm đăm cảnh tượng các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 tụ họp cùng nhau, trên gương mặt là nụ cười dịu dàng cùng kiểu với Tống Thư Hàng.
Dù bị các thành viên trong nhóm bất cẩn ngó lơ, nhưng khi thấy bọn họ hòa hợp bên nhau, người đàn ông này vẫn trao tặng họ phần dịu dàng mềm mại nhất từ tận đáy lòng.
Hắn cảm thấy mình chỉ cần lặng lẽ ở bên bảo bảo vệ khoảnh khắc đoàn viên này thôi là đủ.
Khi Vũ Nhu Tử vào đình viện, người đàn ông hòa mình vào thiên nhiên này nhìn về phía cô mà mỉm cười, sau đó nâng chén rượu trong tay lên.
Vũ Nhu Tử nháy mắt với hắn: “Cư sĩ không vào uống với mọi người à?”
“Không được… công pháp của ta đang ở vào thời điểm then chốt. Dù ta có đến đó thì các đạo hữu trong nhóm cũng sẽ vô thức coi nhẹ ta thôi. Nhưng không sao cả, chỉ cần hoàn thành nhân tiền hiển thánh là ta có thể tìm lại cảm giác tồn tại của mình rồi.” Cư sĩ nhẹ giọng giải thích.
Nhưng vừa dứt lời thì hắn đột nhiên ý thức được một việc… Vũ Nhu Tử để ý đến hắn sao?
“Cư sĩ cố lên ~ Ta sẽ ủng hộ ngươi ~” Vũ Nhu Tử cười nói, sau đó đóng cánh cổng sau lưng lại, đi về phía Tống Thư Hàng.

“A, Vũ Nhu Tử cũng tới à? Linh Điệp tiền bối đâu?” Lưu Huỳnh Tiên Tử mặc váy cổ trang đỏ thắm thấy Vũ Nhu Tử bèn hỏi ngay.
Mấy ngày trước Linh Điệp Thánh Quân nói sẽ đưa Vũ Nhu Tử đến tham gia buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị, bây giờ Vũ Nhu Tử đã ở đây rồi mà lại chẳng thấy Linh Điệp Thánh Quân đâu.
“Có lẽ cha sẽ đến muộn một chút. Ta đến trước với Tống tiền bối mà.” Vũ Nhu Tử nhẹ nhàng đáp.
“Thì ra là thế.” Lưu Huỳnh Tiên Tử gật đầu.
“Ta đến chỗ Tống Thư Hàng, trả Thông Nương và số hamster cho hắn đã.” Vũ Nhu Tử lễ phép chắp tay chào Lưu Huỳnh Tiên Tử.
“Đi đi đi đi.” Lưu Huỳnh Tiên Tử mỉm cười, đi lướt qua người Vũ Nhu Tử.
Đi được mấy bước, Lưu Huỳnh Tiên Tử đột nhiên nhớ ra gì đó.
Cô xoay người nhìn theo bóng lưng Vũ Nhu Tử đang đi xa.
Khoảng cách giữa mỗi bước chân của Vũ Nhu Tử đều tăm tắp như dùng thước đo, cực kì chuẩn xác, tư thế đi đường lại càng đẹp mắt.
Lưu Huỳnh Tiên Tử dụi mắt, cứ cảm thấy hình như mình uống nhiều quá nên đã gặp một Vũ Nhu Tử giả mạo rồi.
Chẳng lẽ là Vũ Nhu Tử tâm ma dặm phấn thật dày chạy ra đây sao?

Cùng lúc đó, Tống Thư Hàng đang uống rượu với các tiền bối nhận được lời nhắc nhở của Vũ Nhu Tử da đen.
Hắn quay người lại, bèn thấy Vũ Nhu Tử bản thể bưng một cái đĩa đi về phía này.
“Tống tiền bối, ta mang đồ ăn đến cho mọi người đây.” Vũ Nhu Tử đi tới chỗ các tiền bối đang uống rượu, hơi xoay người, buông đĩa tâm ma sữa nướng cắt lát kia xuống.
Mùi hương ngào ngạt lan tỏa.
“Đây chẳng phải là mùi thơm bay ra từ động phủ của lão tổ Thằng Kết hay sao?” Tô Thị A Thất ngẩng đầu nhìn Vũ Nhu Tử, hỏi.
“Đúng rồi, đây chính là món tâm ma kiếp nướng mà Tống tiền bối làm trong mấy ngày nay đó.” Vũ Nhu Tử đáp.
Tống Thư Hàng đứng bên cạnh tỏ vẻ hơi xấu hổ.
Khi họ đang nói chuyện, Vũ Nhu Tử trả lại Thông Nương và số hamster cho Tống Thư Hàng.
Thông Nương và số hamster đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Vũ Nhu Tử, cô vất vả rồi.” Tống Thư Hàng nói.
“Tống tiền bối đừng khách khí.” Vũ Nhu Tử đáp.
Sau đó cô quay người ngắm nhìn cảnh tượng các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đang tề tụ.
Đúng là một cảnh tượng khiến người ta thấy bình yên.
“Các vị tiền bối, ta đi trò chuyện với Hoàng Sơn tiền bối một chút nhé.” Vũ Nhu Tử đứng lên mà nói.
Cuồng Đao Tam Lãng nhìn Vũ Nhu Tử đầy nghi hoặc. Giữa Vũ Nhu Tử và Hoàng Sơn tiền bối có chủ đề chung để trò chuyện với nhau ư?
“Ta đi một lát rồi về.” Vừa nói, Vũ Nhu Tử vừa lặng lẽ ngắm Tô Thị A Thập Lục đứng sau lưng Tống Thư Hàng.
Kết quả là khi cô nhìn Tô Thị A Thập Lục thì Tô Thị A Thập Lục cũng đang nhìn cô.
Vũ Nhu Tử nháy mắt với Tô Thị A Thập Lục, rồi quay người đạp trên nước hồ mà đi về lầu các.

Sau khi rót đầy rượu cho các vị tiền bối, Tô Thị A Thập Lục lại nhìn về phía Vũ Nhu Tử đã đi xa.
Bạch long tỷ tỷ trên cổ cô hơi nhúc nhích.
[Quả nhiên không phải là Vũ Nhu Tử bình thường phải không?] Tô Thị A Thập Lục truyền âm nói.
[Cảm giác hơi giống… Thiên Đế. Nói đúng hơn là có mùi của pháp tắc thời gian của Thiên Đế.] Bạch long tỷ tỷ trả lời.
[Linh quỷ của Vũ Nhu Tử bị Thiên Đế chiếm cứ, có lẽ cô ấy bị ảnh hưởng chăng?] Tô Thị A Thập Lục đáp.
[Hỏi Tống Thư Hàng thử đi, hắn có cách nói chuyện riêng với Thiên Đế mà.] Bạch long tỷ tỷ nói.
Bên cạnh đó, Tống Thư Hàng nguyên thần cầm chén rượu, vẻ mặt cũng đượm nét suy tư.
Đương nhiên hắn cũng nhìn ra điểm khác thường nơi Vũ Nhu Tử, dù gì thì hắn cũng có kinh nghiệm rồi mà.
[Xem ra Vũ Nhu Tử lại đổi hình thức rồi.] Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Trong lúc suy tư, nguyên thần của hắn hơi ngửa đầu, phóng khoáng trút rượu vào miệng.
Rượu nồng nóng bỏng như thiêu như đốt chảy dọc theo yết hầu.
“Khụ khụ ~” Tống Thư Hàng ho sù sụ.
Tiêu rồi, quên mất mình đang ở trong trạng thái nguyên thần.
Nguyên thần mà lại uống được thứ rượu này, xem ra rượu cũng có gì quai quái.
Nhìn trời, không biết có sinh ra phản ứng xấu nào không đây.
Mấy chục suy nghĩ nảy ra trong đầu Tống Thư Hàng.
Đồng thời, hắn đặt ngón tay lên chén rượu, thi triển bí pháp Giám Định.
Hắn muốn xem thử rượu này là rượu gì? Vì sao nguyên thần lại có thể hấp thu?
Một lát sau, kết quả của bí pháp Giám Định hiện lên trong não hải của Tống Thư Hàng: [Tiên tửu bí chế của hệ quẻ kim loại: Đây là tiên tửu mà Ngân Quẻ Tiên Tôn ủ riêng cho Đồng Quái Tiên Sư, dùng để bồi bổ nguyên thần cho Đồng Quái Tiên Sư.]
Sau khi giám định hoàn tất, cảm giác ấm áp dâng lên trong bụng Tống Thư Hàng, bồi dưỡng nguyên thần của hắn.
Nguyên thần được tẩm bổ, cường hóa lên không ít.
“Rượu ngon!” Nguyên thần của Tống Thư Hàng phà một hơi rượu rồi lớn tiếng tán thưởng.
Sau đó… hắn ngã nhào xuống đất.
Cuồng Đao Tam Lãng giật nảy mình: “Ối giời ơi sao thế?”
Tô Thị A Thập Lục ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng thăm dò trên người hắn.
Một lát sau, cô dở khóc dở cười bảo: “Thư Hàng say rồi.”
Đây chính là cái giá phải trả khi dùng nguyên thần uống rượu, cho dù đó có là rượu chuyên dụng để tẩm bổ nguyên thần.
“Trước đó uống bao nhiêu cũng không say, sao tự nhiên lại say ngã vật ra thế?” Tô Thị A Thất nghi ngờ hỏi.
Cuồng Đao Tam Lãng vui vẻ nói: “Chắc là trước đó thấy A Thập Lục rót rượu nên thằng ranh cố chống đỡ đấy.”
“Bổ dưỡng ~ nguyên thần ~” Tống Thư Hàng say ngã mơ màng kêu lên.
Dù đã ngã vật ra vì say, hắn vẫn muốn nhắc nhở các vị tiền bối rằng rượu này có thể bồi bổ nguyên thần, xin đừng lãng phí.

Chẳng biết bao lâu trôi qua.
Men say trên người Tống Thư Hàng cuối cùng cũng tan đi.
“A… tiếc ghê, lẽ ra phải uống thêm một chút rượu mới đúng.” Hắn xoa đầu ngồi dậy. Đó là rượu quý có thể tẩm bổ nguyên thần đấy. Bảo bối có thể cường hóa nguyên thần hiếm lắm có biết không?
Không biết Đồng Quái tiền bối có biết phương pháp ủ rượu không nữa.
Lúc nhổm dậy, Tống Thư Hàng thấy mình đụng trúng hai người.
“Hả?” Hắn ngoảnh đầu nhìn quanh thì thấy hai bên mình là Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử.
Mặt khác… nơi hắn đang ở cũng không phải là đình viện nơi các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 tụ họp, càng không phải một gian phòng dùng để nghỉ ngơi. Cứ như hắn bị nhét vào một cái rương vậy.
“Thư Hàng, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi đấy à? Không phải ta chê ngươi đâu, nhưng mà ngươi phải luyện tửu lượng thêm mới được.” Giọng nói của Cuồng Đao Tam Lãng truyền tới từ phía trước.
Tống Thư Hàng phóng mắt nhìn ra, thấy toàn bộ thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 đều đang ở trong cái rương này.
Tống Thư Hàng: “…”
Ai nói cho hắn biết trong khoảng thời gian hắn say mê man đã xảy ra chuyện gì được không?
Sao tất cả các thành viên trong nhóm đều bị bắt nhốt vào rương vậy?
“Ngươi tỉnh đúng lúc lắm. Tỉnh chậm một chút là ta nghĩ cách ép ngươi dậy đấy.” Tam Lãng lên tiếng: “Tỉnh táo lại đi, chuẩn bị kĩ càng vào. Tiếp theo là lúc chúng ta lên sàn rồi.”
Thời gian là 9h tối ngày 31 tháng 12 năm 2019.
Buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị chính thức bắt đầu.
Một lát nữa là đến lượt các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 lên sàn.
Sau đó là tiết mục tán tài của Bá Tống Huyền Thánh.
Buổi họp thường niên của Thiên Hà Tô thị sẽ tiếp tục đến qua năm, ngày 1 tháng 1 năm 2020.
Tống Thư Hàng vuốt mạnh lên mặt, đeo mặt nạ lên: “Chúng ta lên sân khấu thế nào vậy?”
“A Thất đã sắp xếp cho chúng ta một tiết mục lên sàn bùng nổ hoành tráng lắm.” Tô Thị A Thập Lục nói.
Tiết mục lên sàn bùng nổ hoành tráng à?
Không phải là nổ bay cả đám lên trời đấy chứ?
[Tống tiền bối ~ Hãy thỏa thích hưởng thụ thời gian sắp tới đi ~] Vũ Nhu Tử truyền âm nói.
“Sao ta thấy mình như bệnh nhân mắc bệnh nan y vậy?” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Ầm ầm ~
Đúng lúc ấy, sau một tiếng nổ vang trời, không gian cái rương khổng lồ bắt đầu bay lên cao.
Trong lúc mơ hồ, Tống Thư Hàng nghe thấy Tô Thị A Thất đang hô vang giới thiệu các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1.
Bạn cần đăng nhập để bình luận