Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 299: Gia Cát Nguyệt tí hon

Chương 299: Gia Cát Nguyệt tí hon
Gia Cát Trung Dương và Gia Cát Nguyệt vẫn còn ở trên thiên giới đảo, dù họ còn sống hay đã chết thì ít nhất Tống Thư Hàng cũng phải tìm cho ra. Nếu bọn họ còn sống, hắn phải cố gắng hết sức đưa bọn họ về đến thành cổ an toàn.
“Kìa? Chẳng lẽ Tống đạo hữu tính định cư ở thiên giới đảo luôn à?”
Cửu Đăng đột nhiên vui vẻ hỏi.
“…”
Tống Thư Hàng im lặng một lát rồi đáp:
“Khụ, ta có hai người bạn bị thất lạc khi cùng nhau lên đảo, giờ vẫn đang ở trên đảo này. Ta định tìm bọn họ trước rồi mới rời khỏi thiên giới đảo.”
“Ồ? Ngươi còn có hai người bạn đang ở thiên giới đảo à?”
Cửu Đăng sư thái xoa cái cằm trơn bóng:
“Có cần ta tìm giúp ngươi không? Trên thiên giới đảo này ta cũng có chút thủ đoạn đấy.”
Tống Thư Hàng đương nhiên là hi vọng được Cửu Đăng sư thái giúp đỡ, vì tuy không biết cô có địa vị gì trên thiên giới đảo nhưng hắn cảm giác hẳn là không thấp chút nào. Nếu được cô giúp sức thì việc tìm kiếm hai người Gia Cát Trung Dương sẽ dễ dàng hơn hẳn.
Thế nhưng khi Cửu Đăng sư thái hồ hởi chủ động yêu cầu được giúp đỡ thì Tống Thư Hàng lại thấy có gì đó sai sai. Đủ loại qua lại, buông tay như không, điểm này có thể giải thích bởi Cửu Đăng sư thái là đại sư trong phật môn, tinh thâm phật pháp. Thế nhưng sự nhiệt tình của cô lại có chút không thích hợp, làm cho người ta cảm thấy cô đang vô sự xun xoe… Đây là mình đang lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử hay sao?
Nghĩ ngợi một chút, Tống Thư Hàng ướm hỏi:
“Cửu Đăng sư thái, cô có cần ta giúp gì không? Nếu cần thì xin cứ nói thẳng ra nhé.”
“Ngươi nghĩ nhiều quá, ta không cần gì cả, chỉ là ta nhàn rỗi không có gì làm, vừa hay có thể đi dạo thiên giới đảo với ngươi mà thôi. Nói thế nào thì ta cũng có thể coi là một nửa chủ nhân ở đây, ngươi tới đây làm khách, việc đưa ngươi đi dạo trên đảo cũng là việc trong bổn phận của ta đấy.”
Cửu Đăng sư thái cười ha hả:
“Còn cái này nữa, ngươi cứ gọi ta là Cửu Đăng là được rồi.”
“Vậy thì… làm phiền Cửu Đăng cô nương vậy.”
Tống Thư Hàng đáp. Mặc kệ Cửu Đăng sư thái có chủ ý gì, dù sao hắn cũng chỉ cần tìm được anh em Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Trung Dương về là được. Sau đó hắn sẽ đưa hai người họ vào tháp cao trong thành cổ, giao dịch xong xuôi, rời thiên giới đảo.
Sau khi rời khỏi đây, dù là bị phong ấn kí ức hay xóa sạch luôn kí ức thì hắn cũng không còn quan hệ gì với thiên giới đảo nữa, đường lớn thênh thang, ai đi ngả nấy.
Tống Thư Hàng vừa dứt lời thì Cửu Đăng đã giơ ngón cái với hắn:
“Từ cô nương nay hay lắm! Ta thích!”
Tống Thư Hàng:
“…”
Hắn phải làm thế nào mới có thể duy trì cùng đường sóng não với Cửu Đăng sư thái đây?

3 phút sau.
Tống Thư Hàng và Cửu Đăng về đến cửa thành.
Cửa thành kia vẫn mở ra 2 mét, không hề có vẻ gì là sẽ đóng lại.
Cửu Đăng sư thái biết mình sẽ rời đi nên mới dứt khoát không đóng cửa thành này sao? Tống Thư Hàng suy đoán.
Trong lúc suy tư, Cửu Đăng đã đưa hắn ra khỏi cửa thành.
Sau đó, Cửu Đăng cô nương ra sức vỗ vào cửa thành một phát:
“Ngủ cái đếch. Dậy quẩy đi!”
Ngay sau đó, trên cửa thành sáng lóe lóe bật ra hai dấu chấm hỏi màu đỏ, thế rồi nó ngượng ngùng đóng lại.
Tống Thư Hàng:
“…”
Cửa thành này đang ngủ sao? Nhìn qua có vẻ nó cũng là một pháp khí, thậm chí còn là loại đã có khí linh. Tống Thư Hàng cảm thấy nó rất có cá tính.
Sau khi vỗ cửa thành, Cửu Đăng nói với Tống Thư Hàng:
“Đi thôi, chúng ta đi tìm bạn của ngươi đi.”
“Cửu Đăng cô nương có cách gì có thể nhanh chóng tìm bạn của ta không?”
Tống Thư Hàng hỏi.
Cửu Đăng tự tin đáp:
“Yên tâm đi, có ta ở đây, tìm bạn ngươi chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cứ đến vị trí các ngươi đặt chân lên thiên giới đảo rồi tìm kiếm theo khí tức của bọn họ là có thể nhanh chóng tìm ra họ rồi. Tiền đề là hai người bạn của ngươi chưa vào nhầm địa bàn của yêu thú nào đó rồi bị chúng nó nuốt chửng.”
Tống Thư Hàng yên lặng gật đầu. Thực ra chỉ cần là tu sĩ đã mở tị khiếu thì đã có thểtìm người theo mùi hương rồi, thế nhưng Tống Thư Hàng không được huấn luyện chuyên môn nên vẫn chưa nắm giữ được kĩ xảo tìm người bằng mũi như thế.


Sau đó Tống Thư Hàng miêu tả cho Cửu Đăng về địa điểm mà máy bay gặp tai nạn.
Cửu Đăng bèn đưa hắn tới chỗ cái xác máy bay tàn.
“Đây là nơi thân máy bay rơi xuống, lúc đó trên máy bay có khoảng hơn 20 hành khách còn sống sót.”
Tống Thư Hàng giải thích:
“Thế nhưng khi đó trong đám hành khách sống sót ấy lại không có hai người bạn của ta đoán có lẽ họ đã ở một phần khác của máy bay mất rồi.”
“Ta hiểu.”
Cửu Đăng sư thái nhắm mắt lại cảm ứng trong chốc lát rồi nói:
“Lấy nơi này làm trung tâm, ta có thể cảm ứng được hai nhóm người. Một nhóm là tốp nhỏ tám người, khí tức của bọn họ đều từng xuất hiện ở gần phần xác máy bay này. Bây giờ họ đang lang thang trong rừng rậm, thật đúng là to gan…”
Tám người ở gần mảnh xác tàn của máy bay, chắc hẳn là tốp người của vị giáo sư già cùng nhóm với mình rồi? Nhóm nhỏ của họ đúng là có tám người, xem ra họ không gặp yêu thú nào đáng sợ, cũng có thể do vận khí không tồi.
“Một nhóm khác có bốn người, có lẽ là mục tiêu mà ngươi muốn tìm kiếm đấy, có muốn đi xem thử không?”
Cửu Đăng nói.
“Vậy xin Cửu Đăng cô nương đưa ta lần theo tung tích của bốn người ấy đi.”
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
“Đi theo ta.”
Cửu Đăng sư thái phối hợp với Tống Thư Hàng một cách bất ngờ, chẳng hề có ý muốn phá rối.
Coi bộ dạng cô nàng thì hình như cô thật sự không có mục đích gì cả? Thực sự chỉ là nổi hứng nhất thời thôi sao?

Cửu Đăng nhanh chóng đi vào trong rừng rậm, tốc độ của cô nhanh đến mức Tống Thư Hàng phải thi triển bộ pháp quân tử vạn lý hành mới có thể miễn cưỡng theo kịp.
“Thân pháp ngầu thật đấy.”
Cửu Đăng quay đầu nhìn Tống Thư Hàng rồi cười nói.
“Ta may mắn gặp được một vị tiền bối rất tốt, ngài ấy đã dạy bộ thân pháp này cho ta đấy.”
Tống Thư Hàng trả lời.
“Ừm, thân pháp ấy rất hợp với ngươi.”
Cửu Đăng gật đầu nói:
“Ta đi nhanh hơn đây, đuổi kịp nhé.”
Nói xong, tốc độ di chuyển trong rừng của cô lại tăng thêm một bậc.
Tống Thư Hàng nghiến răng dốc toàn lực vận chuyển Quân Tử Vạn Lý Hành, gắng gượng bám theo Cửu Đăng.
“Không tồi nha, thế mà vẫn theo kịp.”
Cửu Đăng quay đầu nhìn hắn rồi cười nói.
“Ta đã dốc hết toàn lực rồi, nếu Cửu Đăng cô nương đi nhanh hơn thì ta sẽ không thể nào theo kịp đâu.”
Tống Thư Hàng nhân lúc thở lấy hơi lên tiếng đáp.
Lúc này, Cửu Đăng ở phía trước lại giơ ngón cái lên:
“Dốc hết toàn lực, ta thích từ này!”
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
“Đến gần rồi.”
Đúng lúc ấy, Cửu Đăng đột nhiên dừng lại, hít hít mũi.
Khi Cửu Đăng đang nói thì Tống Thư Hàng cũng đã ngửi thấy mùi trên người Gia Cát Nguyệt.
Hắn vội vàng nhìn theo hướng mùi hương bay tới.
“Bạn Tống… Tống Thư Hàng?”
Tiếng nói yếu ớt từ phía trước vang lên.
Gia Cát Nguyệt đan dựa vào một thân đại thụ cao chừng trăm mét, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn về phía Tống Thư Hàng, trông chẳng khác nào một con búp bê đáng yêu.
So sánh này rất thỏa đáng, bởi vì Gia Cát Nguyệt lúc này cũng chỉ nhỏ bằng một con búp bê mà thôi!
Chương 300. Cơn ác mộng hãi hùng của Gia Cát Trung Dương.
Tống Thư Hàng mở to mắt nhìn Gia Cát Nguyệt chỉ bé bằng con búp bê đồ chơi:
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
“Bạn Tống Thư Hàng!”
Gia Cát Nguyệt nhìn thấy Tống Thư Hàng thì nhanh chóng bò lên từ dưới tàng cây rồi guồng đôi chân ngắn cũn chạy về phía hắn.
Tống Thư Hàng cúi gập người đón lấy Gia Cát Nguyệt đang sợ hãi, đồng thời liếc mắt nhìn Cửu Đăng một cái. Rõ ràng Cửu Đăng đang ở bên cạnh Tống Thư Hàng mà Gia Cát Nguyệt cứ như là không nhìn thấy cô vậy.
“Có chuyện gì vậy?”
Tống Thư Hàng đón được Gia Cát Nguyệt rồi vỗ nhẹ cô như một đứa nhỏ, sau đó hỏi.
“Hu hu hu, đáng sợ lắm.”
Gia Cát Nguyệt nghẹn ngào giải thích:
“Chuyện là thế này, sau khi máy bay gặp tai nạn, tôi và anh trai tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong rừng, bên cạnh còn hai hành khách nữa. Sau đó chúng tôi cùng nhau hành động, chuẩn bị rời khỏi rừng đi tìm xác máy bay và những hành khách khác. Thế nhưng khi bọn tôi đang muốn rời khu rừng thì gặp ba quái nhân rất là khó hiểu. Vừa thấy bọn tôi thì họ đã tấn công, đã thế họ còn biết ẩn thân nữa! Tôi không nhìn lầm đâu, ba quái nhân đó đang đứng trước mặt chúng tôi thì đột nhiên biến mất. Anh em tôi và hai hành khách khác chỉ biết cắm đầu chạy trốn, sau đó bốn chúng tôi lạc nhau.
Chuyện cổ quái hơn là tôi bị một quái nhân tàng hình đuổi theo, đang chạy tới trảng rừng phía trước thì tự nhiên thấy chân lạnh ngắt, sau đó thì biến nhỏ chỉ bằng bàn tay thôi. Cả quần áo trên người cũng nhỏ xíu lại luôn. Rồi tôi cứ trốn chui trốn lủi, có lẽ vì đột nhiên tôi biến thành bé tí nên quái nhân tàng hình kia không tìm thấy tôi, cuối cùng thì tôi chạy tới chỗ này.
Rất lâu sau thì cơ thể của tôi dần dẫn khôi phục, thế nhưng chỉ to ra được bằng vóc dáng bây giờ thôi.”
Tuy Gia Cát Nguyệt vẫn nức nở nghẹn ngào, thế nhưng vẫn có thể giải thích rành rọt từng chuyện đã xảy ra với Tống Thư Hàng.


Chân lạnh ngắt, đột nhiên biến nhỏ? Tức là chạm vào trận pháp nào đó trên thiên giới đảo đúng không? Còn mấy tên quái nhân tàng hình kia là ai?
Tống Thư Hàng nghi hoặc quay đầu sang nhìn Cửu Đăng bên cạnh:
“Cửu Đăng cô nương, cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Có nhiều nguyên nhân khiến cho thân thể tự nhiên biến nhỏ, nhưng nếu ở trong khu rừng rậm này thì hẳn đó là kiệt tác của một loại linh thú hiếm thấy. Ta cũng chỉ mơ hồ biết trên thiên giới đảo có tung tích của nó chứ chưa từng thấy nó bao giờ. Chắc là người bạn này của ngươi bất cẩn tiếp xúc với nó nên mới bị thu nhỏ lại. Có điều có vẻ như con linh thú kia vừa mới ăn cơm nên không đói khát, nếu không thì bạn ngươi đã thành calo của nó rồi.”
Cửu Đăng mỉm cười nói:
“Còn mấy quái nhân tàng hình kia có lẽ là tu sĩ tiến vào thiên giới đảo. Ngươi cũng biết đấy, vì thiên giới đảo rất bí ẩn nên lúc nào cũng có tu sĩ muốn lên thám hiểm. Về phần vì sao mấy tu sĩ đó lại tấn công bạn ngươi thì ta không biết rồi. Tu sĩ vào thiên giới đảo đủ các thành phần Phật, Đạo, Nho, Ma, Yêu, Quỷ, cũng có cả các tu sĩ bản tính tà ác, họ thích giết chóc cũng là chuyện bình thường.”
Tống Thư Hàng âm thầm gật đầu. Ngay khi biết có thể có kẻ địch tàng hình thì hắn đã lẳng lặng mở ra tiểu bí quyết tinh thần lực là “Tinh thần trinh thám pháp” và “Cảnh giác”.
Thế nhưng liên lụy tới cả tu sĩ khác thì phiền to rồi đây.
Hơn nữa ban nãy khi nghe thấy Cửu Đăng nói đến “linh thú hiếm thấy” thì hình như trong đầu Tống Thư Hàng chợt nhớ ra cái gì….
Đúng lúc này thì Gia Cát Nguyệt hoảng sợ nhìn hắn:
“Thư Hàng… cậu đang nói chuyện với ai đấy?”
Quả nhiên Gia Cát Nguyệt không nhìn thấy Cửu Đăng sao?
“Yên tâm, đó là một người bạn của tôi, cô ấy vẫn đang ẩn thân để bảo vệ an toàn cho tôi đấy. Cũng nhờ có sự giúp sức của cô ấy nên tôi mới có thể tìm được mọi người.”
Tống Thư Hàng an ủi.
Gia Cát Nguyệt yên lặng gật đầu.
“Đi thôi, tôi đưa cô đi tìm Gia Cát Trung Dương và hai hành khách kia trước đã.”
Tống Thư Hàng nói.
Đang lúc nói chuyện thì ánh mắt của Gia Cát Nguyệt trong lòng hắn bỗng lộ vẻ kinh hoàng:
“Thư Hàng, cẩn thận!”
Sau lưng Tống Thư Hàng đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Người này đột ngột hiện ra, bởi vì trước đó hắn vẫn luôn tàng hình. Đây chính là quái nhân tàng hình mà Gia Cát Nguyệt đã nói.
Pháp thuật tàng hình của bọn họ là một bí pháp đặc biệt, Tống Thư Hàng vẫn luôn mở “Tinh thần trinh thám pháp” và “Cảnh giác”, thế mà lại chẳng hề phát hiện ra có người đang tiếp cận mình.
Sau khi hiện thân, người nọ cầm một thanh côn kim loại nặng trịch bổ xuống đầu Tống Thư Hàng.
Trên côn kim loại lập lòe lóe ra huyết quang, đây là biểu hiện đặc thù khi khí huyết chi lực bùng nổ. Hắn muốn giết chết Tống Thư Hàng bằng một côn này!
Ầm!
Tống Thư Hàng không hề đề phòng bị đánh một côn, bổ nhào xuống đất. Gia Cát Nguyệt bé bằng búp bê trong lòng hắn văng ra một bên, phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hãi.
Quái nhân tàng hình này là một người đàn ông mặt mũi râu ria, mặc đồ đỏ hồng, đến cái thắt lưng cũng màu đỏ nốt. Phục sức quái quỷ cộng thêm tướng mạo của hắn giải thích vì sao Gia Cát Nguyệt lại gọi hắn là quái nhân, tên này chẳng phải ông chú quái dị bước ra đời thật thì là gì?
Ông chú quái dị nhìn Gia Cát Nguyệt ngã xuống đất, liếm môi một cái rồi cười lên kì quặc:
“Ha ha, không ngờ ngươi còn có người giúp đỡ. Nhưng vô dụng thôi, tu sĩ gà mờ mới mở mấy khiếu huyệt này căn bản không phải là đối thủ của ta. Hừ, ngươi đột nhiên thu nhỏ làm ta suýt nữa đã mất dấu ngươi rồi… có điều với hình thể nhỏ xinh thế này thì lúc nhâm nhi chắc là ngon lành lắm đây.”
Ông chú quái dị còn chớp mắt phải với Gia Cát Nguyệt một cái.
Nửa đoạn trước chú quái dị nói thì Gia Cát Nguyệt không hiểu nhưng cô hiểu được nửa đoạn sau. Cô nàng tức thì thấy dạ dày cuộn lên, buồn nôn ghê tởm:
“Chú này, tôi không phải là gay.”
“Ha ha ha, tiểu cô nương à, ngươi cho rằng lời nói dối nực cười đó có thể lừa gạt được ta hay sao? Cho dù ngươi ăn mặc như con trai, thế nhưng không gạt được đôi mắt đã trui rèn qua muôn vàn thử thách của ta đâu. Không còn thời gian rồi, trước khi hai sư đệ của ta đuổi kịp, ta phải lấy máu của ngươi trước mới được. Có thể chất xử nữ đặc thù của ngươi bồi bổ, lần này ta nhất định có thể phóng qua Long Môn, tấn chức lên cảnh giới nhị phẩm rồi! Chẹp chẹp chẹp.”
Ông chú quái dị nói xong bèn cởi bỏ cái áo đỏ của mình.
“Bảo bối à, ta sẽ yêu thương ngươi thật tốt.”
Hắn nhìn về Gia Cát Nguyệt rồi nháy mắt gợi tình.
Sắc mặt Gia Cát Nguyệt trắng bệch cả ra. Nếu lần đầu tiên của cô mà rơi vào tay ông chú quái dị này thì cô thà chết cho xong.
Cô lặng lẽ cắn thử đầu lưỡi của mình. Phải cắn lưỡi tự sát sao? Cắn lưỡi có chết được thật không? Phải cắn đứt từ chỗ nào? Cắn đầu lưỡi thì có chết không đây?
Đúng vào lúc này thì Tống Thư Hàng bên cạnh cô lại đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, Tống Thư Hàng bỗng xuất hiện ngay trước mặt ông chú quái dị nọ. Hắn dùng tư thế nửa ngồi, tay phải đặt ngay lồng ngực của kẻ kia.
“Chưởng tâm lôi!”
Tống Thư Hàng quát.
Tiếng dòng điện vang lên rèn rẹt, lôi quang chói mắt ầm ầm đánh thẳng vào lồng ngực gã quái dị.
“Ọc…”
Ông chú quái dị há miệng phun ra máu tương, ngực cháy đen lại, năng lượng của Chưởng Tâm Lôi dồn vào cơ thể hắn thậm chí đã trực tiếp nướng khô cả một phần nội tạng hắn rồi.
“Làm sao có thể? Chưởng tâm lôi! Làm sao có thể như vậy được? Rõ ràng ngươi đã trúng một côn của ta rồi cơ mà!”
Ông chú quái dị ngã xuống đất, tay run run chỉ vào Tống Thư Hàng, ánh mắt lộ ra vẻ không dám tin.
Côn kia của hắn không phải một phát tập não côn bình thường, mà là một kích nặng nề dồn hết khí huyết chi lực toàn thân. Một tên tu sĩ trông qua chỉ mới mở có mấy khiếu như thế làm sao mà chịu được một côn này của hắn?
Tống Thư Hàng nghĩ lại mà kinh. Pháp thuật ẩn thân của đối phương quỷ dị đến mức có thể lừa gạt cả Tinh thần trinh thám pháp của hắn. Nếu không phải linh quỷ trong tâm khiếu kịp thời kích hoạt tiểu thuẫn phòng ngự vàng kim của nó, để cho côn kia đánh thẳng vào gáy hắn thì hậu quá đúng là khó lòng tưởng được.
“Chết tiệt, không ngờ ta lại chết trên tay một tên tu sĩ nhỏ nhoi như ngươi.”
Ông chú quái dị giãy dụa mấy cái rồi không cam lòng nhắm nghiền mắt lại.
Dùng lồng ngực nhận lấy một phát Chưởng Tâm Lôi từ chính diện, cho dù là tu sĩ cảnh giới Dược Long Môn nhất phẩm cũng không chịu nổi.
Chung quy mà nói, đâu phải tu sĩ nào cũng có một linh quỷ phòng ngự hộ thân, may mắn như Tống Thư Hàng.


“Chúng ta đi tìm anh trai cậu thôi.”
Tống Thư Hàng ôm lấy Gia Cát Nguyệt tí hon rồi nói.
Thế nhưng lúc này, Gia Cát Nguyệt lại ngây ra nhìn Tống Thư Hàng.
Vừa rồi cô đã nhìn thấy cái gì? Trong tay Tống Thư Hàng đột nhiên bùng nổ ánh lôi điện, rồi hắn xử lý luôn ông chú quái dị biết tàng hình kia ư?
Năng lực tàng hình, Tống Thư Hàng biết phát điện… đây là ông chú X-men và phim dị nhân phiên bản đời thực sao?
Tức quá, mình mất máy quay rồi, nếu quay được hình ảnh ấy về thì có phải là ra một cái tít giật gân rồi không? Gia Cát Nguyệt bắt đầu phát bệnh nghề nghiệp.
“Muốn tìm anh trai của cô gái này sao? Ta vừa ngửi thấy một mùi hương giống với mùi của cô bé lắm, chắc đó là Gia Cát Trung Dương mà ngươi nói rồi.”
Cửu Đăng lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, cô không hề có ý nhúng tay vào.
Thế nhưng Cửu Đăng chịu giúp hắn dẫn đường đã là tốt lắm rồi, Tống Thư Hàng cũng không hi vọng gì nhiều nữa.
“Có điều chúng ta phải nhanh hết tốc lực lên, bởi vì mùi của Gia Cát Trung Dương đang ở rất gần mùi của một quái nhân đấy.”
Cửu Đăng mỉm cười nói.
Tống Thư Hàng biến sắc.
Sau đó Cửu Đăng tăng tốc dẫn đường phía trước, Tống Thư Hàng liều mạng vận chuyển quân tử vạn lý hành đuổi theo phía sau.
Chỉ một loáng sau, Tống Thư Hàng đã tìm thấy Gia Cát Trung Dương.
Lúc này Gia Cát Trung Dương đang bị một ông chú quái dị mặt mũi râu ria, mặc đồ đỏ, thắt lưng đỏ đuổi theo sát nút.
Ông chú quái dị này chỉ có tướng mạo là có chút khác biệt, còn khí chất và ngữ điệu khi nói chuyện đều giống tên kia như đúc, tạm gọi hắn là ông chú quái dị số 002 đi.
“Cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi rồi, bé đáng yêu ngươi chạy nhanh thật đấy, hại ta suýt nữa đã mất dấu ngươi luôn. Nhưng mà con mồi biết chạy trốn mới mê người, nhâm nhi ngươi chắc là ngon lành lắm.”
Ông chú quái dị 002 liếm môi nói, sau đó chớp mắt phải gợi tình với Gia Cát Trung Dương đã ngã nhào ra đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận