Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2418: Bá Tống Huyền Thánh lấp lánh lên sàn!

Chương 2418: Bá Tống Huyền Thánh lấp lánh lên sàn!
“Chúng ta sắp lên sàn rồi đấy. Chú ý hình tượng.” Bắc Hà Tán Nhân lên tiếng dặn dò. Mục tiêu của câu này là Tam Lãng, ý bảo trong thời điểm quan trọng này đừng có đạp đổ hình tượng của các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 trong lòng đám tiểu bối Tô thị, làm A Thất xấu mặt.
“Há há há há há.” Cuồng Đao Tam Lãng quay người lại để lộ dáng vẻ khỉ đột của mình. Hắn đã chờ thời khắc này suốt mấy hôm! Trong lần họp mặt thường niên của Thiên Hà Tô thị lần này, bộ đồ khỉ đột A Thất mà hắn cố ý đặt trước cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
“Đúng rồi, các vị tiền bối ơi. Nếu đã lên sân khấu thì chúng ta tìm cách nào để xuất hiện cho thật rực rỡ đi!” Đúng lúc này, Vũ Nhu Tử đứng bên cạnh Tống Thư Hàng đề nghị.
“Không cần đâu, A Thất đã nói sẽ để chúng ta xuất hiện bằng một phương thức cực kì hoành tráng rồi còn gì.” Diệt Phượng Công Tử vội vàng ngăn Vũ Nhu Tử lại. Trực giác động vật nhạy bén của họ nhà mèo thôi thúc dục vọng sống sót của Diệt Phượng Công Tử lên cao hơn bao giờ hết.
Ai ngờ Hoàng Sơn Tôn Giả đột nhiên lại nói đầy nghiêm túc: “Cứ làm theo cách của cô đi, Vũ Nhu Tử.”
Tống Thư Hàng ngu người tại trận. Hoàng Sơn Tôn Giả chủ động ủng hộ Vũ Nhu Tử ư?
“Vâng, Hoàng Sơn tiền bối!” Vũ Nhu Tử cười đáp.
Diệt Phượng Công Tử: “…”
Bắc Hà Tán Nhân: “…”
Tất cả các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1: “…”
Ai nấy đổ dồn ánh mắt nghi hoặc về phía Hoàng Sơn Tôn Giả.
Hôm nay mặt trời mọc ngược à? Hoàng Sơn Tôn Giả ủng hộ hành động của Vũ Nhu Tử? Rốt cuộc thì cô nàng này đã chuốc bùa mê thuốc lú gì cho Hoàng Sơn Tôn Giả vậy?
Hoàng Sơn Tôn Giả khoanh tay trước ngực, mỉm cười bảo: “Các ngươi đừng có nghĩ ta là người cứng nhắc như vậy chứ. Đôi khi ta cũng muốn bầu không khí trở nên sôi động hơn mà. Nếu cuộc đời không nổi một gợn sóng thì chẳng phải sẽ không còn gì thú vị hay sao?”
“Hoàng Sơn tiền bối ngươi nói ra câu này… nghe kinh dị lắm.” Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử trợn mắt nói: “Có phải hôm nay ngươi uống lộn thuốc không?”
Hoàng Sơn Tôn Giả: “…”
“Vậy ta hành động đây!” Vũ Nhu Tử rút phắt ra một bó kiếm gỗ.
“Phi kiếm dùng một lần của Bạch tiền bối?” Các thành viên trong nhóm nhận ra những thanh kiếm gỗ này chỉ trong một cái liếc mắt.
“Đúng ~ Đây chính là phi kiếm kiểu mới mà ta đặt Bạch tiền bối làm lúc ngài ấy làm khách ở Linh Điệp đảo đấy. Kiếm gỗ kiểu mới này không chỉ có hiệu quả một lần mà còn có thể sử dụng thêm lần nữa, cho nên nó là phi kiếm dùng hai lần!” Vũ Nhu Tử quăng mạnh một cái, cả bó phi kiếm dùng hai lần tản ra, mỗi thanh ghim chặt một thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 như có linh tính, bao gồm cả chính cô, Tô Thị A Thập Lục và Tống Thư Hàng.
Song Cuồng Đao Tam Lãng và Đông Phương Tĩnh Tuyết Tiên Tử tinh mắt để ý thấy Hoàng Sơn Tôn Giả không bị phi kiếm dùng hai lần ghim chặt!
Chẳng lẽ Hoàng Sơn Tôn Giả mày rậm mắt to này đã bán đứng tất cả thành viên trong nhóm cho Vũ Nhu Tử để đổi lấy “quyền xin miễn” cho bản thân sao?
“Hoàng Sơn tiền bối, không ngờ ngươi lại là một tiền bối như vậy!” Cuồng Đao Tam Lãng bi thống hô to.
Hoàng Sơn Tôn Giả thở dài, sau đó tự lấy ra một thanh phi kiếm dùng một lần xinh xẻo từ trong lồng ngực, đập mạnh nó lên lưng mình rồi nói: “Đừng nghĩ bậy, thân là chủ nhóm, dù có chuyện gì ta cũng sẽ lấy mình làm gương! Thanh phi kiếm của ta là kiếm mẹ, của các ngươi là kiếm con, đến lúc đó ta sẽ cầm đầu tấn công!”
Tống Thư Hàng đẩy mặt nạ. Hoàng Sơn tiền bối muốn cầm đầu tấn công?
Đáng tiếc bây giờ hắn chỉ là nguyên thần chứ không phải là nhục thân. Nếu không hắn đã vặt cái đầu mình xuống đưa Hoàng Sơn tiền bối để ngài ấy “cầm đầu tấn công” cho đúng nghĩa rồi.
Tống Thư Hàng còn đang suy tư thì giọng nói của Tô Thị A Thất ở bên ngoài đã cất lên vang rền. Đây là tín hiệu khi hắn sắp giới thiệu các thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 lên sân khấu.
Không gian phía trên các thành viên nhóm Cửu Châu số 1 từ từ mở ra.
Toàn bộ không gian được nâng lên, từ từ bay cao.
“Hoàng Sơn tiền bối, gần đến lúc rồi.” Vũ Nhu Tử lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng Sơn Tôn Giả nghiến răng một cái, rót linh lực vào thanh phi kiếm dùng hai lần “mẹ” trên lưng mình.
Vèo!
Một luồng hào quang bảy màu cấp thần khí bao phủ cả người Hoàng Sơn tiền bối.
Một khắc sau, thân mình Hoàng Sơn tiền bối bắn vọt lên trời như một quả pháo hoa. Phi kiếm made by Bạch tiền bối, thuộc tính gì thì không dám chắc chứ “nhanh” thì tuyệt đối là hạng nhất trên đời.
Hoàng Sơn tiền bối vừa thấy thân mình hẫng một cái thì đã lên thẳng giữa không trung. Nếu không phải muốn duy trì hình tượng đại tiền bối thì chỉ e hắn đã kêu váng lên vì sợ rồi.
Mặt khác, tuyến đường bay lên trời của Hoàng Sơn Tôn Giả cũng không phải đường thẳng, mà là một hình vòng cung duyên dáng.
Sau lưng hắn, ánh kiếm bảy màu không ngừng tỏa ra. Ánh kiếm này ngưng tụ không tan, tạo thành một vệt thang trời bảy sắc sau lưng Hoàng Sơn Tôn Giả.
Phương thức lên sàn này đúng là vừa đẹp mắt lại vừa rung động tâm can.
Sau khi lên đến tầng trời cao nhất, thân mình Hoàng Sơn tiền bối được phi kiếm cố định ở một điểm, sau đó xoay tròn tít thò lò, mỗi vòng xoay đều rắc ánh kiếm bảy màu xuống để duy trì thang trời bảy sắc bên dưới.
“Tiếp theo đến lượt chúng ra rồi, các vị tiền bối cười lên nào!” Vũ Nhu Tử ra dấu chữ V với tất cả các thành viên của nhóm Cửu Châu số 1.
Ở bên dưới, Vũ Nhu Tử da đen lặng lẽ xuất hiện, tay cầm một cái máy quay phim, quay lại toàn bộ cảnh này với góc độ cực kì chuyên nghiệp.
Vũ Nhu Tử vừa nói xong, từng thành viên của nhóm Cửu Châu số 1 nối đuôi nhau, bị phi kiếm dùng hai lần đưa thẳng lên trời.
Mỗi một thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều được bắn lên một bậc thang của thang trời bảy sắc mà xoay đều đều.
Ngay cả cư sĩ đã hòa mình với thiên nhiên cũng không bị lãng quên mà được bắn lên ngay cạnh Bắc Hà Tán Nhân. Nhìn ánh mắt của đám đệ tử Thiên Hà Tô thị bên dưới tập trung vào mình, đáy lòng cư sĩ ấm áp quá đỗi.
“Thập Lục, đến lượt chúng mình rồi.” Vũ Nhu Tử đột nhiên nắm lấy cánh tay của Tô Thị A Thập Lục.
Dứt lời, kiếm quang tỏa ra trên người bọn họ, đưa cả hai leo lên thang trời.
“Thập Lục nhẹ quá đi.” Vũ Nhu Tử nói.
“Ừm.” Cảm nhận được sự mềm mại từ Vũ Nhu Tử truyền tới nơi cánh tay, Tô Thị A Thập Lục bị đả kích sâu sắc.
Vũ Nhu Tử lại nói khẽ: “Cuối cùng là Tống tiền bối. Hắn rút trúng thanh phi kiếm chất nhất, đúng là may mắn quá đi mà.”
“Thanh phi kiếm chất nhất không được cài đặt ngay từ đầu sao?” Tô Thị A Thập Lục nhìn Tống Thư Hàng phía dưới với ánh mắt nghi hoặc.
“Ngẫu nhiên đấy chứ. Trong bó phi kiếm ấy chỉ có một thanh chất nhất thôi. Hiệu quả phi hành của nó cũng hoành tráng lắm. Vốn dĩ Bạch tiền bối để nó cho chính mình dùng, bởi vì vận may của Bạch tiền bối vốn rất đỉnh mà. Nhưng Bạch tiền bối không về kịp lễ khai mạc, cho nên Tống tiền bối rút trúng thanh kiếm đó rồi.” Vũ Nhu Tử cười hì hì.
Tô Thị A Thập Lục: “…” Sao cô cứ cảm thấy Vũ Nhu Tử đã động tay động chân vào đó vậy?
Khi họ đang nói chuyện thì ánh hào quang bảy sắc đã lóe lên trên người Tống Thư Hàng.
Véo ~ hào quang thần khí bảy màu bùng lên hóa thành một quả cầu bọc kín Tống Thư Hàng lại.
Sau đó, hư ảnh một bàn tay khổng lồ hiện lên, túm quả cầu Tống Thư Hàng rồi ném mạnh lên trời.
Bá Tống Huyền Thánh lấp lánh chất lừ, lên sân khấu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận