Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2634: Không học hành đàng hoàng, có kỳ ngộ cũng không tu luyện được

Chương 2634: Không học hành đàng hoàng, có kỳ ngộ cũng không tu luyện được
Tuy nói là ngôi mộ lớn nhưng nhìn từ ngoại hình thì đó là một tòa tháp cao khoảng một trăm tầng. Đàn ông thật sự là phải leo trăm tầng mà không thở gấp!
Tuy thân tháp xa hoa nhưng tất cả vật trang trí đều vừa khéo mà không gây cảm giác nhà giàu mới nổi, khiến cho cả chỉnh thể trông chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật.
Nhưng chẳng hiểu tại sao, bất kỳ ai vừa liếc nhìn tòa tháp cao này cũng đều liên tưởng ngay đến “mộ phần”. Dù vỏ ngoài có đẹp đẽ thế nào thì nó cũng vẫn là một ngôi mộ mà bên trong sẽ đặt thi thể.
Ánh mắt Tống Thư Hàng tạm thời dời khỏi Bất Hủ Giả, quét về phía tấm bia lớn trên tòa tháp cao. Nếu tòa tháp này là ngôi mộ lớn của Bất Hủ Giả thì tấm bia kia rất có thể là bia mộ, nói không chừng còn ghi cả tên thật của Bất Hủ Giả cũng nên.
Tống Thư Hàng rất tò mò về thân phận của Bất Hủ Giả này, muốn biết hắn là Thiên Đạo đời thứ mấy.
Trong chư thiên vạn giới bây giờ, Tống Thư Hàng cũng được tính là một chuyên gia sử học Thiên Đạo. Hắn biết rất nhiều bí văn liên quan đến Thiên Đạo. Có khi nhiều Trường Sinh Giả còn không tinh thông lịch sử Thiên Đạo bằng Tống Thư Hàng ấy chứ.
Theo những gì Tống Thư Hàng biết thì Thiên Đạo đời thứ nhất đã xóa đi hết thảy tin tức liên quan đến sự tồn tại của mình từ “căn nguyên”, trong chư thiên vạn giới không có bất cứ ghi chép gì liên quan đến hắn. Không ai biết hắn thuộc chủng tộc nào, mang dáng dấp ra sao và có đặc điểm gì. Thậm chí nếu không phải hắn chiếm cái ngôi “Thiên Đạo đầu tiên” thì có khi chúng sinh trong chư thiên vạn giới đều đã quên khuấy hắn đi rồi.
Trước mắt, tin tức duy nhất Tống Thư Hàng biết được về Thiên Đạo đời đầu là hắn không có chúa tể Cửu U đối ứng, ngay cả thế giới Ma Hải sau này biến hóa thành thế giới Cửu U cũng có liên quan đến hắn.
Thiên Đạo đời thứ hai thì đối ứng với thiếu niên ba mắt tiền bối. Suy ra từ oán niệm của thiếu niên ba mắt tiền bối đối với “Thiên Đạo”, rất có thể Thiên Đạo đối ứng với hắn đã mang thái độ “nghiên cứu, thí nghiệm” để đối xử với chúa tể Cửu U, có khi còn âm thầm cắt khúc chúa tể Cửu U ra rồi cũng nên.
Tinh cầu mọc mắt từng gây sự với Tống Thư Hàng là đạo khí của Thiên Đạo thứ hai. Trừ nó ra, Thiên Đạo thứ hai còn để lại không ít vật thí nghiệm hình con mắt, cấp nào cũng có, yếu nhất là nhị phẩm, mạnh nhất thậm chí lên tới trình độ Kiếp Tiên cửu phẩm. Bao nhiêu yêu quái tròng mắt trong chư thiên vạn giới cơ bản đều liên quan đến hắn cả.
Thiên Đạo thứ ba là Thiên Đạo Cha Cẩu Đản. Tính ra thì Thiên Đạo Cha Cẩu Đản là đa tài đa nghệ nhất trong số các Thiên Đạo.
Quỷ thần “Trình Lâm”, Cửu Tu Phượng Hoàng đao, Kim Liên, Tà Liên, thế giới hạch tâm và hình thái ban đầu của vật thí nghiệm phòng tối Thiên Đạo đều là tác phẩm của Thiên Đạo cha Cẩu Đản. Hắn là kẻ toàn tài, nếu chỉ tính trình độ nghiên cứu thì phải bỏ xa đám Thiên Đạo xếp sau đến vài con phố. Các Thiên Đạo sau này đều có chỗ liên quan đến những hạng mục nghiên cứu mà Thiên Đạo cha Cẩu Đản để lại.
Thiên Đạo thứ tư và thứ năm có vẻ không nổi danh cho lắm. Trước mắt Tống Thư Hàng chưa tiếp xúc với chúa tể Cửu U đối ứng với bọn họ, cũng chưa bị đạo khí mà họ để lại gây hấn bao giờ.
Thiên Đạo thứ sáu là con người kỳ lạ đã dùng phi toa đâm xuyên chư thiên vạn giới để đổi lấy vị trí Thiên Đạo từ tay Bạch Thiên Đạo.
Cái phi toa này Tống Thư Hàng đã từng tự tay sờ, thậm chí còn lái rồi kia.
Sau nữa là Bạch Thiên Đạo tùy hứng mà Tống Thư Hàng quen thuộc nhất, cùng với quả cầu Thiên Đạo từng bị Thánh Nhân Nho Gia đè đầu đánh như con không để nhưng cuối cùng vẫn giành được thắng lợi.
[Thế cuối cùng đạo nhân bất hủ này là Thiên Đạo nhiệm kỳ nào? Đầu tiên? Thứ tư, thứ năm, hay là vị thứ sáu mà mình chưa từng gặp?] Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Sau đó, hắn đảo mắt lên tấm bia.
Bia đá khắc sáu chữ to, trên mỗi chữ đều ẩn chứa lực lượng rung động lòng người.
Tống Thư Hàng cố nén đau nhức kịch liệt trong mắt trái để nhìn sáu chữ kia, sau đó thở dài sâu kín. Hắn không biết sáu chữ này.
Đây có lẽ là những chữ ít thấy trong ngôn ngữ viễn cổ mà hắn chưa hoàn toàn nắm được, thậm chí còn có thể là ngôn ngữ Thái Cổ xưa cũ hơn.
[Không sao cả, mình có thể ghi lại mấy chữ này rồi về hỏi Bạch tiền bối là được.] Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Ghi nhớ sáu chữ kia xong, hắn mới dời mắt khỏi bia đá.
Nhưng vừa dời mắt khỏi bia đá, sáu chữ mà hắn vừa cố công ghi nhớ trong lòng đã bay biến sạch sẽ.
Tống Thư Hàng: “!!!”
Với trí nhớ của hắn bây giờ thì không thể quên nhanh như vậy được. Trừ khi sáu chữ này có gì đó quái lạ.
Tống Thư Hàng thử thêm ba lần nữa.
Mỗi lần hắn nhìn tấm bia thì đều có thể ghi nhớ sáu chữ kia, nhưng chỉ cần ngẩng đầu lên rồi cúi đầu xuống là lại quên sạch bách.
[Nếu không thể đọc hiểu chúng thì không thể phá giải bí mật của tấm bia. Nhất định sau này ta phải học tập chăm chỉ, củng cố cả ngôn ngữ viễn cổ và ngôn ngữ Thái Cổ mới được.] Tống Thư Hàng cắn răng thầm nghĩ.
Không học tập cho đàng hoàng, dù có cơ hội ngã xuống vực nhặt được bí kíp võ công, xem không hiểu cũng không tu luyện được, chỉ có thể chết đói dưới vực mà thôi.
Khi suy nghĩ đó vụt qua đầu óc Tống Thư Hàng, chức năng chat Tu Chân trong cơ thể hắn lại bị kích thích, đồng thời một pháp tắc đang dung nhập chức năng chat bị dẫn dắt.
Pháp tắc kia có liên quan đến ngôn ngữ và chữ viết… đang xây dựng căn bản cho chức năng chat Tu Chân.
Dưới tác dụng của pháp tắc căn nguyên ngôn ngữ, chữ viết thần kỳ này, Tống Thư Hàng đột nhiên đọc hiểu sáu chữ kia trong một khoảnh khắc.
Sau đó, hắn cạn lời.
Sáu chữ viết kia trông hoàn toàn khác biệt, nhưng ý nghĩa thì lại tương tự nhau.
Nếu muốn phiên dịch ra thì đại khái là… [Tôi, ta, tao, tớ, mình, tui.]
Không phiên dịch được chính xác, nhưng dù sao cũng là dùng sáu chữ khác nhau để thể hiện cái nghĩa duy nhất là chỉ “bản thân ta”.
Rảnh nợ đến mức nào mới nghĩ ra được cái này cơ chứ?
Đại lão à, ngài viết lên bia mộ của mình thế này thì tương lai ai mà biết được ngài là ai?!
Mà đúng lúc này, Bất Hủ Giả trong hình ảnh lại cử động.
Hắn đưa tay sờ nhẹ lên tấm bia, chậm rãi nói: “Sáu rồi.”
Khi nói chuyện, trên thân thể bất hủ bất diệt của Bất Hủ Giả có nghiệp hỏa hừng hực bùng lên. Đó là cái giá phải trả khi hắn ra tay chặt đứt nhân quả tương lai của toàn bộ chư thiên vạn giới.
Đó là nghiệp hỏa ẩn chứa sức mạnh nhân quả của toàn bộ chư thiên vạn giới. Không gian xung quanh Bất Hủ Giả đều bị hòa tan, thời gian bị bóp méo, còn phạm vi thiêu đốt của ngọn lửa thì không ngừng lan rộng.
Dù là Trường Sinh Giả, nhưng dính phải nghiệp hỏa đáng sợ này thì cũng không thoát khỏi cái chết.
Nhưng đối với Bất Hủ Giả, dù nghiệp hỏa có lan tràn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Không có bất cứ vật gì có thể làm tổn thương đến khái niệm bất hủ bất diệt.
“Có lẽ ta đã kéo thấp con số trung bình của mọi người rồi.” Bất Hủ Giả nói khẽ.
Dứt lời, hắn đưa tay ấn nhẹ một cái trong thế giới công đức.
Vô số vật liệu xây dựng quý báu, hình thái ban đầu của pháp khí đã được chế tạo xong xuôi và trận bàn hiển hiện trong thế giới công đức.
“A?” Đột nhiên Tống Thư Hàng thấy một thứ rất quen thuộc trong số đó, Cửu Tu Phượng Hoàng đao!
Đúng lúc này, Bất Hủ Giả ra tay, dựng nên một phần mộ mới tinh bên cạnh tòa tháp cao của “đàn ông thật sự”.
[Ơ? Tháp cao trăm tầng của đàn ông thật sự không phải là phần mộ lớn của Bất Hủ Giả này à?]
Bạn cần đăng nhập để bình luận