Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2511: Bá Bá Tống danh chấn thiên hạ!

Chương 2511: Bá Bá Tống danh chấn thiên hạ!
“Đến lúc đó phải giải thích với bạn bè thân thích thế nào đây?”
Ba Tống cau mày nói.
Nói thật lòng, nếu không phải có vợ ở bên cạnh, nói thế nào ông cũng không tin được chuyện ‘tu chân’ này.
Ông với vợ còn khó mà tin nổi chứ đừng nói tới bạn bè thân thích.
Còn nữa… còn có căn nhà khó khăn lắm ông mới kiếm tiền trả hết được nữa!
Tống Thư Hàng cười nói:
“Chuyện này dễ thôi, kết hợp với thiên địa dị biến bên ngoài, bịa ra lý do nào đó là được.”
Vũ Nhu Tử cô nương bổ sung:
“Ví dụ như trời đất đại biến, thế giới sẽ gặp một mối nguy lớn, mà trong tay chúng ta có một địa điểm lánh nạn cấp quốc gia, có thể tránh được kiếp nạn này.”
“Có bao nhiêu suất thế?”
Mẹ Tống chau mày hỏi.
“Bên ngoài thật sự nguy hiểm lắm à?”
Ba Tống cũng hỏi.
Tống Thư Hàng an ủi:
“Vẫn chưa chốt danh ngạch cụ thể, nhưng số lượng vẫn có hạn, chúng ta cố gắng rút gọn một chút… Dù sao thì thế giới Kim Liên cũng là địa bàn của Nho gia. Nhưng không cần phải lo lắng, con sẽ sắp xếp nhóm đầu tiên vào thế giới Kim Liên của Nho gia, nhóm thứ hai con sẽ tìm cách sắp xếp sau. Chúng ta xếp nhóm thứ nhất theo quan hệ xa gần trước cái đã. Đợi qua đợt này chúng ta lại ra xếp nhóm thứ hai.”
Mỗi một người đều có bạn bè thân thích của riêng mình, bạn bè thân thích lại có bạn bè thân thích riêng, vì thế chuyện này khó mà sắp xếp hoàn mỹ được. Tống Thư Hàng không thể đưa cả đám vào ở trong thế giới Kim Liên của Nho gia được.
Cho nên chỉ có thể sắp xếp cho những người thân thiết trước.
Sau dó phải xem bao giờ thế giới hạch tâm của hắn có thể đồng bộ với ‘tiểu thế giới nhân tạo’.
Nếu như cảnh giới của hắn lại tiến thêm một bước nữa, phát triển xong tiểu thế giới nhân tạo thì bất luận có bao nhiêu bạn bè thân thích kéo bè kéo lũ hắn cũng có thể sắp xếp được.
Đợi sau khi xếp chỗ cho cha mẹ xong hắn sẽ điều chỉnh trạng thái, thăng cấp!
Chỉ khi cảnh giới tăng lên, thực lực mạnh hơn hắn mới có thể dung nhập tiểu thế giới nhân tạo tốt hơn.
Chỉ khi nắm đấm đủ cứng rắn, hắn mới làm được những chuyện mà mình muốn, bước trên con đường của mình.
Không uổng sống kiếp này!
“Con cũng không chắc thế giới có gặp nguy hiểm không, nhưng có thể khẳng định rằng, dù thế nào đi nữa, nếu như cha mẹ tiếp tục sống ở thành phố Văn Châu, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.”
Tống Thư Hàng nghiêm túc nói.
Ba Tống ngẩn ra:
“Tại sao chứ?”
“Đương nhiên là vì con rồi.”
Tống Thư Hàng thấu hiểu mà tự chỉ vào bản thân mình:
“Con từng nói, bây giờ con cũng có chút danh tiếng trong tu chân giới. Sắp tới sẽ có rất nhiều đại lão tới đây khiêu chiến con, rất có thể sẽ liên lụy đến ba mẹ.”
Mẹ Tống: “…”
Ba Tống gật đầu đáp:
“Ba hiểu ý của con rồi, ba chọn nhóm bạn bè thân thích đầu tiên rồi thương lượng với họ. Ba sẽ cố gắng tìm một lý do mà họ có thể dễ chấp nhận một chút.”
Lý do ‘tránh nạn’ mà Vũ Nhu Tử cô nương nói kia rất dễ khiến cho mọi người hoảng loạn, không thích hợp. Ông sẽ nghĩ một lý do uyển chuyển hơn, dưới tiền đề không khiến bạn bè thân thích hoảng loạn, đưa nhóm thân thích thân thiết nhất vào Nho gia.
“Nếu như bạn bè thân thích ở khá xa, chúng ta có thể đến tận nơi đón người.”
Tống Thư Hàng bổ sung.
“Được, ba và mẹ con thương lượng với nhau một chút.”
Ba Tống nói.
Ông lấy đi động ra, bắt đầu vuốt lên.
Lựa chọn này chẳng dễ dàng gì.
Mẹ Tống cũng chau mày trầm tư, suy nghĩ những người thích hợp.


Thừa dịp ba Tống và mẹ Tống đang suy nghĩ, Tống Thư Hàng thi triển pháp thuật, hóa ra thật nhiều hoa sen trắng, đẩy bọn chúng đến bên cạnh A Thập Lục, Vũ Nhu Tử, mỹ nhân rắn công đức và Tạo Hóa Tiên Tử.
“Chúng ta ở lại đây mấy ngày?”
Sợi tóc ngố của Sở các chủ hỏi.
Tống Thư Hàng đứng dậy, đi tới trước cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài:
“Chắc ba, bốn ngày là đủ rồi.”
“Tống tiền bối, bây giờ chúng ta có đi cày tà vọng không?”
Mỗi tay nắm lấy một bông hoa sen, Vũ Nhu Tử ngẩng đầu lên hỏi.
Mẹ Tống nhạy cảm ngước lên:
“Tà vọng là gì?”
Cái tên này nghe nguy hiểm quá.
“Ừm, một loại tiểu quái? Cũng có thể là một loại thức ăn nhỉ?”
Tống Thư Hàng đáp.
Mẹ Tống: “???”
Tô thị A Thập Lục mỉm cười giải thích:
“Tà vọng là một tà vật có thể gây thương tích cho con người, nhân lúc chúng còn nhỏ mà giải quyết sẽ dễ hơn nhiều.”
“Không nguy hiểm chứ?”
Mẹ Tống thấy hơi lo lắng.
Tống Thư Hàng vỗ ngực đáp:
“Mẹ cứ yên tâm đi, con trai mẹ nguy hiểm hơn tà vọng nhiều.”
Mẹ Tống: “…”
Trong khi nói chuyện, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tống Thư Hàng quay đầu lại nhìn, là di động của ba Tống.
“Ba đã bắt đầu gọi cho mọi người rồi à?”
Tống Thư Hàng hỏi.
“Không phải, là số lạ. Chẳng lẽ lúc này rồi mà còn có người muốn quảng cáo sản phẩm à? Tận tâm với nghề quá.”
Ba Tống cười nghe điện.
“A lô, xin chào, xin hỏi có phải là ông Tống không ạ?”
Điện thoại truyền ra một giọng nữ dịu dàng, hiển nhiên người nói đã từng luyện tập, giọng nói được điều chỉnh khiến cho người ta vừa nghe đã thấy có hảo cảm.
“Cô là?”
Ba Tống hỏi.
“Chúng tôi phụ trách kiểm tra cho những bà mẹ tương lai mới mang thai năm nay, vợ của ông có đang ở nhà không ạ? Nếu như tiện, chúng tôi sẽ cử nhân viên chuyên nghiệp đến tận nhà, kiểm tra cho vợ của ông, đăng ký thông tin của em bé.”
Giọng nói dịu dàng kia đáp.
Hóa ra là thế sáng nay trên TV cũng đưa tin về chuyện này.
“Vợ tôi có nhà, các cô qua lúc nào cũng được.”
Ba Tống nói, sau đó ông đột nhiên nhìn Tống Thư Hàng, hỏi:
“Thư Hàng, con có muốn tiện thể kiểm tra luôn không?”
“Không, tình huống của con khá là đặc thù. Thực ra con không phải mang thai đâu. Nhất thời con không giải thích rõ ràng được, đợi ba với mẹ bình tĩnh hơn một chút, con sẽ giải thích hết nhân quả cho ba mẹ nghe.”
Tống Thư Hàng xua tay nói.
Hắn cũng đâu có chửa thật, mang thai chỉ là cách nói khoa trương mà thôi.
“Được, nhân viên chuyên nghiệp của chúng tôi sẽ nhanh chóng tới nhà ông, xin ông hãy chuẩn bị.”
Giọng nữ dịu dàng kia lại vang lên.
Tống Thư Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, quét thần thức.
Quả nhiên ngoài 1km có một chiếc xe cứu thương bắt đầu khởi động, xuất phát, đi về phía nhà hắn.
Sở dĩ Tống Thư Hàng chắc chắn là chiếc xe này… là vì hai trong ba nhân viên chuyên nghiệp trên xe có hai người sở hữu ‘linh lực’, là tu sĩ cấp thấp.
Quả nhiên Hoa Hạ đã có chuẩn bị cho việc thiên địa dị biến từ lâu.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, Tống Thư Hàng mỉm cười, lấy mặt nạ của A Thập Lục ra, đeo lên mặt mình.
“Con làm gì thế?”
Ba Tống hỏi.
Tống Thư Hàng cười đáp:
“Để tránh dọa các tiểu bối trong tu chân giới, con nghĩ mình vẫn nên đeo mặt nạ vào thì hơn.”
“Đừng có làm loạn, con đeo mặt nạ vào mới khiến người ta sợ đấy biết không?”
Ba Tống dở khóc dở cười.
Lúc này ba Tống và mẹ Tống hoàn toàn không biết con trai ruột ‘Bá Tống’ của mình có uy danh khủng bố thế nào trong tu chân giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận