Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2509: Phiền não hạnh phúc của mẹ Tống

Chương 2509: Phiền não hạnh phúc của mẹ Tống
Đến lúc này, mẹ Tống đã gần như tiếp nhận thiết lập ‘tu chân’ mà con trai nói. Đương nhiên quá trình tiếp nhận này cũng không phải trực tiếp tiếp nhận hoàn toàn ngay lập tức, mà cần một thời kỳ thích ứng. Tựa như lắp ráp một trình tự vậy, cần đi từ một phần trăm đến một trăm phần trăm.
Trên phương diện này không thể bỏ qua công lao của trái tim lớn mà bà di truyền cho Tống Thư Hàng.
So với mẹ Tống, năng lực tiếp nhận ở phương diện này của ba Tống tương đối kém.
Nhưng mà, bà xã bên cạnh đã trưng ra vẻ mặt bình tĩnh bắt đầu tiếp nhận con trai và loại khái niệm tu chân này, nếu như ông biểu hiện ra tâm tình không thể nào chấp nhận được, kinh hoảng lo sợ vân vân thì chẳng phải rất mất mặt ư?
Cho nên, ba Tống nắm chặt lấy tay nhỏ của mẹ Tống, mặc kệ đại não có tiếp thu được hay không, dù sao thân thể tiếp nhận loại khái niệm này trước rồi nói. Trở về lại để thân thể phản hồi khái niệm này cho đại não, suy nghĩ cẩn thận, suy xét xem rốt cuộc đây là hiện thực hay là mộng?
Sau khi nghĩ như vậy, lúc đối mặt với thủ pháp ngự kiếm của Vũ Nhu Tử và ngự đao của Tô Thị A Thập Lục, ba Tống cũng bắt đầu bình tĩnh lại.
Thậm chí trong trạng thái ‘chưa thông qua đầu óc’, ông còn có thể quay đầu nhìn về phía con trai: “Thư Hàng, trừ ngự đao ra, con còn thủ đoạn gì khác không?”
Tống Thư Hàng: “…”
“Kỳ thực, thiên phú đao pháp của Thư Hàng rất mạnh. Nhưng đao pháp của hắn không thích hợp để biểu diễn, vừa ra tay sẽ hủy thiên diệt địa, cũng không thi triển trong nhà được.” Sau khi đút lại đao vào ô, Tô Thị A Thập Lục bắt đầu lấy điểm cho Tống Thư Hàng.
“Hủy thiên diệt địa?” Mẹ Tống nhìn song đao đang xoay tròn bên cạnh con trai mình, cố gắng bắt đầu tưởng tượng. Nói thật, không phải bà là mẹ ghẻ, chỉ là bà thật sự không cách nào tưởng tượng con trai mình phải làm sao để ‘hủy thiên diệt địa’.
Quá khảo nghiệm năng lực tưởng tượng của bà.
Chuyện này cũng không còn cách nào, hồi đầu năm ngoái, con trai nhà mình vẫn là một sinh viên đại học bình thường. Vừa qua năm nay thôi, lại lập tức cho bà biết con trai ngốc nhà mình có thể hủy thiên diệt địa, là mẹ đều rất khó tiếp nhận loại thiết lập này.
Nhưng mà, mẹ Tống híp mắt nhìn Tô Thị A Thập Lục.
Cô bé này, có triển vọng.
Thân là người từng trải, đương nhiên bà có thể nhìn ra được cô bé này bảo vệ con trai ngốc nhà mình khắp nơi.
Nhưng mà… cô bé Vũ Nhu Tử bên cạnh mặc dù thoạt nhìn thì như đang trong trạng thái tung tăng vui vẻ, nhưng trước đó dường như cô cũng vô tình hay cố ý giải vây cho con trai.
Hai cô gái đều rất xuất sắc, hơn nữa lại đẹp theo hai phong cách khác biệt, trong lòng mẹ Tống dâng lên một loại phiền não hạnh phúc.
“Mẹ, vẻ mặt không tin này của mẹ quá rõ ràng rồi, ‘bị động đọc mặt’ kia của con nhất định là mẹ di truyền.” Tống Thư Hàng thở dài nói: “Kỳ thật hiện tại con cũng xem như có chút danh tiếng trong tu chân giới. Chư thiên vạn giới, báo ra đạo hiệu Bá Tống cũng có thể chấn nhiếp một ít hạng giá áo túi cơm.”
“Bá Tống là cái quỷ gì?” Lúc ba Tống nghe được cái tên này, bản năng cảm thấy từng đợt xấu hổ.
“Đây là thánh hào, sau khi Huyền Thánh bát phẩm nhân tiền hiển thánh thì lấy được thánh hào. Cũng là một loại biểu tượng cấp bậc cảnh giới trong tu chân.” Tô Thị A Thập Lục phối hợp giải thích.
Mẹ Tống gật đầu hỏi: “Vậy Vũ Nhu Tử và A Thập Lục, các con là cảnh giới gì?”
Trong lúc trò chuyện với A Thập Lục, bà và ba Tống thu được càng nhiều tin tức về ‘tu chân’.
“Hiện nay con và Vũ Nhu Tử đều là cảnh giới ngũ phẩm.” Tô Thị A Thập Lục giải thích.
Ba Tống gật đầu: “Thì ra là thế, thảo nào ngự đao thuật của Thư Hàng mờ nhạt như thế, thì ra là kém các con ba cấp.”
Trong lòng phần lớn người trong nước, phân biệt đẳng cấp, số lượng càng lớn thì hẳn là phẩm giai càng nhỏ. Dù sao từ cổ đại lưu truyền cửu phẩm là quan tép riu, nhất phẩm là đại tướng quân.
Thư Hàng bát phẩm, Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử lại là ngũ phẩm, vậy khẳng định A Thập Lục và Vũ Nhu Tử lợi hại hơn mới đúng.
Vũ Nhu Tử cười hì hì nói: “Chú ơi chú hiểu lầm rồi, đẳng cấp của tu sĩ không phải tính như vậy. Đẳng cấp tu sĩ, Trúc Cơ nhất phẩm, Kiếp Tiên cửu phẩm. Tống tiền bối Huyền Thánh bát phẩm là gần với cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm.”
Trên thực tế, lúc ban đầu, giới tu sĩ không có khái niệm mấy phẩm. Mà dựa theo các loại tiêu chí Trúc Cơ, Hậu Thiên, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh để phân chia cảnh giới. Khái niệm phẩm giai hẳn là lúc gần thời đại viễn cổ mới bắt đầu chính thức lưu hành.
Ba Tống: “…”
Ông nhìn con trai mình lần nữa với vẻ mặt không dám tin.
“Xem ra nếu con không lộ ra bản lĩnh, thật sự sẽ bị cha mẹ xem thường.” Tống Thư Hàng cool ngầu nhảy xuống khỏi hoa sen đen, sau đó bày ra tư thế, chuẩn bị thi triển Thánh Viên Long Lực Thần Công.
Lúc hắn bắt đầu phát công, sau lưng hiện lên ánh sáng công đức xán lạn.
Mỹ nhân rắn công đức mở rộng hai tay, bày ra tư thế bạch hạc giương cánh, chóp đuôi phân nhánh, thân thể nghiêng về bên trái, cố gắng bày ra bộ dáng ‘kim kê độc lập’: “Đến lúc biểu diễn kỹ thuật chân chính rồi!” Tống Thư Hàng giọng one.
Tạo Hóa Tiên Tử bày ra tư thế bạch hạt giương cánh + kim kê độc lập tiêu chuẩn, đứng ở vị trí trung tâm: “Thỉnh thoảng cũng cho ta nói một câu thoại với chứ!” Tống Thư Hàng giọng two.
Vũ Nhu Tử da đen cuối cùng chui ra khỏi cái bóng của Tống Thư Hàng, bày ra tư thế tương tự hai vị tiền bối, thân thể hơi nghiêng về bên phải. Dưới lực lượng trấn áp của mỹ nhân rắn công đức, nếu cô hiện thân thời gian không dài thì có thể tránh ảnh hưởng đến cảm xúc của người bình thường.
Cô không có lời kịch thích hợp, cũng may Tạo Hóa Tiên Tử lâm thời tặng cho cô đoạn ‘audio’ đã được ghi âm tốt, Vũ Nhu Tử da đen chỉ cần chọt nhẹ một cái là lập tức phát đoạn audio ra.
“Ta nghĩ, hoặc là… có thể… biết đâu… Ta cần một que, thử thai?” Giọng Tống Thư Hàng vang lên lần nữa.
Ba Tống: “…”
Mẹ Tống: “…”
Tống Thư Hàng: “…”
Người một nhà, chính là chỉnh chỉnh tề tề như thế đấy.
Sau một lúc lâu, ba Tống hỏi: “Ba cô gái này là hiệu quả pháp thuật à?”
“Không, là vật trang sức.” Bạch long tỷ tỷ trên cổ Tô Thị A Thập Lục phát ra tiếng, nhưng cô cũng không hiện thân.
“Cô gái màu đen bên phải trông giống Vũ Nhu Tử nhỉ?” Mẹ Tống mắt sắc.
Vũ Nhu Tử đắc ý nói: “Vâng, đó là tâm ma của con.”
[Ngay cả tâm của mình cũng đặt trên người Thư Hàng? Chẳng lẽ Vũ Nhu Tử mới là người triển vọng kia?] Mẹ Tống lại không khỏi nhìn Vũ Nhu Tử nhiều thêm chút.
Ba Tống xoa cằm nói: “Vậy A Thập Lục có tâm ma trên người Thư Hàng không?”
Tô Thị A Thập Lục khẽ lắc đầu, trong lòng khó tránh có chút mất mát.
Lúc này, Tống Thư Hàng cười nói: “Tâm ma của A Thập Lục không có trên người con, nhưng kỳ thật trên người con cũng có thứ liên quan đến cô ấy… Chỉ là tính cách không được tốt cho lắm.”
Mẹ Tống: “? ? ?”
Tống Thư Hàng vỗ tay.
Roẹt ~
Bên cạnh hắn hiện lên một ngọn lửa.
Trong ngọn lửa có một ‘Đại Thập Lục’ phiên bản cao lớn hiện thân.
Sau khi Đại Thập Lục hiện thân, đầu tiên là nhìn bốn phía, nhìn thấy ngồi dáng hàng phía trước lần lượt là ba mẹ Tống Thư Hàng, Vũ Nhu Tử, cùng với… Tô Thị A Thập Lục.
Lúc nhìn thấy A Thập Lục, ánh mắt cô sáng lên.
Nhưng cô chưa kịp có hành động, Tống Thư Hàng lại vỗ tay, ‘Đại Thập Lục’ không cam lòng mà tiêu tán.
Mẹ Tống lại không khỏi nhìn Tô Thị A Thập Lục nhiều hơn chút, kết hợp với dáng vẻ của Đại Thập Lục, âm thầm gật đầu.
“Được rồi, xem đến đây, hẳn là mẹ và ba con ít nhiều có thể tiếp nhận một vài thiết lập tu chân rồi.” Mẹ Tống gật đầu nói.
“Chờ chút, mẹ. Con còn chưa lộ bản lĩnh thật sự mà.” Tống Thư Hàng vội vàng nói.
Ba Tống xua tay nói: “Không cần, trong lòng ba mẹ đã có cân nhắc. Mặc khác, cho ba mẹ thời gian tiêu hóa nội dung vừa rồi A Thập Lục và Vũ Nhu Tử giải thích cho ba mẹ. Con không cần lộ bản lĩnh, dù sao đã đạt được mục đích của con rồi.”
Tống Thư Hàng: “…”
Thật khó chịu, để con bộc lộ tài năng đi, để con chân chính bộc lộ tài năng đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận