Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 278: Ý trời đã định, trùng hợp đến nhường này!

Chương 278: Ý trời đã định, trùng hợp đến nhường này!
Gia Cát Trung Dương phái người lái xe tới chở Tống Thư Hàng tới sân bay.
Sau khi xuống xe, Tống Thư Hàng xách ba lô của mình lên. Sau đó, lập tức nhìn thấy Gia Cát Trung Dương, Gia Cát Nguyệt, Cao Mỗ Mỗ, Nha Y và Lâm Thổ Ba.
Bên còn lại thì là cô nàng Lục Phỉ với dáng người nóng bỏng và một cô nàng trông như Lục Phỉ phiên bản trưởng thành hơn, ấy chính là chị gái của Lục Phỉ, cũng là đối tượng hẹn hò của Gia Cát Trung Dương lần này.
Cao Mỗ Mỗ từng cá với Tống Thư Hàng rằng sau khi Gia Cát Trung Dương gặp mặt chị gái của Lục Phỉ, nếu như cho hai người bọn họ cơ hội ở riêng một mình thì chỉ cần ba phút thồi, thì lần xem mắt của hai người bọn họ sẽ lập tức bể kèo ngay! Bởi vì với tính tình của tên tiện nhân Gia Cát Trung Dương thì chắc cả đời này cũng khó mà có nổi bạn gái.
Lúc ấy, nhìn thấy bộ dạng dương dương đắc ý của Cao Mỗ Mỗ, Tống Thư Hàng rất muốn nhắc nhở Cao Mỗ Mỗ rằng: Nếu như Gia Cát Trung Dương vẫn không thể tìm thấy một cô bạn gái thích hợp thì vẫn sẽ bám rịt lấy Cao Mỗ Mỗ không buông.
Nhưng khi ấy Tống Thư Hàng thấy Cao Mỗ Mỗ đắc ý quá, lại không nỡ đánh vỡ hứng thú của cậu ta!
...
“Hửm?”
Sau khi thấy mọi người, ánh mắt của Tống Thư Hàng lại dời về phía Gia Cát Nguyệt.
Bởi vì trạng thái của Gia Cát Nguyệt hôm nay không đúng lắm, hiếm khi thấy Gia Cát Nguyệt mặt mày xấu hổ, khép nép đứng sau lưng Gia Cát Trung Dương và Cao Mỗ Mỗ, không chịu bước ra.
Chuyện gì thế này?
Với tính tình của Gia Cát Nguyệt thì sao có thể yên lặng như thế được?
Có chuyện gì xảy ra à?
Tống Thư Hàng lại nhìn về phía mấy người còn lại ở bên chỗ Lục Phỉ.
Sau đó, nháy mắt, Tống Thư Hàng đã thấy được người mà bây giờ hắn không muốn nhìn thấy nhất.
Đó là một ông Tây trung niên... Mặt mày hồng hào.
Có một cô nàng con lai tóc vàng đứng bên cạnh hắn. Cô nàng con lai kia đang cười cười nói nói với Lục Phỉ. Xem ra quan hệ của hai người bọn họ cũng tốt lắm.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông ngước ngoài kia. Tống Thư Hàng hận bản thân mình không mọc ra sáu cái chân để chạy ngay về trên xe lại!
Bởi vì —— người đàn ông kia chính là Joseph Joe Mobosan.
Có lẽ rất nhiều người đã quên mất tên của ông ta rồi, bởi vì ông ta xuất hiện không nhiều lắm. Nhưng chỉ cần nói tới tuyệt thế thần công “Thời đại vẫy gọi” thì tin chắc là mọi người có thể nhớ ra ông ta ngay!
Sao lại trùng hợp thế này?
Tống Thư Hàng còn cho rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại vị đệ tử trên danh nghĩa Joseph này, dù sao thì khu đại học Giang Nam to nhường ấy, số lượng sinh viên trong đó cũng khổng lồ như thế. Trong biển người như thế, xác suất gặp lại phụ huynh của một học sinh nhỏ tới mức nào?
Thế mà chuyện này lại trùng hợp như thế mới đau!
Joseph Joe Mobosan đứng bên cạnh Lục Phỉ, mỉm cười hiền từ.
Tống Thư Hàng lập tức hiểu rõ vì sao hôm nay Gia Cát Nguyệt đột nhiên lại biến thành ngượng ngùng khép nép như thế —— bởi vì Gia Cát Nguyệt từng gửi một đoạn video lên website trường.
Tiêu đề của video kia chính là [Buồn cười chết mất! Mọi người vào xem chân diện mục của công phu Hoa Hạ trong mắt người nước ngoài này!]
Nhân vật chính trong video kia đúng là Joseph Joe Mobosan tiên sinh đang say rượu.
Tống Thư Hàng vô thức sờ lên cái ghim gài áo có thể biến hình mà Vũ Nhu Tử đã cho hắn mượn, muốn biến hình một phen.
Nhưng... Đã muộn mất rồi.
Từ lúc hắn bước xe đi về phía Cao Mỗ Mỗ và Gia Cát Trung Dương thì Joseph tiên sinh vốn đang đứng nói chuyện với mọi người lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, vẻ kinh ngạc này biến thành vui mừng hớn hở!
“Sư phò! Sư phò!”
Joseph Joe Mobosan tiên sinh chạy tới chỗ Tống Thư Hàng với tốc độ chạy nước rút 100m, dùng tiếng Trung lọng ngọng kêu to.
Sau đó, hắn cho Tống Thư Hàng một cái ôm ghì cực kỳ nhiệt tình.
“Sư phò ơi, không ngờ ở đây. Ta vẫn có thể gặp lại ngươi! Chúng ta đúng là có duyên với nhau!”
Joseph Joe Mobosan cười ha ha nói.
“Ha ha, đúng vậy, đúng là có duyên.”
Tống Thư Hàng cười gượng —— đúng là có duyên thật đấy, mà toàn là nghiệt duyên thôi!
Thế giới này lớn như thế, phải đến mấy tỉ người. Thế mà hắn vẫn có thể gặp lại Joseph, đây phải trùng hợp tới cỡ nào mới được thế đây?
...
Sau lưng, Cao Mỗ Mỗ, Gia Cát Trung Dương và cô nàng con lai kia thấy Joseph tiên sinh đột nhiên hớn hở chạy về phía Tống Thư Hàng thì đều ngu người.
Bạn cùng phòng Cao Mỗ Mỗ và Lâm Thổ Ba đều cảm thấy nghi hoặc, lúc gặp mình Joseph tiên sinh có nhiệt tình như thế đâu? Tống Thư Hàng nó có quan hệ thân thiết với vị Joseph này như thế thì từ khi nào đây?
Sau đó, khi Joseph tiên sinh kêu oang oang ‘sư phò, sư phò’ thì cả bọn lập tức hiểu ra ngay.
“Phụt!”
Cao Mỗ Mỗ đang uống nước, bị sặc phun hết ra, bắn hết lên trên mặt của Gia Cát Trung Dương đang đứng bên cạnh cậu.
Hóa ra... Vị ‘cao thủ võ lâm tình cờ gặp được trong đại hội thể thao của con gái’ mà Joseph tiên sinh từng nhắc tới ở trong video của Gia Cát Nguyệt chính là Tống Thư Hàng.
Thật không ngờ Tống Thư Hàng lại xấu xa như thế, dám dạy bài tập thể dục thời đại vẫy gọi cho người ta xong còn bịa là tuyệt thế võ công.
Gia Cát Nguyệt nấp ở đằng sau nhịn đỏ cả mặt, muốn cười lắm nhưng không dám.
Bởi vì cô là người up video lên, nên khi nãy bị con gái của Joseph bắt gặp, còn bị con gái của Joseph ghi thù kia kìa.
Nếu như con gái của Joseph mà là loại nóng tính, mắng thẳng mặt Gia Cát Nguyệt mấy câu thì chắc trong lòng Gia Cát Nguyệt còn dễ chịu một chút.
Nhưng con gái Joseph lại là cô nàng có tính tình dịu dàng, nhưng lại tức ngầm ấy. Từ khi cô bắt gặp Gia Cát Nguyệt tới nay, không hề mắng chửi gì, chỉ dùng giọng nói dịu dàng của cô bắt đầu than thở oán thầm trọn hai mươi phút rồi.
Gia Cát Nguyệt bị dọa sợ hết hồn, bởi vì đây là kiểu người mà cô không giỏi ứng phó nhất!
“Sư phò, bộ võ công mà ngươi dạy cho ta rất tuyệt. Mỗi ngày ta đều siêng năng tập luyện, ta cảm giác gần đây thân thể của ta khỏe mạnh hơn nhiều lắm.”
Joseph hớn hở nói với Tống Thư Hàng.
—— xem ra hắn vẫn chưa biết ‘thời đại vẫy gọi’ mà mình học được từ chỗ Tống Thư Hàng chỉ là một bài tập thể dục mà thôi thì phải?
Cũng đúng, với tính tình của con gái hắn thì bảo đảm không nỡ phá hỏng giấc mơ của cha mình. Hơn nữa dù sao nếu chăm chỉ tập theo bài tập thể dục này thì cũng có lợi cho thân thể.
Mà bản thân Joseph, nếu như không ai nói cho hắn biết thì bản thân hắn sẽ không phát hiện ra được —— bởi vì, hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Tống Thư Hàng tu luyện ở trong tòa nhà bỏ hoang kia.
Lúc đánh ra mỗi quyền thì không khí đều rung động bạch bạch như phát nổ! Không phải hiệu ứng trong phim, đây chính là ‘kungfu Chinese’!
Cho nên, Joseph đã nuôi mộng công phu từ nhỏ mới không hề nghi ngờ gì.
“Ha ha, ha ha! Đây nhất định là do bản thân ngươi cố gắng tu luyện đấy!”
Tống Thư Hàng cười khan nói, trong nháy mắt khi bị Joseph ôm lấy, Tống Thư Hàng phát hiện tố chất thân thể của Joseph đúng là mạnh mẽ hơn thật!
Cảm giác này rất rõ ràng!
Lau mồ hôi, rốt cuộc mỗi ngày phải tập cái bài thể dục này bao nhiêu lần thì mới có thể khiến cho cường độ thân thể của một người có thể tăng lên lớn như thế trong vòng một tháng đây?
Trong lòng Tống Thư Hàng thật sự không biết phải làm sao với vị đệ tử danh nghĩa này của mình.
Nhưng hắn cũng hết cách, mấy loại công pháp như 'kim cương căn bản quyền pháp', ‘bất động kim cương thân’, chân ngã minh tưởng kinh của hắn đều cần phải có sự đồng ý của Thông Huyền đại sư thì mới có thể truyền cho người khác được.
Mà muốn Thông Huyền đại sư đồng ý cho mình dạy lại cho người khác thì phải trả một cái giá lớn, bây giờ Tống Thư Hàng căn bản không trả nổi.
Hỏa diễm đao mà hắn học được trong mơ thì Xích Tiêu Tử tiền bối không hề nói là cấm truyền ra. Nhưng đao pháp này nhất định ẩn chứa điều gì đó. Chỉ cần Tống Thư Hàng không bị bại não thì khó mà dạy hỏa diễm đao này cho người khác được.
Ngẫm lại mới thấy, ‘sư phụ’ như mình mà chẳng có cái gì hết...
“Cảm ơn sư phò đã khen, đáng tiếc thời gian rảnh rỗi của ta có hạn, mỗi ngày chỉ có thể luyện được có ba mươi lần. Đúng rồi, sư phò, khi nào thì ta mới có thể tu luyện ra được cái cảm giác có dòng khí lưu ấm áp chảy khắp cơ thể đây?”
Joseph hỏi với vẻ mong chờ, hắn cũng muốn mình có thể làm được như Tống Thư Hàng khi đó, vung quyền một cái thì không khí sẽ nổ lốp bốp!
Nếu như có thể đánh không khí nổ kiểu đó, đời này hắn chẳng còn gì tiếc nuối nữa.
“Ha ha ha, chuyện này không nói chắc được. Tư chất của mỗi người đều khác nhau, công pháp tu luyện cũng khác, thời gian cũng khác.”
Tống Thư Hàng nói xong thì lại cảm thán:
“Hơn nữa, ngươi đã bỏ lỡ độ tuổi tu luyện tốt nhất rồi, cho nên chắc chắn phải tốn thời gian hơn người thường một chút.
Không chỉ riêng Joseph, bản thân Tống Thư Hàng cũng đã bỏ lỡ độ tuổi tu luyện tốt nhất mất rồi, khi bắt đầu tu luyện thì phải vất vả gấp đôi, nhưng hiệu quả thu được chưa chắc đã bằng người ta.
“Ta hiểu rồi, sư phò. Sau này ta sẽ cố gắng tu luyện thêm nữa!”
Joseph vỗ ngực nói, sau đó, hắn nhiệt tình kéo Tống Thư Hàng đi tới trước mặt cô gái con lai tóc vàng kia:
“Tới đây, sư phò. Ta dắt ngươi tới gặp con gái ta đây, lại nói, con gái của ta cũng giống với sư phò đó, đều học ở khu đại học Giang Nam ấy!”
Hả?!
Con gái của Joseph cũng ở đây?
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy như có sét đánh giữa trời quang đập thẳng lên đầu hắn —— tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi.
...
Cô gái con lai tóc vàng kia im lặng đứng đó, chờ cha mình kéo ‘đầu sỏ gây họa’ tới.
“Sư phò, đây chính là con gái của ta, tên là Song Tuyết Mobosan, tiếng Trung theo họ mẹ, tên là Kỷ Song Tuyết!”
Joseph vui vẻ giới thiệu, con gái chính là niềm tự hào của ông.
“À, sư phò tên... À? Sư phò ngươi tên gì thế?”
Joseph gãi đầu, xấu hổ quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng.
Hình như lần trước hắn quên mất không hỏi tên của sư phò thì phải?
“Xin chào, bạn học Tống Thư Hàng.”
Lúc này, Kỷ Song Tuyết cất giọng dịu dàng chào hỏi rất đỗi thân thiết, đồng thời, cô còn giơ bàn tay trắng nõn ra với Tống Thư Hàng —— khi nãy cô đã nghe được tên của Tống Thư Hàng từ chỗ bạn học Lục Phỉ rồi.
“Xin chào, bạn học Kỷ Song Tuyết.”
Tống Thư Hàng cười khổ, vươn tay ra bắt tay của Kỷ Song Tuyết.
Lục Phỉ đứng bên cạnh buồn cười, nhưng cảm thấy nếu cười thì không phải phép lắm, nên nghẹn cười đỏ hết cả mặt. Còn chị gái của Lục Phỉ không biết gì hết, nên mặt mày ngơ ngác đứng kế bên.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng lơ đễnh lướt qua Lục Phỉ, cô nàng lập tức thè lưỡi, làm mặt quỷ với Tống Thư Hàng.
Nụ cười trên mặt Tống Thư Hàng lại càng khó coi hơn.
Trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự tạo nghiệt thì không thể sống mà!
Chương 279 : Mau hỏi Thư Hàng xem là ai đuổi theo chúng ta!
Bắt xong tay, Kỷ Song Tuyết cũng không có trách cứ việc Tống Thư Hàng dạy bộ tuyệt thế võ công ‘thời đại vẫy gọi’ cho Joseph. Cô chỉ... yên lặng dùng ánh mắt cực kỳ u oán nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Loại ánh mắt u oán kia, khiến Tống Thư Hàng đứng ngồi không yên, như mọc gai trên lưng. Đây chính là thủ đoạn giết người bằng sự dịu dàng đáng sợ nhất đây mà!
Nửa giờ sau, Gia Cát Trung Dương mang theo mọi người đi đăng ký. Ánh mắt u oán kia mới tạm thời dừng lại, Tống Thư Hàng rốt cục cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi đăng ký, Tống Thư Hàng gọi điện thoại cho Bạch Tôn giả, nói cho hắn biết bây giờ mình đã lên máy bay. Cũng hỏi thăm xem đã thấy Đậu Đậu và tiểu hòa thượng chưa.
Bạch Tôn giả nói là đã cảm ứng được khí tức của Đậu Đậu rồi, nhiều nhất là buổi trưa hôm nay thì có thể bắt được Đậu Đậu và tiểu hòa thượng, dẫn bọn nó trở về ngay. Cũng bảo Tống Thư Hàng đến hòn đảo nghi mát kia xong thì lại gọi điện thoại báo cho hắn. Đến lúc đó, hắn sẽ dùng phi kiếm đưa Đậu Đậu và tiểu hòa thượng về.
Về sau, Tống Thư Hàng lại gọi điện thoại cho Vũ Nhu Tử. Bất quá, không liên lạc được với Vũ Nhu Tử. Tống Thư Hàng đành phải gửi một tin nhắn, đồng thời cũng gửi thêm một tin trên nick chat cho cô.
...
...
Lúc đăng ký, Joseph nhiệt tình chạy tới, cứ nằng nặc đòi đeo ba lô giùm Tống Thư Hàng, còn mượn cớ là ‘sư phụ có việc, đệ tử phải giúp đỡ’.
Nhưng đây chỉ là một cái ba lô nhỏ thôi mà!
Sau khi lên máy bay, Tống Thư Hàng mới biết, hóa ra Joseph và con gái không đi cùng với Gia Cát Trung Dương.
Hắn là nhân dịp nghỉ hè nên đưa con gái ra nước ngoài chơi, trùng hợp mục tiêu của bọn họ cũng là hòn đảo nghỉ phép ở biển Đông kia Còn vợ của Joseph thì đã tới hòn đảo đó chờ hai cha con họ tới sau rồi.
Tống Thư Hàng chỉ có thể câm nín nhìn trời, việc này... trùng hợp được như thế, đúng là còn khó hơn cả trúng sổ số mà.
...
Trên máy bay, Tống Thư Hàng ngồi ở ghế gần cửa sổ. Vốn Gia Cát Trung Dương sắp xếp cho cô nàng Lục Phỉ ngồi bên cạnh hắn.
Nhưng bây giờ Joseph vất vả lắm mới thuyết phục cô nàng Lục Phỉ đổi chỗ với hắn. Lục Phỉ qua ngồi chung với Kỷ Song Tuyết. Còn Joseph thì mặt mày hớn hở cười toe toét đặt mông ngồi kế bên Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười. Đáng lý có một cô nàng xinh đẹp ngồi kế. bây giờ thì hay rồi, kéo qua kéo lại mấy bận, rốt cuộc đổi thành một ông chú người nước ngoài.
Sau khi Joseph ngồi xuống bên cạnh Tống Thư Hàng thì hỏi với vẻ chờ mong:
“Đúng rồi, sư phò à. Về vấn đề tu luyện ấy. Có phân chia cảnh giới đẳng cấp gì không? Ta nhớ lúc xem phim thường thấy có hai mạch nhâm đốc gì gì đó nữa đúng không?”
Cảnh giới đẳng cấp?
Nếu như đẳng cấp của ‘thời đại vẫy gọi’ thì chắc là nhập môn nhỉ? Rồi cấp thuần thục? Cấp giáo viên thể dục? Sau đó là cấp quán quân thể thao à?
Nhưng liệu mình nói ra mấy đẳng cấp này thì Joseph có nổi điên không nhỉ?
Hay là bịa đại ra cái cảnh giới nào đó để lừa Joseph cho rồi?
Nhưng như thế cũng không được, nói dối thêm lần nữa cũng không phải chuyện hay ho gì. Thứ hai, Tống Thư Hàng dè dặt liếc mắt nhìn cô nàng Kỷ Song Tuyết ngồi bên cạnh Lục Phỉ kia, lâu lâu cô ta lại quăng một ánh mắt u oán qua.
Trong ánh mắt u oán thế này. Tống Thư Hàng thật sự không thể nào lừa Joseph được nữa.
“Đương nhiên là có phân chia cảnh giới rồi... nhưng bây giờ ngươi còn chưa luyện tới nhập môn, không thể trông chờ quá xa. Đợi đến khi nào ngươi nhập môn thì ta sẽ giới thiệu rõ ràng các cảnh giới cho ngươi biết.”
Tống Thư Hàng chỉ có thể kéo dài.
“Ta hiểu rồi, sư phò! Ta nhất định sẽ cố gắng.”
Joseph lập tức bừng bừng ý chí chiến đấu.
Sau khi kích động đã qua, Joseph lại nói:
“Sư phò, đệ tử vẫn còn một yêu cầu quá đáng!”
Gần đây vì để phối hợp cùng việc mình đã học được tuyệt thế thần công, trình độ dùng tiếng Trung của Joseph cũng ngày càng tốt hơn. Thi thoảng còn trích dẫn được vài câu cổ ngữ nữa.
“Nói thử xem?”
Tống Thư Hàng thuận miệng nói.
“Sư phò à, đệ tử cảm giác gần đây tu luyện tuyệt thế thần công cũng cảm ngộ được rất nhiều, nhưng có rất nhiều chỗ không rõ lắm. Bây giờ vất vả lắm mới gặp được sư phò, chi bằng bây giờ đệ tử biểu diễn một lần, để sư phò chỉ điểm cho đệ tử vài điều có được không?”
Joseph dùng tiếng Trung nạc nữa mỡ nói.
Gì? Biểu diễn bây giờ á?
Múa ‘thởi đại vẫy gọi’ ngay trên máy bay á? Ngượng chết mất thôi, tới khi đó, lực sát thương từ ánh mắt u oán của con gái ông sẽ tăng lên gấp bội đó!
Vậy nên, Tống Thư Hàng ho khan nói:
“Khụ khụ, đừng nóng vội nhất thời. Hơn nữa tình cảnh bây giờ không thích hợp để biểu diễn võ học.”
Joseph nhìn sang bên cạnh, xấu hổ cười nói:
“Thật ngại quá, sư phò, là do đệ tử quá mức nôn nóng, thôi thì đợi máy bay hạ cánh sẽ tìm cơ hội biểu diễn, mong sư phò chỉ điểm đôi điều cho đệ tử vậy!”
“Được rồi.”
Tống Thư Hàng cười khan nói —— hắn biết phải chỉ điểm Joseph đường nào nữa đây, bản thân Tống Thư Hàng tập thời đại vẫy gọi cũng chỉ mới xem như chuẩn.
Nhưng cả tháng nay, Joseph nhà người ta mỗi ngày đều luyện ba mươi lượt, chỉ tính riêng phần tập thời đại vẫy gọi này thôi thì Joseph cũng đủ để làm sư phụ của Tống Thư Hàng rồi.
Joseph hân hoan, nói tiếp:
“Sư phò này, ngươi đừng có chê đệ tử phiền, nhưng đệ tử vẫn còn một yêu cầu quá đáng khác nữa!”
“Nói đi.”
Tống Thư Hàng cười khổ nói.
Joseph hạ giống nói:
“Sư phò à, ngươi lại đánh ra một quyền mà nổ bôm bốp cho đệ tử xem thử có được không? Để khi đệ tử luyện công lại có thêm động lực nhiều hơn!”
Đánh ra một quyền nổ bôm bốp ấy à?
Yêu cầu này đúng là không tiện chối từ. Bởi vì bây giờ Tống Thư Hàng đã mở được cả bốn khiếu là tâm nhãn tị nhĩ rồi, thực lực đã mạnh hơn lúc trước cả chục lần.
Lúc ấy cần phải luyện quyền pháp căn bản tới mức khí huyết tràn đầy thì mới có thể đấm ra được một đấm làm không khí nổ vang. Nhưng bây giờ thì lại cực kỳ đơn giản.
“Chỉ một lần này thôi đấy.”
Tống Thư Hàng nói.
Hắn phóng tinh thần lực ra ngoài, cảm ứng xung quanh. Phát hiện không có ai chú ý tới mình, ngay cả con gái của Joseph cũng đang bắt đầu nói chuyện với Lục Phỉ.
Sau đó, Tống Thư Hàng giơ tay phải ra, vung nhẹ một cái.
Nhìn qua thì tưởng chừng như đây là một cái vung tay rất bình thường mà thôi.
Nhưng hắn có rót vào trong đó một chút khí huyết chi lực của tâm khiếu.
Bùm!
Một tiếng nổ giòn giã vang lên, tuy rằng tiếng không lớn, nhưng Joseph đang ngồi bên cạnh hắn xem mà hai mắt sáng rỡ lên.
Hắn hạ giọng nói:
“Chúc mừng thần công của sư phò lại tiến thêm một bậc!”
Dù là người ngoại đạo hẳn hòi như hắn cũng biết được rằng thực lực của Tống Thư Hàng gần đây lại tăng cao. Bởi vì lúc trước, khi hắn thấy Tống Thư Hàng múa võ ở trong tòa nhà bỏ hoang kia, thì phải dồn hết sức mạnh toàn thân vào một quyền mới có thể phát ra tiếng nổ bùm bụp như thế. Không được như mới ban nãy, chỉ vung tay một cái nhẹ hều mà đã có thể phát ra tiếng nổ rồi.
“Ha ha.”
Tống Thư Hàng cười khẽ, không nói gì thêm.
Về sau, phải xem duyên phận của mình và Joseph được tới đâu đã.
Sau này, đợi thực lực của Tống Thư Hàng mạnh lên rồi, tất nhiên sẽ đưa người nhà rời khỏi tục thế, chọn một nơi bí ẩn để sinh sống, dẫn dắt người nhà tiếp xúc với thế giới tu chân. Tới lúc đó, nếu như hắn và Joseph thật sự có duyên thầy trò thì hắn cũng không ngại tặng cho Joseph một cơ hội.
Đương nhiên, đấy là chuyện tương lai. Bây giờ Tống Thư Hàng không có bản lĩnh đó. Hắn còn chẳng có tư cách để tặng cơ hội cho ai.
...
Sau khi nhìn thấy một chưởng do Tống Thư Hàng tiện tay đánh ra, Joseph mới cảm thấy mỹ mãn. Sau đó, hắn bắt đầu học theo Tống Thư Hàng, nhắm mắt minh tưởng.
Tống Thư Hàng cũng không dạy hắn pháp môn minh tưởng. Nhưng lúc trước Joseph thấy sau khi Tống Thư Hàng tu luyện xong thì lại ngồi xuống tại chỗ, nhắm mắt minh tưởng.
Nếu như sư phò đã làm thế thì nhắm mắt minh tưởng này nhất định có hiệu quả.
Vậy nên, mỗi lần Joseph tập xong ba mươi lần ‘thời đại vẫy gọi’ xong thì sẽ ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại, để đầu óc trống rỗng, không nghĩ ngợi gì... Im lặng ngây người!
...
Tống Thư Hàng nhìn qua cửa sổ, miệng lẩm bẩm:
“Biển đông... Hòn đảo thần bí…”
Thật ra khi Cao Mỗ Mỗ nhắc tới hòn đảo du lịch ở biển Đông thì Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới hòn đảo thần bí mà các tiền bối trong nhóm từng nói ngay.
Dù sao thì bây giờ chỉ cần nhắc tới mấy chữ ‘đảo biển Đông’ thì hắn lại nghĩ tới hòn đảo thần bí kia ngay.
“Liệu có gặp được hòn đảo thần bí trên không kia không nhỉ?”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Bất quá... Dù có gặp được hay không, hắn cũng không sợ. Dù sao thì có đánh chết hắn cũng không lên đó, vì hắn không muốn mất trí nhớ.
Thật ra hắn rất muốn đi biển Đông chơi với Bạch Tôn Giả. —— Bởi vì Bạch tiền bối đã từng nói qua, mặc kệ hắn tìm kiếm kiểu gì cũng không gặp được hòn đảo thần bí kia.
Giống như hòn đảo thần bí kia đang tránh né Bạch tiền bối vậy. Hoặc giả là vì khí vận trên người Bạch tiền bối đang ngăn cản, không cho Bạch tiền bối đến gần hòn đảo thần bí kia thì phải?
Nhưng kiểu gì cũng được hết, chỉ cần theo sát Bạch tiền bối thì sẽ không gặp phải hòn đảo thần bí đó. Nào ngờ, tự nhiên Bạch tiền bối lại chạy đi tìm Đậu Đậu với tiểu hòa thượng, đến nay vẫn chưa quay về.
Máy bay lướt đi êm ru...
Mong là một đường thuận lợi.
Tống Thư Hàng chán quá nên bắt đầu nhắm mắt minh tưởng, thời gian rất quý báu, phải tận dụng tất cả những lúc có thể để tu luyện thêm, thì mới có thể đi được xa hơn trên con dường tu luyện này.
....
Bên kia, ở chỗ của Bạch Tôn Giả.
Lúc này Bạch tiền bối đã tập trung được vị trí của Đậu Đậu và tiểu hòa thượng, sau đó từ từ đi tới gần bọn họ. Dù sao thì Tống Thư Hàng đã lên máy bay mất rồi, tới lúc đó trực tiếp bay thẳng tới hòn đảo kia cũng được, nên lúc này Bạch Tôn Giả cũng không vội vàng gì.
Mà lúc này, ở chỗ của Đậu Đậu với tiểu hòa thượng.
Tiểu hòa thượng yếu ớt nói:
“Đậu Đậu tiền bối à, ta không chịu nổi nữa rồi...”
Chỉ thấy lúc này, tiểu hòa thượng ngăm đen lại, há miệng còn có thể nhả ra một đạo khói đen.
“Ráng nhịn thêm chút nữa đi, ta cứ cảm thấy tình hình của chúng ta bây giờ không đúng.”
Đậu Đậu lẩm bẩm.
Tiểu hòa thượng yếu ớt nói:
“Không phải là không đúng, mà căn bản là chúng ta bị nguyền rủa đúng không? Hu hu, ... Đáng sợ quá.”
Cũng vào ngày hôm qua, sau khi Đậu Đậu thuận lợi cướp tiểu hòa thượng chạy thoát khỏi tay Chu Ly, sau đó cả hai đứa tiếp tục bay thẳng về phía thủ đô Hoa Hạ.
Nhưng trên đường đi… chúng nó gặp đủ chuyện kỳ quái.
Ví như, lúc bọn nó đang bay ttrên trời, tự nhiên lại lòi đâu ra một phát đạn pháo bắn lên… Nghe nói đó là pháo phòng không kiểu mới dùng trong quân sự đang được thí nghiệm!
Vất vả lắm Đậu Đậu mới tinh ý thoát được, lại bay thêm một đoạn, tự nhiên trời đang nắng chang chang lại có sét đánh xuống, lần này Đậu Đậu không thoát nổi, bị đánh trúng. Nếu không phải nhờ lúc nguy cấp Đậu Đậu kịp tạo nên lớp màng phòng hộ thì tiểu hòa thượng trên lưng nó đã bị thương nặng mất rồi.
Tiếp theo, hai đứa bay mãi bay mãi... Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc máy bay siêu tốc bay thẳng tới! Nếu không phải Đậu Đậu nó phản ứng nhanh thì đã xảy ra tai nạn trên không mất rồi.
Sao hôm nay lại đen đủi thế nhỉ?
Đậu Đậu chợt nhớ tới một khả năng cực kỳ đáng sợ, nên nó nói:
“Đợi đã, Quả Quả, lập tức gọi điện thoại cho Thư Hàng thử xem, hỏi xem có phải hắn đang đuổi theo chúng ta hay không? Nếu như không phải hắn tự mình đuổi theo thì hỏi xem rốt cuộc hắn có nhờ ai đuổi theo chúng ta hay không!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận