Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 281: Bạch Tôn Giả: “Yên tâm, để ta làm mai!”

Chương 281: Bạch Tôn Giả: “Yên tâm, để ta làm mai!”
Trong màn khói trắng bao phủ, ánh mắt của Chu Ly bình tĩnh nhìn Đậu Đậu:
“Lấy trộm tài khoản?”
“Đúng vậy, hãy tin ta! Từ trước đến nay, đều là u Dương tiên tử nói chuyện với ngươi ở trên mạng. Ta chỉ xem nội dung nói chuyện của các người thôi là cũng thấy buồn nôn rồi, sao có thể nói chuyện cùng một người đàn ông như ngươi chứ?”
Đậu Đậu lớn tiếng nói, vì nghĩ cho trinh tiết của mình, nó cảm thấy mình phải công bố sự thật này ra mới được!
“Ha ha ha ha.”
Làn khói bao phủ trên mặt Chu Ly càng ngày càng dày, hắn cười một tràng thảm thiết:
“Đậu Đậu à, không cần an ủi ta đâu.”
“Cái gì???”
Đậu Đậu nghi hoặc.
Trong mũi của Chu Ly lại phun ra một làn khói trắng:
“Thật ra, ta nghĩ kỹ lại rồi, ngươi nói cũng đúng lắm. Một gã đàn ông, cả ngày chạy đuổi theo chó kinh ba khắp thế giới giống như ta, làm gì có người con gái nào thích nổi?”
“Chu Ly, ngươi coi thường sức hấp dẫn của bản thân quá rồi, đã có một vị tiên tử yên lặng đợi chờ ngươi như vậy thật đấy! Nếu như không tin thì ngươi có thể nhắn tin hỏi cô ấy mà!”
Đậu Đậu gào lên thật to:
“Ngươi xem, bây giờ di động của ta bị hỏng rồi, người cũng bị ngươi trói lại. Bây giờ ngươi mau gửi tin nhắn cho ‘cục cưng’ nhà ngươi đi, nếu như cô ấy trả lời, không phải chứng minh những gì ta nói là thật à?”
Bàn tay cầm tẩu thuốc của Chu Ly cứng đờ lại, hình như trong mắt có thêm vẻ chờ mong.
Sau đó, hắn lấy di động của mình ra, dè dặt gửi cho đối tượng của mình một câu:
“Có ở đó không?”
Chu Ly chưa từng như bây giờ, gửi một tin nhắn bình thường như thế thôi mà cũng lo lắng và kích động đến nhường này.
Tin nhắn gửi đi rồi!
Năm phút sau…
Trong phần mềm chat, tài khoản của u Dương tiên tử vẫn ở trạng thái online, nhưng chưa trả lời tin nhắn.
Rõ ràng lúc trước, nếu cô mà online, trong vòng năm phút nhất định sẽ trả lời tin nhắn, cho dù chỉ là một cái icon mỉm cười.
“Ha ha.”
Chu Ly cười khan một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Đậu Đậu, mũi và miệng lại phun ra hai luồng khói thuốc. Quả nhiên là Đậu Đậu nó đang chọc mình mà!
Đậu Đậu:
“…”
Thật là oan uổng cho bản cẩu cẩu mà!
“Đúng rồi, gọi điện thoại! Ngươi có số điện thoại của cô ấy đúng không. Gọi điện thoại hỏi rõ thẳng mặt đi!”
Đậu Đậu kêu to.
Lần này Chu Ly không nói gì nữa. Hắn lặng lẽ mở danh bạ điện thoại ra, tìm số của ‘ u Dương Viện’ rồi bấm gọi.
Tiếp theo, bên trong truyền đến tiếng đàn quen thuộc.
Tiếng đàn vang lên hết lần này tới lần nọ, nhưng mãi mà không có ai nghe máy cả!
“Ha ha.”
Chu Ly lại rít một hơi thật dài rồi phun khói ra. Lần này, không chỉ miệng và mũi, thậm chí ngay cả trong lỗ tai cũng phun khói trắng ra, thoắt cái đã che kín mặt mũi của hắn.
Đậu Đậu lập tức muốn khóc quá đi mất.
Đúng là oan uổng cho bản cẩu cẩu quá, oan quá đi mất, oan không còn đường nào để nói!
Đúng là đệch Tống Thư Hàng mà, sao có thể xảy ra chuyện thế này kia chứ! (Tống Thư Hàng chửi Đậu mẹ Đậu con, nó thì chửi đệch Tống Thư Hàng)
Ta không muốn yêu đương với Chu Ly đâu, tuyệt đối không muốn đâu! Ai đến cứu ta đi!
….
Đúng lúc này, đột nhiên có một bóng người từ xa bay nhanh về phía nhóm người Đậu Đậu, tiểu hòa thượng và Chu Ly.
“Ơ? Đậu Đậu, các ngươi bị bắt rồi đấy à.”
Đạo thân ảnh lập tức ngừng kiếm lại, mỉm cười nói.
Chính là Bạch Tôn Giả vừa mới đuổi tới nơi.
Bạch Tôn Giả tất nhiên cũng quen biết Chu Ly, nên sau khi hắn dừng lại xong thì mới trêu ghẹo.
Đậu Đậu ngửa đầu lên, nhìn Bạch Tôn Giả một cái —— quả nhiên, suốt đoạn đường này mình và tiểu hòa thượng toàn gặp chuyện xúi quẩy như thế là vì Bạch Tôn Giả đang đuổi theo ở đằng sau.
Nhưng cho dù là ai đến cũng được, chỉ cần có thể cứu nó là được rồi.
“Bạch tiền bối!”
Đậu Đậu gào lên thật to:
“Cứu ta với!”
Bạch Tôn Giả cười nói:
“Cứu ngươi á? Ta đến để bắt ngươi về mà.”
“Bắt ta về cũng được nữa, dù ngài xử lý ta kiểu gì cũng được hết!”
Đậu Đậu gào to.
Bạch Tôn Giả nhíu mày:
“Xảy ra chuyện gì à?”
Mũi miệng Chu Ly phèo một cái, phun ra một luồng khói thật dày, hắn há to miệng, nhưng không nói được câu nào.
“Đậu Đậu? Ngươi lại gây ra họa gì à?”
Bạch Tôn Giả nhìn Đậu Đậu hỏi.
Đậu Đậu cũng há hốc mồm —— nhưng là vì nó không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
“Vị tiền bối này, chi bằng để cho ta kể đi!”
Lúc này, thiếu nữ bắt yêu vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh Chu Ly giơ tay nói.
Sau đó, cô bắt đầu vui vẻ giải thích nguyên nhân kết quả mọi việc cho Bạch Tôn Giả nghe.
….
“Đậu Đậu, tối nay về nhà dùng bút viết một bức thư nhận lỗi dài một nghìn chữ cho ta. Ta sẽ đích thân chuyển cho Chu Ly tiểu hữu.”
Bạch Tôn Giả thản nhiên nói.
Đậu Đậu nuốt nước bọt —— bảo nó dùng chân chó viết một nghìn chữ? Nói đùa gì vậy, chân chó kiểu này cầm bút thế nào được?
Nó vừa định phản bác lại, nhưng nhìn thấy bẻ điềm tĩnh như không trên mặt Bạch Tôn Giả, không biết tại sao, đột nhiên nó chẳng có chút tâm tư phản kháng nào nữa nữa.
“Ngoài ra… Chu Ly tiểu hữu này, cho ta xem điện thoại di động của ngươi một chút nhé.”
Bạch Tôn Giả giơ tay ra rồi nói.
Chu Ly vội vàng tắt tẩu thuốc, sau đó dè dặt đưa điện thoại di động của mình cho Bạch Tôn Giả.
Suốt toàn bộ quá trình hắn cũng không dám nhìn thẳng vào Bạch Tôn Giả— lãnh đạo của hắn là Hoàng Sơn Chân Quân là tấm gương, minh họa sống động cho tất cả mọi người biết về mị lực của Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả mở điện thoại của Chu Ly ra, nhìn qua một lượt, sau đó hỏi:
“Đối tượng của ngươi là người của môn phái nào?”
“Là đệ tử Bạch Vân thư viện, u Dương Viện dạy ngọc cầm.”
Chu Ly cứng ngắc nói ra cái tên này.
“Bạch Vân thư viện à, có ấn tượng, chờ chút nhé.”
Bạch Tôn Giả mở điện thoại của mình ra, tìm trong danh bạ.
Một lúc sau, hắn gọi cho một thuê bao điện thoại — từ khi Bạch Tôn Giả quyết định mở cuộc đua xe kéo thì đã bắt đầu thu thập số liên lạc của một số lão đạo hữu của mình rồi.
Đúng lúc trong số những người bạn đó có một người ở Bạch Vân thư viện.
Sau khi điện thoại được kết nối, Bạch Tôn Giả hỏi ngay:
“Alo, là Hằng Hỏa Chân Quân đúng không?”
“Ồ, là Bạch tiền bối đấy à, tìm ta có việc gì sao?”
Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng nho nhã lễ độ.
“Hằng Hỏa chân quân này, trong Bạch Vân thư viện của các ngươi, có một vị nữ tu dạy Ngọc Cầm tên là u Dương Viện phải không?”
“À, ngươi nói là giáo viên u Dương Viện đấy à? Ngài tìm cô ấy có việc gì à?”
Hằng Hỏa chân quân hỏi.
Bạch Tôn Giả nói:
“Ta muốn hỏi chút, bây giờ đạo hữu u Dương Viên đang làm gì vậy?”
Mặc dù trong lòng Hằng Hỏa chân quân tò mò không biết Bạch tiền bối hỏi thăm u Dương Viện làm gì, nhưng hắn ta vẫn trả lời:
“Bây giờ giáo viên u Dương Viện đang dạy đàn cho các đệ tử, tạm thời không tiện trò chuyện được. Nếu tiền bối có việc cần tìm cô ấy thì ta sẽ đi thông báo giúp nhé?”
“Không cần, không có việc gì cả. Chỉ hỏi cho biết thế thồi, vậy ta cúp máy nhé!”
Bạch Tôn Giả cái roẹt.
“Được.”
Dù Hằng Hỏa Chân quân không hiểu gì hết, nhưng vẫn điềm nhiên trả lời như cũ —— những người tu hành nho môn chân chính đều như thế cả, dù trời có sập xuống cũng không hề sợ hãi. Nhưng đôi lúc, tính tình của bọn họ cũng sẽ khiến cho người ta khó chịu!
Bạch Tôn Giả cúp điện thoại xong, thì quay sang nói với Chu Ly:
“Đối tượng của ngươi đang dạy đàn cho đệ tử… Nếu ngươi tin lời ta nói, thì đợi mấy tiếng sau liên lạc lại với cô ấy thử xem.”
Chu Ly cứng ngắc gật nhẹ đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười khổ sở nọ —— hắn vẫn rất lo lắng, nếu như người từng nói lời đường mật với hắn thật sự là Đậu Đậu, còn vị tiên tử u Dương Viện kia hoàn toàn không biết chút gì về chuyện này, đến lúc đó hắn liên lạc với ngươi ta thì có được gì đâu?
Bạch Tôn Giả nhìn Châu Cách, thấy vẻ mặt khổ sở của hắn thì biết ngay những suy nghĩ cũng như nỗi bận tâm trong lòng hắn lúc này.
“Thế này đi, ta đảm bảo với ngươi, nếu tình cảm giữa ngươi và vị nữ tu u Dương Viện kia có vấn đề gì —— thì đợi một quãng thời gian ngắn nữa, ta sẽ đứng ra làm mai nối dây tơ hồng cho các ngươi được không? Ta có kinh nghiệm mai mối dữ lắm đấy.”
Bạch Tôn Giả mỉm cười nói.
Dù sao thì, từ lúc bế quan đi ra cho đến giờ, Hoàng Sơn Chân Quân đã giúp Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng rất nhiều việc. Cho nên, làm chút chuyện mai mối vặt vãnh cho Chu Ly cũng chỉ xem như tiện tay đẩy một cái là xong ấy mà.
Hơn nữa, thật sự kinh nghiệm làm mai của Bạch Tôn Giả cũng rất phong phú. Mặc dù… trước đây khi hắn làm mai giúp người khác thường xuất hiện vài chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như, lúc Bạch Tôn Giả cố gắng nối dây tơ hồng cho hai người đó thì bọn họ đột nhiên đều thay lòng đổi dạ cùng một lúc….
Sau khi có lời cam đoan của Bạch Tôn Giả, sắc mặt Chu Ly lập tức đỡ hơn rất nhiều.
….
Sau khi giải quyết xong việc, Bạch Tôn Giả quay đầu nói với Đậu Đậu và tiểu hòa thượng đang bị trói thành một cục kia:
“Vậy Đậu Đậu, Quả Quả, chúng ta phải về nhà rồi.”
Sau đó, hắn lấy hai thanh phi kiếm dùng một lần từ trong ngực ra, bắt một cái kiếm quyết, hai thanh phi kiếm dùng một lần lơ lửng giữa không trung.
Tiếp đến, Bạch Tôn Giả giơ tay tóm một cái, Đậu Đậu và tiều hòa thượng bỗng dưng bị hắn hút bay đến, tàng thiên câu trên người tự động tuột ra.
“Hai người các ngươi chọn một thanh phi kiếm rồi leo lên, ta đưa các ngươi về nhà.”
Bạch Tôn Giả ôn tồn cười nói.
Tiểu hòa thượng Quả Quả không biết gì hết, cười ngây ngô một cái, sau đó bò lên một trong hai thanh phi kiếm!
Đậu Đậu liếc mắt nhìn thấy phi kiếm dùng một lần mà Bạch Tôn Giả lấy ra —— nó có ấn tượng cực kỳ sâu đậm với phi kiếm này. Đây không phải là phi kiếm dùng một lần mà Bạch Tôn Giả chuyên dùng để tiễn đồ đi ‘thăm quan vũ trụ’ à?
Bạch Tôn Giả muốn làm gì đây? Muốn trực tiếp ném hắn vào vũ trụ sao?
“Bạch tiền bối, ta có thể tự mình bay về, yên tâm đi, lần này ta sẽ không trốn đâu!”
Đậu Đậu vội vàng nói.
“Xuỵt, đừng nói nhiều.”
Bạch Tôn Giả giơ ngón trỏ lên.
Sau đó, hắn giơ một tay ra, túm lấy Đậu Đậu ném lên thanh phi kiếm khác:
“Bám chặt vào nhé.”
Không đợi Đậu Đậu kịp phản ứng, Bạch Tôn Giả bấm kiếm quyết:
“Đi đi!”
Vèo, vèo hai tiếng.
Hai thanh phi kiếm dùng một lần, một trước một sau bay vọt lên phía trước. Tốc độ nhanh tới mức không có giới hạn.
Chỉ nháy mắt một cái, chỉ còn lại hai chấm đen nhỏ một trước một sau.
“A a a a a a..”
Đây là tiếng kêu thảm thiết thanh thúy dễ nghe của tiểu hòa thượng.
“Gâu gâu gâu gâu gâu...”
Đây là tiếng thét kinh hoàng của Đậu Đậu. Vốn với tốc độ cỡ này thì vẫn còn nằm trong khả năng thừa nhận của nó. Nhưng Đậu Đậu cứ cảm giác mình sắp bị bắn thẳng lên vũ trụ… nên mới hoảng hồn gào thét.
Chí ít thì phải để cho người ta mang theo bình dưỡng khí đã chứ?
Còn việc nhảy xuống từ trên phi kiếm ấy à? Đừng có nói đùa, lúc ngồi lên phi kiếm dùng một lần của Bạch Tôn Giả rồi thì không còn chuyện xuống kiếm giữa chừng được đâu —— Tham khảo tấm gương một con đại xà yêu năm đó vì đắc tội với Bạch Tôn Giả mà bị bắn vào trong vũ trụ đi.
“Vậy tạm biệt Chu Ly tiểu hữu nhé. Mấy ngày nữa ta liên lạc với ngươi.” Bạch Tôn Giả vẫy tay với Chu Ly, cưỡi Lưu Tinh kiếm, thân hóa thành kiếm quang, lập tức đuổi theo Đậu Đậu và tiểu hòa thượng.
Chu Ly trợn mắt há mồm.
Thiếu nữ bắt yêu bên cạnh hắn hai mắt mở to —— cảm thấy vị tiền bối vừa rồi thật là đẹp trai!
Trên máy bay, Tống Thư Hàng lại loáng thoáng mơ thấy hòn đảo nhỏ hoa lệ ở giữa không trung cùng với tòa thành trên không tráng lệ nọ!
Chương 282. Xin hỏi có ai biết lái máy bay không?
Mộng cảnh lần này không chịu ảnh hưởng của Thông Nương và sợi nhân quả màu hồng phấn kia.
Tống Thư Hàng đang mơ màng thì lại một lần nữa nhìn thấy tòa thành trên không nguy nga đồ sộ nọ.
Sao tự dưng mình lại nhìn thấy tòa thành trên không này nữa? Chẳng lẽ là vì mình đã đến gần biển Đông sao? Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Hắn ở trong mộng phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trên hòn đảo khổng lồ có núi, có sông, có rừng già, có thảo nguyên.
Còn có một tòa thành bị tường thành cao cao vây kín.
Trong mộng, Tống Thư Hàng dùng thị giác thượng đế nhìn xuống hòn đảo trên không tráng lệ đồ sộ, cũng thấy rõ ràng kết cấu của tòa thành cổ này. Ở trung tâm tòa thành còn có một tháp cao sừng sững cực kì thu hút.
Thế nhưng trong tòa thành cổ lão ấy lại không hề có một bóng người.
“Đây là hòn đảo thần bí đó sao?”
Tống Thư Hàng nghĩ.
Lần trước trong mộng cảnh của Thông Nương, hắn có thể cảm ứng được Cửu Đăng hòa thượng (hay phải nói là Cửu Đăng sư thái?) ở ngay tại tòa thành này. Thế nhưng trong mộng cảnh lần này hắn lại không hề thấy tung tích của “Cửu Đăng sư thái”, thậm chí còn không thấy được chút hơi người.
Sau khi quan sát một vòng trong thành cổ, Tống Thư Hàng lại dời mắt ra bên ngoài, xem xét khu rừng rộng lớn kia.
Sau đó, ánh mắt hắn dừng lại ở bên bờ hồ bán nguyệt bát ngát.
Hồ bán nguyệt này thực sự đẹp vô cùng.
Mặt hồ phẳng lặng lấp loáng ánh trăng, đẹp đến mức khiến người ta mê đắm, chẳng khác nào hồ nước kĩ xảo trong những thước phim kì ảo. Nếu dùng điện thoại quay lại cảnh tượng này, thì thậm chí có thể mang ngay làm màn hình desktop máy tính hoặc di động mà không cần chỉnh sửa chút nào.
Ngay khi ánh mắt của Tống Thư Hàng chuẩn bị đến gần mặt hồ hơn một chút, thì dường như có gì đó dưới hồ cảm nhận được tầm mắt hắn.
Vèo! Một con cá dài thượt màu lam phóng vọt ra khỏi hồ, lao về hướng không trung.
Con cá ấy cực kì to lớn, chỉ riêng phần thân thể lộ ra khỏi mặt nước đã dài hơn 10 mét có thừa. Thân hình nó như rắn, trên mình không có vảy, chỉ có làn da giống như vỏ cây khô.
Cá lớn màu lam ngoác mồm nhe răng nanh sắc nhọn dữ dằn hướng không trung. Cái lưỡi trong mồm nó cũng là một con cá quái đản cỡ nhỏ. Cá nhỏ màu lục, móng vuốt sắc bén, nhe nanh giương vuốt với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bị con cá quỷ kì dị đột nhiên lao ra này dọa giật cả mình. Cảnh tượng hệt như đang xem phim hài thì lại cài phim kinh dị, đã thế còn bonus thêm cả tiếng quỷ gào.
Cho dù là ai cũng giật nảy mình theo bản năng thôi.
Bị dọa một chặp, Tống Thư Hàng tỉnh táo lại.


“Ác mộng à?”
Tống Thư Hàng thì thào nói rồi chậm rãi mở mắt.
Khi hắn mở mắt ra thì thấy ngoài cửa sổ máy bay tối om, tối đến mức xòe tay không nhìn rõ năm ngón.
“Ủa, sao vậy? Trời tối rồi à?”
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
Không phải chứ? Lúc họ xuất phát vẫn còn là buổi sáng, từ Hoa Hạ bay đến một hòn đảo ở biển Đông thì mất bao nhiêu thời gian? Làm sao có thể bay đến tận khi trời tối được?
Hơn nữa vì sao hành khách xung quanh lại có vẻ mặt hoảng hốt thế?
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tống Thư Hàng lập tức hỏi Joseph bên cạnh.
Joseph mặt mếu xệu:
“Sư phò, xảy ra chuyện lớn rồi.
Đang lúc Joseph chuẩn bị giải thích thì tiếng nói bàng hoàng của tiếp viên hàng không đã vang vọng cả máy bay.
“Các… các hành khách thân mến, tôi buộc lòng phải hỏi các vị một chút, trong các vị có ai biết lái máy bay không? Chuyện này cực kì khẩn cấp!”
Tiếng nói của tiếp viên hàng không run lên, không nói được lưu loát thành lời.
Sau đó, tiếp viên lại dùng tiếng Anh lặp lại lời mình vừa nói một lần nữa.
Các hành khách hoảng hốt bất an, nhao nhao hỗn loạn.
“Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại hỏi có ai biết lái máy bay không?”
Tống Thư Hàng chẳng hiểu ra sao.
“Vừa mới xong, nhiều nhất là ba phút trước, khi máy bay đang bay thì đột nhiên cả không gian tối sầm lại, không nhìn thấy gì cả.”
Joseph cố gắng duy trì bình tĩnh mà giải thích.
“Tiếp đó chúng tôi đột nhiên phát hiện ra rất nhiều người trên máy bay biến mất, trong đó có cả con gái của tôi và rất nhiều hành khách. Họ biến mất đột nhiên như thể chưa từng có mặt trên chuyến bay này vậy.”
Joseph cắn chặt răng, hắn vô cùng lo lắng không biết con gái đã gặp phải chuyện gì.
“Càng chết người hơn là cơ trưởng và phó điều khiển viên của máy bay cũng biến mất, cả tổ bay phía đầu máy bay… cũng không thấy đâu nữa.”
Tống Thư Hàng trợn mắt há mồm.
Cơ trưởng máy bay và phó điều khiển viên đều biến mất? Những nhân viên tổ bay biết một chút thao tác bay cũng không thấy đâu?
Đừng đùa! Thế bây giờ ai đang lái máy bay chứ?
“Chẳng lẽ mình nằm mơ còn chưa tỉnh?”
Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
Như là đang mơ một giấc mộng dữ liên hoàn vậy, ác mộng này chấm dứt thì ác mộng khác đã bắt đầu.
Khi người ta bị cảm, thân thể không khỏe mạnh thì dễ gặp những giấc mơ như thế lắm.
“Không phải mơ đâu sư phò. Chúng ta sắp tiêu rồi…. Bây giờ máy bay đang được điều khiển tự động, trong thời gian ngắn sẽ không sao. Thế nhưng nếu mãi vẫn không có ai tiếp quản điều khiển nó thì sớm hay muộn cũng rơi thôi.”
Joseph cười đắng ngắt, hắn đã tự cấu ra một vết tím bầm trên cánh tay từ lúc nào.
Ba phút trước hắn cũng tưởng đây là một giấc mộng dữ, thế nhưng hắn đã cấu cánh tay tím bầm, đau muốn chết, mà vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại cả.
Đây không phải là mơ, mà là hiện thực tàn khốc đang diễn ra.
Đúng lúc này thì giọng nói gấp gáp của tiếp viên hàng không lại vang lên:
“Trời ơi, các vị đừng có vây lấy tôi mà oán trách, oán trách cũng không có tác dụng gì… trời ơi tôi có biết lái máy bay đâu. Trong các vị có ai biết lái máy bay không? Xin hãy mau tới khoang điều khiển, hình thức tự lái của máy bay có sự cố rồi.”
Mấy tiếp viên hàng không còn sót lại bị hành khách quá khích vây quanh. Các cô đều không biết phải làm gì, bởi vì có ai biết lái máy bay đâu.
Các hành khách đều tuyệt vọng.
Đừng đùa, lấy đâu ra người biết lái máy bay từ trong đám hành khách cơ chứ? Đây đâu phải là phim Điệp viên 007 hay phim hành động khoa học viễn tưởng, mà đòi có nhân vật chính được buff cho biết lái cả phi thuyền!


Lúc này, đằng sau Tống Thư Hàng truyền tới câu nói đầy hối hận của Gia Cát Trung Dương:
“Xin lỗi, xin lỗi mọi người, là lỗi của tôi, tại tôi tự nhiên chọn tới biển Đông nghỉ phép nên mới làm liên lụy đến mọi người.
Bên cạnh hắn, Cao Mỗ Mỗ ôm bạn gái Nha Y miễn cưỡng gượng cười.
Thổ Ba hơi buồn bực dựa người vào ghế ngồi, được mời đi nghỉ mát mà lại gặp chuyện sống chết thế này, muốn không buồn bực phỏng có được không?
“Đừng lãng phí thời gian nữa, viết di thư đi, biết đâu may mắn di thư của cậu được tìm thấy thì sao. Dùng điện thoại mà viết, có lẽ có cơ hội khôi phục được tín hiệu di động, mình còn gửi được di thư ra ngoài.”
Gia Cát Nguyệt mở máy di động, ngón tay gõ phim nhoay nhoáy nhoay nhoáy.
Joseph thở dài, sau đó lặng lẽ lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị viết di thư thật:
“Sư phò, ngài có muốn viết một bức không? Đáng tiếc quá, mãi mới gặp được một người biết kungfu Chinese chân chính như ngài, thế mà tôi còn chưa học được mấy ngày đã sắp phải lên thiên đường rồi.”
Tống Thư Hàng:
“…”
Tống Thư Hàng thực ra có biết lái máy bay một tí. Thế nhưng hắn học lái máy bay tư nhân khác hẳn với máy bay dân dụng loại này nha! Hơn nữa hắn chỉ từng lái mỗi máy bay trực thăng tư nhân mà thôi.
Nhưng mà… thôi thì cứ coi ngựa chết là ngựa sống mà chữa đi.
Tống Thư Hàng đứng dậy, xách balo lên và đi tới khoang điều khiển.
Trong khoang điều khiển có một cô tiếp viên dáng người hơi béo, cô vẫn đang lặp đi lặp lại những lời đã nói trước đó. Đôi chân run rẩy cho thấy cô đang sợ hãi thế nào.
Bên cạnh cô là một đám đông hành khách đang la ó và nguyền rủa bằng đủ thứ tiếng nói khác nhau. Khi đối mặt với tử vong, dù sao bọn họ cũng cần một nơi phát tiết.
Joseph nghi hoặc nhìn Tống Thư Hàng, không biết sư phò nhà mình đang muốn làm gì.
Cao Mỗ Mỗ cũng nhìn Tống Thư Hàng đầy hiếu kì, sau khi ngẫm nghĩ một chút, cậu vỗ vô Nha Y đang vùi trong lòng mình, ý bảo cô đừng cử động.
Sau đó cậu vỗ vai Thổ Ba, bảo Thổ Ba cùng mình đuổi theo Thư Hàng. Dường như Thư Hàng đang định làm gì đó.
Khi đối mặt với cái chết, không thể trông cậy vào lòng tốt của người khác.
“Xin lỗi, xin mọi người nhường đường.”
Tống Thư Hàng len vào đám người, ngực huých một cái đã chen dạt bọn họ ra hai bên.
Hắn nhanh chóng đi tới trước mặt cô tiếp viên dáng người hơi béo nọ.
“Chào chị, để tôi thử lái máy bay xem.”
Tống Thư Hàng sờ túi lấy ra một tấm giấy phép lái máy bay, đưa cho tiếp viên hàng không:
“Dù chỉ là giấy phép lái máy bay tư nhân, không giống với máy bay dân dụng, nhưng nếu không còn ai khác biết lái máy bay thì không bằng cứ cho tôi thử xem... Ít nhất thì tôi cũng có kinh nghiệm lái máy bay trên trời rồi.”
Tống Thư Hàng nói không to nhưng tất cả hành khách ở phía trước đều nghe thấy.
Nhất thời tất cả đều im lặng, dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía Tống Thư Hàng. Lúc này hắn chẳng khác gì một cọng rơm cứu mạng.
Tuy rằng nhìn hắn vẫn còn trẻ tuổi, người trẻ tuổi trong mắt nhiều người đều không thiếu thốn kinh nghiệm và không đáng tin cậy. Song giờ khắc này đây, không một ai còn để ý đến tuổi tác của Tống Thư Hàng nữa. Họ chỉ để ý duy nhất một việc, đó là giấy phép lái máy bay mà Tống Thư Hàng đưa ra kia có phải là hàng thật không thôi.
“Thư Hàng học lái máy bay hồi nào vậy?”
Cao Mỗ Mỗ đứng phía sau trợn to mắt, hạ giọng hỏi Thổ Ba.
“Làm sao mà tao biết được.”
Thổ Ba cười khổ đáp, rõ ràng trước đó không lâu cậu ta mới thi giấy phép lái ô tô với Tống Thư Hàng thôi mà.
Sao chỉ trong nháy mắt mà Tống Thư Hàng lại có luôn cả giấy phép lái máy bay tư nhân vậy?
Cao Mỗ Mỗ đến sát tai Thổ Ba hỏi nhỏ:
“Không phải là giả đấy chứ?”
Bởi vì… Tống Thư Hàng căn bản đâu có thời gian mà đi học rồi thi lái bằng lái máy bay!
Dù sao họ cũng là bạn cùng phòng với Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng sắp xếp thời gian của kì học như thế nào họ cũng biết sơ sơ. Hắn làm sao có thể giấu giếm bạn cùng phòng một việc tốn thời gian như đi học lái máy bay cơ chứ?
Thổ Ba nghe đến đó thì mặt mũi tái nhợt.
Mà lúc này thì tiếp viên hàng không đã sung sướng trả lại giấy phép lái máy bay cho Tống Thư Hàng:
“Cậu Tống, mời cậu thử xem. Bây giờ chỉ có thể trông vào cậu thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận