Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 25: Hai rương dược liệu!

Chương 25: Hai rương dược liệu!
Lúc mới gặp Vũ Nhu Tử, thứ khiến người bình thường ấn tượng nhất chắc là đôi chân dài thẳng tắp của cô, nhưng sau khi tiếp xúc một quãng thời gian thì ấn tượng nhất chính là gương mặt mỉm cười đỏ bừng của cô, trông vô cùng đáng yêu.
Lúc này, Lâm Thổ Ba và hai nam sinh khác đứng dậy, đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng rồi hỏi:
“Thư Hàng, có chuyện gì không?”
Đúng là ba người bạn cùng phòng của Thư Hàng, thấy có người đến tìm hắn nên vừa có chút lo lắng lại thêm phần tò mò.
“Không có gì, là chuyển phát nhanh thôi, tao có đồ chuyển phát nhanh tới, phải đi ký nhận.”
Tống Thư Hàng cười nói, sau đó lại quay đầu nói với Tư Mã Giang:
“Chào anh Tiểu Giang, xin hỏi đồ ở đâu?”
Tiểu Giang... Khoé miệng của người mặc vest nọ giần giật, đã bao nhiêu năm rồi không có người gọi anh ta bằng cái tên này nhỉ? Không ngờ vẫn còn cơ hội được nghe lại, đã thế còn từ miệng của một người trẻ tuổi nữa chứ.
Dù thế anh ta vẫn sảng khoái toét moệng cười toe:
“Đã đưa tới cửa phòng ký túc xá của cậu rồi, chỉ chờ cậu qua đó kiểm tra xác nhận là xong.”
“Vậy chúng ta đi luôn nhé? Đúng lúc tôi đang được nghỉ giải lao 15 phút.”
Tống Thư Hàng nói.
Tư Mã Giang bật cười:
“Tôi chỉ chờ cậu nói câu này thôi!”
Lầu hai ký túc xá nam, hai người Tống Thư Hàng đi tới cửa phòng.
Bốn người đàn ông mặc vest đen đứng canh chừng hai cái thùng to cỡ 80x80, mặt mày hầm hầm nghiêm trọng.
Tống Thư Hàng líu lưỡi:
“Công ty chuyển phát nhanh của các anh luôn làm việc kiểu này à?”
Các người phục vụ tận răng thế này, công ty khác còn đường sống mà nào nữa.
“Ha ha, chúng tôi luôn phục vụ chu đáo tận tình như thế. Có điều vị khách hàng lần này khá đặc biệt vậy nên lại càng phải chu đáo tận tình hơn nữa.”
“Các anh vất vả rồi.”
Tống Thư Hàng gật đầu, đi tới chỗ hai cái thùng kia, nhìn vào tờ biên nhận.
Quả nhiên, ký tên chỗ người gửi là Vũ Nhu Tử. Nhưng mà phần ghi địa chỉ gửi đi lại để trống.
Hai rương này hẳn là những dược liệu cần có để luyện chế thối thể dịch bản đơn giản hóa mà Vũ Nhu Tử đã nói sẽ tặng cho hắn.
“Có cần mở ra xem không?”
Tư Mã Giang lễ phép hỏi thăm.
Thực ra thì căn bản chẳng cần mở ra xem làm gì, có cho Tư Mã Giang ăn gan hổ mật rồng hắn cũng không dám tự mình mở hai rương này ra xem.
“À, không cần đâu. Nếu như có vấn đề gì thì tôi có thể trực tiếp liên hệ với anh sau.”
Tống Thư Hàng giơ tờ danh thiếp trong tay.
“Đương nhiên rồi, nếu như không có vấn đề gì thì xin bạn học Tống Thư Hàng vui lòng ký tên vào đây.”
Điểm thiện cảm của Tư Mã Giang dành cho Tống Thư Hàng lại tăng lên một nấc, anh ta chỉ vào tờ giấy rồi cười nói.
“Ừm.”
Tống Thư Hàng cầm lấy bút rồi nhanh chóng ký tên của mình xuống.
“Vậy thì tạm biệt bạn học Tống Thư Hàng nhé, chúc cậu có một ngày vui vẻ.”
Tư Mã Giang vẫy tay, dẫn theo bốn người mặc đồ đen kia xoay người đi khỏi.
Tống Thư Hàng cảm giác năm người này căn bản không giống nhân viên chuyển phát nhanh chút nào, người nào người nấy trông cũng đều cực kỳ ngầu.
Hắn mở cửa phòng ra, thốt lên:
“Ối, quên mất nhờ họ chuyển giúp đồ vào phòng, không phải thứ gì nặng lắm đấy chứ?”
Hắn vẫn còn ấn tượng sâu sắc với cái vali to đùng của Vũ Nhu Tử, lo sợ hai cái rương này cũng có sức nặng tương tự.
Thử ôm hai cái rương lên, hắn thở phào, may quá, không nặng.
Sau, hắn ôm từng cái đi vào phòng đặt lên giường của mình.
Đóng cửa phòng, Tống Thư Hàng có chút nóng vội, không kềm được mà mở ngay giấy bao ở bên ngoài ra. Trong thùng là từng cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo. Bên trong mỗi cái thùng giấy to đều có bốn tầng, mỗi tầng bốn hộp nhỏ như thế. Hai rương cộng lại thì có chừng ba mươi hai cái hộp gỗ nhỏ.
Hắn cẩn thận mở từng hộp gỗ nhỏ kia ra, lập tức nhìn thấy hơn bốn mươi loại dược liệu được sắp xếp ngay ngắn bên trong.
Những loại hắn biết có nhân sâm, cẩu kỷ tử, dương khởi thạch, nữ nhi hương.
Cũng có những thứ Tống Thư Hàng căn bản chưa hề gặp qua, nhưng chỉ ngửi mùi thôi cũng có cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, thân thể giống như bị mùi hương của đủ loại dược liệu thấm vào. Ngoài ra còn có mấy loại dược liệu đầy mùi huyền bí như tiên bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc đã được xắt miếng.
Nhìn hai rương dược liệu này, Tống Thư Hàng ngẩn ra…
Trong hai rương dược liệu này, không nói những thứ khác, chỉ riêng số nhân sâm thôi cũng đã được một món tiền khá hời rồi. Còn mấy loại dược liệu như triêu lộ huyền thảo, bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc gì đó... có thể còn đắt hơn nhân sâm cả trăm lần.
Nhưng giá trị của chúng cũng không phải lý do khiến Tống Thư Hàng ngẩn người.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, ấy chính là… mấy thứ này thật sự là dược liệu để luyện chế thối thể dịch bản đơn giản hóa à?
Dùng những dược liệu này, dựa theo phương pháp mà Dược Sư đã nói ở trong nhóm Cửu Châu Số 1, bỏ vào nồi nấu, chú ý độ lửa thì có thể luyện chế ra được thối thể dịch bản đơn giản hóa thật sao?
Rốt cuộc thối thể dịch kia có hiệu quả thế nào đây, thật sự có thể giống như những gì trong các tiểu thuyết tiên hiệp vẫn hay nói, khiến cho con người ta được thay da đổi thịt ư?
“Có lẽ, có thể dựa vào những dược liệu này cùng với đơn thuốc của Dược Sư làm thử xem thế giới tu chân có thật sự tồn tại hay không!”
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu của Tống Thư Hàng, suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì giống như ngọn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ, khiến cho hắn rục rịch, không sao gạt bỏ được.
Tống Thư Hàng tự nhận mình không phải loại người cổ hủ cứng đầu gì, nếu như thối thể dịch này thật sự có hiệu quả thần kỳ như trong truyền thuyết thì hắn cảm thấy mình sẽ tin vào sự tồn tại của tu chân.
Nhưng sau khi xác định sự tồn tại của tu chân thì hắn phải làm gì đây?
“Chiều hôm nay không có lớp, tổng cộng có bốn mươi lăm loại dược liệu phải dùng, nếu như mỗi loại cần chừng năm phút thì ước chừng mất từ ba đến bốn giờ. Một buổi chiều là đủ để thử xem sao rồi!”
Tống Thư Hàng là người đã nghĩ là phải làm ngay, nếu như đã hạ quyết tâm thì nhất định phải làm ngay mới được!
“Nếu như muốn luyện chế đan dược thì đầu tiên chắc là phải có… lò luyện đan nhỉ?”
Thứ như lò luyện đan này ở siêu thị chắc chắn không có bán rồi, nếu lên mạng tìm thì có lẽ sẽ có, nhưng thứ có thể mua được trên mạng chắc chắn đều là đồ vàng mã để chơi đùa thôi.
Nếu như chiều nay luyện thối thể dịch thì đi mua một lò luyện đan gấp là chuyện không thực tế, vậy nên phải tìm thứ gì đó thay thế.
Tống Thư Hàng vào phòng bếp tìm kiếm.
Rất nhanh, hắn thấy được một thứ có thể nấu dược liệu… nồi lẩu.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một cái thôi thì đã bị hắn gạt bỏ ngay lập tức:
“Không được, thứ này khác xa lò luyện đan.”
Hắn chưa từng thấy lò luyện đan bao giờ, cũng không biết thứ đó có giống với lò luyện đan trong phim hay không. Nhưng dù sao thì chắc cũng là một cái lò gì đó, khác với nồi lẩu mới đúng.
Đặt nồi lẩu xuống, Tống Thư Hàng lại tiếp tục tìm kiếm trong bếp.
Cả buổi sau cũng không thu hoạch được gì khác.
Nồi cơm điện, ấm nước, chảo, nồi áp suất, không có thứ nào có thể dùng để thay thế lò luyện đan hết.
Tuy rằng nồi áp suất nhìn qua khá dày đấy, nhưng thứ này để nấu với áp suất cao, trong lúc nấu lại không thể mở ra xem, mà luyện chế thối thể dịch thì cứ cách năm phút lại phải cho loại dược liệu tiếp theo vào.
Nói cách khác, chọn tới chọn lui, cuối cùng thứ so ra có vẻ phù hợp nhất cũng chỉ có nó mà thôi… Tống Thư Hàng bất đắc dĩ nhìn về phía nồi lẩu.
“Thôi, dù sao cũng chỉ cần nấu được là được, có lẽ cứ thử xem sao nhỉ?”
Hắn sờ cằm, dù sao thì cũng có tới ba mươi phần tài liệu cơ mà, cho dù có thất bại một lần thì cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được!
Chỉ là cảm giác rất lãng phí mà thôi, dù sao thì có vẻ như đống dược liệu này khá đắt tiền đấy nhỉ?
“Cứ thử xem sao, nếu như không thử thì vĩnh viễn cũng khó mà thành công được. Nếu thử thì dù có thất bại cũng có thể lấy được chút kinh nghiệm.”
Buổi chiều thử xem sao!
Mong là tới lúc đó đám bạn cùng phòng sẽ không để ý đến chuyện hắn chui rúc trong bếp, hay là ra ngoài tìm chỗ nào đó thử nhỉ?
Nhưng bây giờ hắn còn phải quay về học xong tiết cuối của buổi sáng cái đã.
Tống Thư Hàng mở tủ đồ của mình ra, nhét hết từng hộp dược liệu nhỏ vào trong.
May mà tủ đựng đồ của trường học được thiết kế vừa đủ, hắn lấy hết mớ đồ trong đó ra thì đủ chỗ chứa hết mấy hộp dược liệu này.
“May quá, không thì chẳng biết giấu cả đống này đi đâu cho hết.”
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận