Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2510: Muốn thu xếp đàng hoàng cho người nhà

Chương 2510: Muốn thu xếp đàng hoàng cho người nhà
Ba Tống nói vô cùng có lý, sở dĩ Tống Thư Hàng muốn ‘bộc lộ tài năng’ trước mặt người nhà, mục đích chủ yếu chính là vì để người nhà tin vào sự tồn tại của ‘tu chân’.
Hiện tại, ba Tống và mẹ Tống đã tiến vào quá trình ‘tin tưởng’. Thân thể bọn họ đã tận tâm tận lực phản hồi tin tức ‘tu chân thật sự tồn tại’, đại não cũng đang thong thả đọc hiểu để xác định tin tức này.
Kể từ đó, Tống Thư Hàng có ‘bộc lộ tài năng’ nữa cũng chẳng cần thiết chút nào.
Thậm chí, nếu như Tống Thư Hàng tiếp tục cưỡng ép bộc lộ tài năng thì sẽ chỉ tăng thêm gánh nặng cho đại não của ba Tống, mẹ Tống. Lúc này, cái bọn họ cần không phải là càng nhiều chứng cứ, mà là cho bọn họ một ít thời gian để bọn họ tiêu hóa cẩn thận, tỉnh táo suy xét.
Sợi tóc ngố Sở các chủ đồng ý: “Ăn một hơi không mập được, Thư Hàng, ba mẹ ngươi đã bắt đầu tiếp nhận, vậy cho bọn họ chút thời gian để tiêu hóa đi. Ngươi cứ yên tĩnh ở bên cạnh, chờ khi ba mẹ ngươi có gì nghi hoặc, ngươi lại giải thích giúp bọn họ.”
Trái tim rục rịch muốn biểu diễn của Tống Thư Hàng đành phải tạm thời áp chế.
Một lát sau…
Ba Tống và mẹ Tống sóng vai ngồi dựa vào ghế sô pha.
Vũ Nhu Tử và Tô Thị A Thập Lục ngồi bên cạnh mẹ Tống.
Tống Thư Hàng chen đến bên cạnh ba Tống.
Đuôi mỹ nhân rắn công đức cuộn lại, ‘ngồi’ đối diện bàn trà, ánh mắt trông ngóng ‘hoa sen trắng’ trên bàn trà.
Tạo Hóa Tiên Tử thì đi tới đi lui sau ghế sô pha, cũng không biết cô đang làm gì.
Vũ Nhu Tử da đen lo lắng sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ Tống nên hiện thân xong bèn lặng lẽ ẩn nấp vào trong cái bóng của Tống Thư Hàng.
“Đột nhiên cảm thấy náo nhiệt hơn hẳn.” mẹ Tống nói… Mặt khác, bà rốt cuộc chú ý tới một việc, pháp thuật mà con trai biến ra toàn là các cô gái. Ngay cả sợi tóc trên đỉnh đầu cũng phát ra giọng nữ êm tai.
Việc này hình như không phải chuyện xấu, nhưng cũng không phải chuyện tốt. Mẹ Tống âm thầm liếc Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử bên cạnh.
Ba Tống dụi mắt nhìn đuôi của mỹ nhân rắn công đức: “Quả nhiên không phải đang nằm mơ.”
“Ba, đừng kháng cự thực tế.” Tống Thư Hàng an ủi. Hôm nay, thế giới quan của ba mẹ cũng sụp đổ theo hắn.
Sụp một mình không bằng sụp cả đám.
Hắn đã muốn làm việc này từ lâu rồi, hiện tại rốt cuộc có cơ hội làm được, siêu hăng hái.
“A Thập Lục và Vũ Nhu Tử, các con tiếp xúc với tu chân từ nhỏ à?” Mẹ Tống suy nghĩ chốc lát rồi bắt đầu dò hỏi.
“Vâng, con là thành viên của thế gia tu chân Thiên Hà Tô Thị.” Tô Thị A Thập Lục gật đầu đáp.
“Con là thành viên của Linh Điệp đảo, Linh Điệp đảo của bọn con là một tiên đảo hải ngoại có hoàn cảnh rất tốt. Kỳ thật ngay từ đầu, con còn định bảo Tống tiền bối theo con đến Linh Điệp đảo tu luyện nữa đấy.” Vũ Nhu Tử cười nói.
[Theo đến Linh Điệp đảo tu luyện?] Mẹ Tống cảm thấy trong này có chuyện gì đó.
Tô Thị A Thập Lục nghe đến đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Cô đã từng mời Thư Hàng gia nhập Thiên Hà Tô Thị, nhưng bình thường Thiên Hà Tô Thị không nhận người ngoài, cho nên phương pháp cô mời khá đặc biệt. Loại phương pháp mời mọc này, lúc này cô ngượng ngùng nói với mẹ Tống.
“A Thập Lục cũng từng mời Thư Hàng à?” Mẹ Tống nhìn thấy A Thập Lục đột nhiên đỏ bừng mặt, trong lòng khẽ động, cảm thấy bên này cũng có triển vọng.
“Ha ha, ha ha.” Tống Thư Hàng bên cạnh đột nhiên phóng khoáng cười to.
Trong tiếng cười phóng khoáng lại không che giấu được một loại mùi vị chột dạ.
“Cười dở hơi như thế làm chi?” Mẹ Tống duỗi tay qua người ba Tống, vỗ mạnh vào đùi Tống Thư Hàng: “Đừng phá đám!” Đồng thời, trong lòng bà cũng hiểu được Tô Thị A Thập Lục quả nhiên cũng từng mời con trai mình, hơn nữa có thể câu chuyện trong này càng có chiều sâu hơn.
Boong ~~
Lúc bàn tay mẹ Tống vỗ lên đùi Tống Thư Hàng thì phát ra âm thanh của chiếc chuông lớn bị gõ.
Âm thanh kéo dài, êm tai.
Mẹ Tống nhíu mày: “? ? ?”
“Con lót tấm sắt vào chân à?” Ngay cả tay bà cũng vỗ đến phát đau rồi này.
“Không có, mẹ đừng hiểu lầm.” Tống Thư Hàng xua tay lia lịa nói: “Đây là thần công hộ thể của con, con tu luyện Cương Thủ biến dị, Nho Gia Kim Cương Thân, Thánh Viên Long Lực Thần Công cùng với Thể Lỏng Kim Thân Quyết vừa mới thêm vào. Cho nên kỳ thật thân thể con bây giờ còn cứng hơn tấm sắt nhiều.”
Nào chỉ cứng hơn tấm sắt nhiều, độ cứng của tấm sắt xách dép cho da mặt Tống Thư Hàng cũng không xứng!
Sợi tóc ngố Sở các chủ nhịn không được nói: “Ngươi thật lợi hại.”
“Toàn thân đều như vậy à?” Mẹ Tống hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu: “Vâng, trên cơ bản thì cấp bậc phòng ngự đều là loại mức độ này. Có một vài chỗ sẽ cứng hơn chút xíu.”
Mẹ Tống không tin, duỗi tay véo lên cánh tay Tống Thư Hàng.
Lúc bà duỗi tay véo cơ bắp trên cánh tay Tống Thư Hàng lại chỉ cảm thấy tựa như đang véo cánh tay người sắt do sắt thép đúc thành vậy.
“Bây giờ thì mẹ tin rồi chứ?” Tống Thư Hàng nói.
Mẹ Tống có chút lo lắng nói: “Con như vậy lỡ bệnh rồi làm sao chích thuốc?”
Trên thế giới này còn kim tiêm nào có thể đâm vào thân thể Tống Thư Hàng ư?
Lỡ như phải phẫu thuật thì làm sao đây? Làm sao mổ được thân thể bằng sắt này? Cưa điện à?
Vũ Nhu Tử an ủi: “Dì ơi dì không cần lo lắng, tu sĩ bị bệnh thì đương nhiên là có phương pháp trị liệu của tu sĩ.”
“Cũng đúng, trong lúc nhất thời dì còn chưa hoàn toàn thích ứng được.” Mẹ Tống xoa mi tâm.
Con trai luyện cho toàn thân nó thành cục sắt rồi, vậy tương lai một nửa kia của nó có thể chịu được ư?
Mẹ Tống nhìn Tô Thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử bên cạnh, hai cô bé da mịn thịt mềm… đau đầu.
Không chuyện gì làm lại đi biến thân thể mình thành cục sắt làm chi không biết?
Mẹ Tống nghĩ tới đây lại hờn dỗi vỗ lên cánh tay Tống Thư Hàng một cái.
Đáng ghét là, thứ bị đau là tay bà.
Ba Tống vội xoa bàn tay bà xã, đề nghị: “Đừng dùng tay, lát nữa dùng thước đập, như vậy sẽ không cấn tay.”
“Ba, con có phải con ruột không?” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
“Nói việc chính… Thư Hàng hôm nay con thẳng thắn chuyện ‘tu chân’ với ba mẹ có phải là vì có hành động kế tiếp không?” Ba Tống lên tiếng hỏi.
Thế giới quan của ông đã gần như sụp đổ cả rồi, bắt đầu quá trình tái tạo lại.
“Đúng vậy, con muốn mượn ‘thiên địa dị biến’ này, nhân cơ hội nói thẳng chuyện tu chân với ba mẹ, như vậy ba mẹ cũng dễ tiếp nhận hơn một chút. Sau đó, con muốn chuyển ba mẹ đến thế giới Kim Liên của Nho gia. Một thời gian nữa, e rằng chư thiên vạn giới sẽ hỗn loạn bất ổn một thời gian. Sau khi chuyển ba mẹ đến thế giới Kim Liên của Nho gia thì con cũng có thể yên tâm phần nào.” Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Cũng chính là chuyển nhà à? Ba mẹ phải chuyển đi bao lâu?” Mẹ Tống cố gắng hết sức để mình tỉnh táo lại, hỏi.
“Mau thì mười năm tám năm, lâu thì… có thể trăm năm, nghìn năm cũng nên.” Tống Thư Hàng đáp.
Ba Tống duỗi tay nói: “Trăm năm? Nghìn năm?”
“Vâng, mặc dù tạm thời không cách nào giải quyết vấn đề tu luyện cho ba mẹ, nhưng bằng vào khả năng hiện giờ của con, kéo dài nghìn năm tuổi thọ cho ba mẹ là không thành vấn đề.” Tống Thư Hàng tự tin nói.
Ba Tống: “…”
Đúng vậy, tu chân cũng xuất hiện rồi, kéo dài tuổi thọ hiển nhiên là tiêu chuẩn thấp nhất.
“Lúc nào dọn nhà?” Mẹ Tống hỏi.
“Con đã xin Nho gia một số lượng nhất định… Cho nên nếu như ba mẹ cảm thấy cần thiết, mấy ngày này chúng ta có thể dẫn theo vài người thân tiến vào cư trú ở Nho gia.” Tống Thư Hàng trả lời.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn nói với Vũ Nhu Tử có thể sẽ nán lại thành phố Văn Châu vài nghày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận