Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2474: Bản chất của lịch sử là một đài thu âm

Chương 2474: Bản chất của lịch sử là một đài thu âm
“Có lẽ trong đó sẽ có Bạch di vật Thiên Đạo, mắt di vật Thiên Đạo, rồng di vật Thiên Đạo vân vân?” Tống Thư Hàng xoa cằm nói.
Bia đá đạo hữu: “…”
Một giây sau, bia đá đạo hữu mới vừa rồi còn nói với Tống Thư Hàng ‘sinh tử không rời, nếu ngươi chết, ta làm bia’ đã nhanh chóng cởi dây thừng bên hông Tống Thư Hàng và mình ra, nhảy hai ba cái đã rời khỏi Tống Thư Hàng, nhẹ nhàng linh hoạt rơi vào tay Tạo Hóa Tiên Tử, hóa thành bia qua đường ăn dưa, không muốn bị cuốn vào tai kiếp của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng trưng ra vẻ nghi hoặc: “? ? ?”
Nhưng mà, Bạch tiền bối two không có phản ứng với từ ‘Bạch di vật Thiên Đạo’ này, dường như hắn có thể tiếp nhận từ ‘Bạch di vật Thiên Đạo’ này, có thể là bởi vì từ này không miêu tả hắn, cho nên Bạch cảm thấy không hề hấn gì cả?
Thấy Tống Thư Hàng không bị đưa lên trời, bia đá đạo hữu ít nhiều có chút tiếc nuối.
‘Tâm tư của chúa tể Cửu U quá phức tạp lại hay thay đổi, căn bản không cách nào phỏng đoán.’


Lúc này, giọng Bạch tiền bối two vang lên trong đầu Tống Thư Hàng lần nữa: [Đừng suy nghĩ nhiều… công kích ngươi vẫn là cầu di vật Thiên Đạo.]
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Không phải cầu di vật Thiên Đạo còn bị phong ấn ư?
[Trạng thái của quả cầu béo khá đặc thù, di vật của nó đã sinh ra lúc Thiên Đạo còn chưa sụp đổ, cũng bị chúng ta phong ấn. Mà sau khi Thiên Đạo hoàn toàn sụp đổ, trong thiên địa lại lần nữa ra đời ‘cầu di vật Thiên Đạo’ mới, lặn đi tứ phía. Ngươi có thể lý giải như thế này: cầu di vật trước đó là quả cầu Thiên Đạo còn chưa chết hẳn, chỉ chết gần một nửa. Lần này là sau khi nó chết hoàn toàn, để lại hơn phân nửa di vật khác.] Bạch tiền bối two giải thích.
Thiên Đạo chấp chưởng chư thiên vạn giới, di vật hoàn chỉnh đương nhiên sẽ không nhỏ như vậy. Thậm chí, ở một ‘góc xó xỉnh không người biết’ tại mỗi vị diện đều có khả năng sinh ra di vật Thiên Đạo mới bất cứ lúc nào. Ngay cả số lượng cũng có thể không phải là một đơn vị.
Trừ khi chờ đến Thiên Đạo tân nhiệm chứng đạo mới có thể quét qua chư thiên vạn giới, khiến ‘di vật Thiên Đạo’ ẩn nấp một lần nữa.
“Không chết hết? Chết một nửa, lưu lại một nửa?” Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn trời, không hổ là Thiên Đạo, thao tác hay ho nhiều thật đấy.
“Chết một nửa lưu một nửa, đang nói Thư Hàng ngươi à?” Bên trong kén lớn công đức phát ra giọng của Xích Tiêu kiếm tâm ma. Dù bị bọc trong kén, nó cũng sẽ không vứt bỏ chức trách tâm ma của mình.
“Ta thì không gọi là chết một nửa được, ta là chết đến mức chỉ còn mỗi cái đầu.” Tống Thư Hàng trả lời.
“A ~ chết rồi chết rồi chết rồi!” Đang lúc nói chuyện, Thông Nương đột nhiên hét lên.
Tống Thư Hàng: “? ? ?”
Từ lúc nào Thông Nương lại nhập vai như thế?
Từng vật trang sức trên người hắn đều đang tiến hóa theo hướng siêu diễn à?
“Bị nghiền chết rồi, đừng mà ~ bị nghiền nát rồi.” Thông Nương kêu thảm. Cô đang xem Huyền Thánh giảng pháp của Tống Thư Hàng, trước đó đang giảng ngon trớn, đột nhiên phong cách giảng pháp biến đổi, cảnh tượng chuyển đến không gian Kim Liên của Nho gia. Ngay sau đó, cô nhập vào nhân vật ‘Tống Thư Hàng’ bị ngón tay sắt thép nghiền nát.
Loại đau đớn này còn đau hơn hành ra khỏi vỏ, mầm hành rơi xuống gấp trăm ngàn lần.
Điều khiến Thông Nương tuyệt vọng nhất là… đoạn trải nghiệm này, cô đã từng thể nghiệm! Lúc trước, cô ở ngay trong ngực Tống Thư Hàng, lần lượt bị cắt nát rồi hồi sinh.
Mà lần này, cô nhập vào thể nghiệm từ góc nhìn của Tống Thư Hàng, tiếp nhận thể nghiệm bị đại lão quả cầu béo nghiền chết từ một góc độ khác. Chuyện như vậy, lúc nhìn từ góc độ khác thì chính là một loại thể nghiệm mới mẻ!
Bởi vì đã trải qua sự kiện nguyên bản, cho nên Thông Nương rõ ràng nhất, thể nghiệm bị nghiền chết này không chỉ một lần, mà là một vòng lặp vô hạn!
Đời hành, sao mà tàn nhẫn!
“Bên phía ta cũng bắt đầu rồi!” Bên cạnh, Vũ Nhu Tử hưng phấn nói: “A, cả thân thể đều bị nghiền nát rồi, thảm quá đi!”
“? ? ?” Tống Thư Hàng nghi hoặc nhìn Vũ Nhu Tử chằm chằm, hắn không hề nhìn thấy vẻ ‘đau đớn’ từ trên người Vũ Nhu Tử.
Lại nói, dường như đau đớn của chủ nhân có thể chia cho linh quỷ. Có phải Vũ Nhu Tử đã chuyển đau đớn của mình cho Thiên Đế không nhỉ?
Tô Thị A Thập Lục bên cạnh thì ngược lại, khuôn mặt nhỏ xinh nhăn lại, hiển nhiên đang cố chịu đau đớn.
“Cho nên, trước đó ta đã bảo các cô đừng chọt vào xem trực tiếp rồi.” Tống Thư Hàng thở dài, hắn duỗi tay tể ra chiếc chăn cùng loại của đại lão cái gì cũng có thể bán, rồi quấn Thông Nương, Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử, để các cô nằm xuống.
“A a a, quả nhiên đã hồi sinh rồi, lúc ấy là ai thả ra hồi sinh vậy!” Hai tay Thông Nương ôm mầm hành, phát ra tiếng kêu khàn cả giọng.
Hẳng Hỏa tiền bối ở sát bên vừa hứng thú bừng bừng đi tới, chuẩn bị chạm mặt với Tống Thư Hàng thì thân hình chợt cứng đờ.
“Nhịn chút đi, đau đớn sẽ qua ngay thôi.” Tống Thư Hàng chỉ có thể an ủi như thế.
‘Sức miễn dịch đau đớn’ của hắn không cách nào chế thành vắc xin được, không thể tạo ra kháng thể với đau đớn cho mấy người Tô Thị A Thập Lục.
Nhìn A Thập Lục nhẫn nhịn đau đớn, nghe Thông Nương kêu thảm, hắn đành chịu bó tay.
Sợi tóc ngố Sở các chủ nói: “Đưa các cô ấy vào thế giới hạch tâm đi, suối nguồn sự sống có thể giảm bớt đau đớn trên tinh thần cho các cô ấy.”
Tống Thư Hàng nghe vậy, ánh mắt sáng lên: “Đúng vậy! Suối nguồn sự sống có thể làm giảm đau đớn trên tinh thần cho các cô ấy ở trình độ nhất định!”
“Tống tiền bối, ta không cần.” Vũ Nhu Tử xua tay nói: “Ta không cảm thấy đau chút nào.”
“Đừng khinh thường… đợt thể nghiệm đau đớn này càng về sau thì càng đau hơn.” Tống Thư Hàng vẫy tay, cưỡng ép đưa Tô Thị A Thập Lục, Vũ Nhu Tử, Thông Nương vào thế giới hạch tâm, bố trí cho các cô ở bên cạnh Sở các chủ bản thể, cùng Sở các chủ thổi bong bóng.
Bạch long tỷ tỷ lựa chọn lưu lại, cô chuyển từ cổ Tô Thị A Thập Lục đến cổ Tống Thư Hàng. Tạm thời, cô không muốn vào thế giới hạch tâm trò chuyện với Sở các chủ bản thể.
So ra thì, cô tình nguyện đối mặt với sợi tóc ngố Sở các chủ hơn.
[Trong thế giới Nho gia này rõ ràng là độc lập ngăn cách, Bá Tống còn có thể mở ra tiểu thế giới của mình ư? Tiểu thế giới của hắn mạnh mẽ đến vậy à?] Côn Vương trong ý thức Uyên Tử chợt động trong lòng, ghi chép tin tức này lại.
Nếu như… nó nói là nếu như, tương lai nó muốn nhằm vào Bá Tống thì nhất định phải nghĩ cách chặn đứng tiểu thế giới đặc thù này! Nếu không, Bá Tống dựa vào tiểu thế giới này, có thể công có thể thủ có thể trốn, tính cơ động quá mạnh. Cho nên, nhất định phải nghĩ cách hạn chế!


Sau khi Tống Thư Hàng đóng thế giới hạch tâm lại thì thở dài môt hơi: “Cầu di vật Thiên Đạo mới, đây chính là kẻ khiến người khác đau đầu.”
“Cầu di vật Thiên Đạo mới? Cầu di vật Thiên Đạo two ư?” Bia đá đạo hữu hỏi.
Bạch long tỷ tỷ: “Có nắm chắc không?”
“Không có, nhưng có kinh nghiệm, có lẽ có thể chơi lại mánh cũ.” Tống Thư Hàng duỗi tay dò vào thế giới hạch tâm, âm thầm sờ lên cột phong ấn mà đại lão quả cầu béo dùng để phong ấn Nho điển.
Trong cõi u minh, dường như giữa cột phong ấn và cầu di vật Thiên Đạo tồn tại một loại duyên phận.
Bản chất của lịch sử chính là đài máy thu âm.
Cầu di vật Thiên Đạo two có lẽ đã định sẵn sẽ bị phong ấn trong cây cột của đại lão quả cầu béo chăng?
[Nhưng muốn phong ấn cầu di vật Thiên Đạo thì cần phải có người phối hợp mới được.] Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Ầm ~
Trong lúc đang suy tư, bên ngoài thế giới Kim Liên truyền đến một đợt chấn động dữ dội.
“Ta xin ngươi mở to hai mắt ra, đừng mù như thế nữa! Bá Tống ngươi muốn tìm đang ở trong này, trong Nho gia này! Nên đừng đuổi theo ta nữa!” Một âm thanh lớn như tiếng sấm từ bên ngoài Bạch Vân thư viện truyền thẳng đến bên trong thế giới Kim Liên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận