Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2514: Ba, xem con giỏi không này?

Chương 2514: Ba, xem con giỏi không này?
Mà bên cạnh thân ảnh đeo mặt nạ này là một vị tiên tử nhỏ nhắn cùng một tiên tử chân dài lóa mắt.
Ba người cùng khoác một tấm chăn đơn, co rúc lại với nhau, đáng lẽ phải là cảnh tượng rất buồn cười nhưng Diệu Thanh Đạo Cô không thể cười nổi.
Tổ hợp này, ba thành viên này…
“Linh Điệp Tử Cổ Thánh!”
“Tô Sơn Huyền Thánh!”
Cùng với tồn tại đáng sợ chỉ nhắc tên cũng có thể khiến người ta mang thai kia.
“Bá… Bá Tống Huyền Thánh!”
Diệu Thanh Đạo Cô lạc giọng kêu lên.
Cô đột nhiên kêu lên như thế, khiến Thương Hải Thư Sinh, ba Tống và mẹ Tống đứng bên cạnh đều bị dọa giật mình.
Bỗng nhiên nghe thấy cái tên đó, Thương Hải Thư Sinh chỉ cảm thấy cơ thể cứng đờ theo bản năng:
“Cái gì?”
Tại sao Diệu Thanh Đạo Cô lại đột ngột thốt lên cái tên khó mà hình dung ấy chứ?
“Bá... Bá Tống…”
Diệu Thanh Đạo Cô vươn tay chỉ về phía cửa sổ, đầu lưỡi thắt lại, lắp ba lắp bắp, thậm chí ba Tống còn nghe ra tiếng nức nở từ giọng nói của cô gái này.
Mẹ Tống quay đầu lại, nhìn kẻ đầu sỏ là Tống Thư Hàng đang rúc bên cửa sổ.
‘Bá Tống’ hình như là đạo hiệu của con trai mình, lúc trước khi nói chuyện, Thư Hàng đã từng nhắc tới chuyện này.
Đứa con ngốc nghếch nhà mình đáng sợ như thế cơ à?
“Bá… Bá… Tống tiền bối!”
Nhờ sự chỉ dẫn của Diệu Thanh Đạo Cô, cuối cùng Thương Hải Thư Sinh cũng nhìn thấy tồn tại cấm kỵ trong truyền thuyết.
Ngay sau đó, đầu óc Thương Hải Thư Sinh trống rỗng.
Tại sao Bá Tống tiền bối lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải vị tiền bối đáng sợ này vừa giảng xong lần hiển thánh giảng pháp thứ năm sao… bây giờ chắc phải bận lắm mới đúng chứ?
Chẳng lẽ là ảo giác?
Không… không phải ảo giác! Là Bá Tống Huyền Thánh thật! Hắn đứng cách mình năm mét, bây giờ bọn họ và Bá Tống cùng hít thở chung không bầu không khí!
Trong nháy mắt, có ngàn vạn suy nghĩ hiện lên.
Thế nhưng tại sao Bá Tống tiền bối lại ở đây? Sao bọn họ lại bị Bá Tống Huyền Thánh theo dõi vậy?
Không có lý do nào cả mà.
Bọn họ chỉ nhập thế tu luyện bình thường, chẳng có lý do gì khiến Bá Tống tiền bối chú ý tới cả mà nhỉ?
Thương Hải Thư Sinh không tài nào hiểu nổi.
Hắn không nhịn được vươn tay ấn lên vùng bụng của mình.
Bản năng khiến hắn muốn trốn tránh ánh mắt của Bá Tống Huyền Thánh, nhưng chân hắn lại không nghe theo điều khiển, cũng không dám hành động nông nổi.


Ba Tống nhìn hai nhân viên bị dọa cho rụt vào như chim cút, người run cầm cập rồi lại nhìn sang con trai nhà mình.
Con trai mình là ác ma à?
Tại sao hai nhân viên chưa từng gặp này lại sợ hãi thế này?
À mà cách gọi ‘ba ba Tống’ nghe xấu hổ quá.
Toàn trường lâm vào tĩnh lặng.
Cô gái dẫn đường có giọng nói rất hay kia cũng nhìn ra tình huống bất thường nên không dám mở miệng.
Một lúc lâu sau.
“Thư Hàng?”
Ba Tống gọi.
Rốt cuộc con trai đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà dọa người ta thành thế này luôn hả?
“Aizzz.”
Tống Thư Hàng đẩy mặt nạ, kéo chăn đơn cùng kiểu với ‘đại lão cái gì cũng có thể bán’ ra.
Có một số người giống như mặt trời trên bầu trời vậy, bất luận có ẩn nấp thế nào cũng bị người khác tìm ra.
“Ta biết ngay chúng ta không trốn được mà.”
Vũ Nhu Tử cười hì hì nói.
Tô thị A Thập Lục vươn tay cầm lấy chiếc chăn đơn từ tay Tống Thư Hàng, gương mặt ửng hồng.
“Khụ, gì nhỉ.”
Tống Thư Hàng xua tay:
“Đừng sợ, ta có ăn các ngươi đâu. Bình tĩnh một chút, đừng dọa người nhà ta.”
Kinh nghiệm phong phú giúp Tống Thư Hàng có một chút khí chất của đại tiền bối.
Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh lại.
À mà… vừa nãy Bá Tống Huyền Thánh nói gì cơ?
Người nhà của hắn á?
Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô vô thức nhìn về đôi vợ chồng nhà họ Tống trông vẫn còn trẻ kia.
Chẳng lẽ đôi vợ chồng này là huyết mạch hậu duệ của Bá Tống Huyền Thánh à?
Thì ra là thế, nếu vậy nguyên nhân Bá Tống Huyền Thánh xuất hiện tại đây rõ ràng rồi! Với một đại tiền bối như Bá Tống tiền bối, một lần bế quan có thể kéo dài nghìn năm, thậm chí lâu hơn.
Đợi đến khi xuất quan, hắn đi tìm lại huyết mạch của mình, chuyện này cũng không hiếm thấy trong tu chân giới.
[Khó trách lúc trước khi xem tài liệu về ông Tống, ta cảm thấy hắn rất giống Bá Tống tiền bối, hóa ra là con cháu của Bá Tống Huyền Thánh. Nếu vậy thai nhi trong bụng bà Tống chắc chắn sẽ rất lợi hại!]
Diệu Thanh Đạo Cô thầm nghĩ.
Có lão tổ như Bá Tống tiền bối trấn giữ, cộng thêm tiềm năng của thai nhi trong bụng bà Tống, sau này đứa bé này vừa ra đời chắc chắn sẽ trở thành tồn tại chói mắt nhất cả thời đại, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Sau khi biết được nguyên nhân Bá Tống tiền bối xuất hiện ở đây, Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô yên tâm hơn nhiều.
“Đệ tử hải ngoại tiên đảo Thư Kiếm Các Thương Hải Thư Sinh bái kiến Bá Tống tiền bối, Linh Điệp Tử Cổ Thánh, Tô Sơn Thánh Quân.”
Thương Hải Thư Sinh cung kính hành đại lễ với Tống Thư Hàng, Tô thị A Thập Lục và Vũ Nhu Tử.
“Đệ tử Tú Lạc Quan Diệu Thanh, bái kiến Bá… Bá Tống tiền bối, Linh Điệp Tử tiền bối, Tô Sơn tiền bối.”
Diệu Thanh Đạo Cô líu hết cả lưỡi lại.
“Không cần đa lễ.”
Tống Thư Hàng đẩy mặt nạ lên, lộ ra nửa mặt dưới điển trai:
“Hai vị tiểu hữu làm việc vất vả rồi.”
Dưt lời, ý thức của Tống Thư Hàng bắt đầu đào bới trong vòng tay không gian và thế giới hạch tâm, muốn tìm ra vật thích hợp để thưởng cho tiểu bối.
Nhưng sau khi lục lọi hồi lâu… hắn vẫn không tìm ra bảo vật thích hợp.
Đẳng cấp bảo vật của Côn Vương rất cao, không thích hợp để thưởng cho tiểu bối.
Bảo vật cấp thấp và chiến lợi phẩm thu hoạch được lúc trước bị hắn tiêu sạch khi dùng cú đánh tiền tệ rồi, chỉ còn lại mấy bình chứa đồ của Thiên Nhân thôi.
Chẳng lẽ lại thưởng một cái lọ à?
Thế thì ngại lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tặng hai thanh đao gỗ tọa độ là thích hợp nhất. Đao gỗ ẩn chứa đao ý của hắn, khôi giáp đao ý trên đó đủ để đỡ được một đòn chí mạng cho tu sĩ cấp thấp.
“Lần đầu gặp nhau, ta cũng không có thứ gì tốt tặng cho hai vị tiểu hữu.”
Tống Thư Hàng mỉm cười, vươn tay định lấy đao gỗ tọa độ ra.
Nhưng hắn không biết mình vừa mở miệng thì Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô đều suýt khóc.
Tu luyện giả trong chư thiên vạn giới có ai không biết Bá Tống Huyền Thánh giỏi nhất là dùng ánh nhìn tặng thai nhi đâu chứ.
Không có thứ gì tốt để tặng, nên tặng cho ngươi một em bé à?
“Không cần đâu, Bá Tống tiền bối, thật sự không cần đâu mà. Chúng ta đang làm việc, tuyệt đối không dám nhận phần thưởng của Bá Tống tiền bối.”
Thương Hải Thư Sinh và Diệu Thanh Đạo Cô vội vàng xua tay.
Thấy hai vị đạo hữu như chim sợ cành cong, bàn tay đang lấy đao gỗ tọa độ của Tống Thư Hàng cứng lại.
Trong trạng thái này còn nói chuyện thế nào được nữa?
Không khí lại ngượng ngập rồi.
Thôi vậy, cứ hoãn chuyện tặng quà lại cái đã.
“Khụ.”
Tống Thư Hàng ho nhẹ một tiếng, xoay đầu nói với ba Tống:
“Ba, ba nhìn thấy chưa? Thực ra con cũng có chút danh tiếng ở tu chân giới đấy.”
‘Ngài đâu phải chỉ có chút danh tiếng, nếu như ngài chỉ có chút danh tiếng, vậy chư thiên vạn giới không có người nổi tiếng nữa rồi.’
Thư sinh và đạo cô thầm nghĩ.
Những hai đó, cả hai đột nhiên chấn động.
Đợi đã, Bá Tống Huyền Thánh vừa gọi ông Tống là gì cơ?
Ba?
Bọn họ không nghe nhầm đấy chứ, là ba á?
Ông Tống này không phải hậu duệ của Bá Tống Huyền Thánh mà là ba của Bá Tống ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận