Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 302: Nhất thốn chỉ xà.

Chương 302: Nhất thốn chỉ xà.
Tống Thư Hàng vẫn rất có hứng thú với thiên giới đảo —— xét cho cùng, đây là một nơi bí ẩn ngay cả các tiền bối nhóm Cửu Châu số 1 cũng muốn biết, nhưng không có nhiều tin tức về nơi này.
Cái gọi là lòng hiếu kỳ hại chết mèo, những nơi càng thần bí thì con người càng tò mò với nguyên nhân tồn tại của nó.
Có điều đáng tiếc là... cho dù biết bí mật của thiên giới đảo thì có làm được gì đâu cơ chứ? Đến khi rời khỏi nơi này, một cái pháp thuật xóa ký ức giáng xuống, bản thân cũng chẳng nhớ được tí gì nữa.
"Đúng là có hơi hứng thú, nhưng biết về nó rồi thì làm được gì chứ?"
Tống Thư Hàng đang định trả lời như vậy.
Nhưng lúc này, đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, cắt đứt lời Tống Thư Hàng muốn nói.
Trên một nhánh cây của gốc đại thụ cao hơn mười mét trước mặt Tống Thư Hàng, một đạo thân ảnh cũng mặc trường bào màu hồng, thắt lưng màu đỏ xuất hiện.
Ăn mặc thế này, nhìn một cái là có thể biết ngay hắn là tu sĩ của Cửu Ưu.
Có điều không giống diện mạo xấu xí bỉ ổi của mấy ông chú quái dị kia, thân ảnh này lại là một vị công tử anh tuấn khóe miệng mang theo nụ cười tà mị.
“Ối chà, hai tên sư huynh kém cỏi của ta đã bị ngươi giết chết hết rồi à.”
Vị công tử tà mị này một tay chống lên thân cây, nhìn về phía Tống Thư Hàng hỏi.
Ánh mắt của Tống Thư Hàng khẽ ngưng, vị tu sĩ Cửu Ưu có phong cách khác biệt này, có thực lực càng cường đại hơn hai vị sư huynh của hắn. Ở bên cạnh vị công tử tà mị, mơ hồ có chân khí lưu động, đây là một vị tu sĩ cường đại đã bước vào cảnh giới Chân Sư nhị phẩm.
Tống Thư Hàng không khỏi nắm chặt bảo đao Bá Toái, tay kia lặng lẽ nắm chặt cây một lá phù bảo. Lá kiếm phù sau cùng, lần này hắn đã kiểm tra rất kỹ rồi, đây tuyệt đối đúng là kiếm phù, không sai đằng nào được.
Sau lưng Tống Thư Hàng, Cửu Đăng nhìn về phía vị tu sĩ Cửu Ưu kia, âm thầm siết chặt nắm đấm, dám cắt đứt lời của bà à! Chán sống rồi hả?
Nhìn thấy bộ dáng khẩn trương của Tống Thư Hàng, vị công tử tà mị kia cười hài lòng.
Sau đó, hắn lộ ra vẻ mặt như thể ‘mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ta’, nói:
“Không cần khẩn trương như vậy đâu, ta không giống với hai vị sư huynh của ta. Ta là người theo chủ nghĩa hòa bình, so với dùng nằm đấm thì ta ta cảm thấy, phàm là những vấn đề có thể giải quyết bằng ngôn từ thì cứ nói chuyện để giải quyết là được. Đây mới là nghệ thuật ngôn ngữ, cũng là điểm khác biệt lớn nhất giữa những sinh vật có trí tuệ như chúng ta với dã thú!”
Lời của hắn, khiến cho Tống Thư Hàng... À là Thông Nương trong túi áo của Tống Thư Hàng đồng tình dữ dội —— đúng lắm. Mấy chuyện như đánh đánh giết giết có gì hay ho đâu, có thể dùng ngôn ngữ để giải quyết vấn đề mới tốt làm sao, bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu!
Cho nên, cô ta cảm thấy cần phải ngồi xuống tâm sự về vấn đề thả cô ta ra với Tống Thư Hàng, đừng có đe dọa cô ta bằng nắm đấm nữa.
Tống Thư Hàng:
“...”
Muốn dùng ‘lời nói’ để giải quyết vấn đề, hóa ra trên thế giới này thật có nhiều kẻ mang thuộc tính ‘lắm mồm’ như thế, chẳng lẽ hắn không biết, loại thuộc tính này rất nguy hiểm à?
“Ngươi xem, ngươi đã giết mất hai vị sư huynh của ta. Như vậy đi, ngươi nhường một trong hai vị ở đằng sau lại cho ta đi, chỉ cần bọn họ hầu hạ ta cho tốt, khiến ta nói hài lòng, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, sao hả?”
Vị công tử tà mị kia nói với vẻ vô cùng tự tin.
Gia Cát Nguyệt :
“... “
Gia Cát Trung Dương :
“...”
Quả nhiên, dù có đổi phong cách thì bản chất vẫn như thế, đám tu sĩ của Cửu U đều mang theo thuộc tính biến thái từ trong trứng ra.
“Sao hả, nhìn nét mặt của các ngươi như thế, chẳng lẽ muốn từ chối ta sao?”
ánh mắt công tử tà mị phát lạnh, lạnh lùng nói, đồng thời có một cỗ khí thế cường đại phát ra từ trên người hắn, đè áp về phía Tống Thư Hàng, Gia Cát Trung Dương và Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát trung dương và Gia Cát Nguyệt có phần không chịu nổi, thân hình bất giác run lên bần bật.
Tống Thư Hàng không nói một lời, hắn nắm chặt bảo đao Bá Toái, vận chuyển 'quân tử vạn lý hành'. Phóng tới chỗ cây đại thụ. Độ cao hơn mười mét thế này, lợi dụng 'quân tử vạn lý hành' là hắn có thể phóng thẳng lên.
Hắn giơ ngăng bảo đao Bá Toái, ánh đao lóe lên.
Nhưng, đòn công kích của bảo đao chỉ là để che dấu, công kích chân chính ẩn giấu ở trong bàn tay cầm đao của Tống Thư Hàng.
Chỉ chờ đi vào trong phạm vi công kích của kiếm phù, sẽ khiến cho người này nếm thử uy lực của kiếm phù.
“Đúng thật là, luôn gặp phải loại người không biết tự lượng sức mình như ngươi. Nếu như ngươi đã muốn chết thì cũng đừng trách ta.”
Công tử tà mị lạnh lùng nói:
“Tiếc là hai kẻ nhân loại có thể chất đặc biệt kia lại không tự nguyện hiến thân, nếu như cưỡng ép dùng tới thì hiệu quả sẽ kém đi rất nhiều.”
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn nói nhảm nửa ngày trời.
Lúc nói chuyện, đôi tay của công tử tà mị mở ra, giữ ngón tay có mười đường tơ máu màu đỏ xuất hiện. Mười đường tơ máu màu đỏ đó là một loại tà môn lợi khí, dùng phối hợp với chân khí, vừa nhu vừa cương, uy lực cực lớn.
Thân hình hắn vừa động, mười ngón tay tạo thành trảo, chộp về phía Tống Thư Hàng.
Ánh mắt Tống Thư Hàng vô cùng bình tĩnh, tiếp thêm gần năm bước nữa, thì sẽ vào phạm vi công kích của kiếm phù rồi!
...
Có điều, tại thời điểm công tử tà mị bước thêm ba bước thì hắn bỗng cảm giác cổ chân mình mát lạnh.
Ngay sau đó, hắn thấy thân hình Tống Thư Hàng trước mặt khẽ động, thân hình phóng to!
Trong nháy mắt, Tống Thư Hàng đã biến thành một quái vật khổng lồ cao hơn mười thước, hơn nữa, thân hình Tống Thư Hàng vẫn không ngừng to lớn hơn nữa!
Cuối cùng, Tống Thư Hàng biến thành một người khổng lồ cao trăm mét giơ một tay cũng đủ để che trời, bảo đao Bá Toái lại càng đáng sợ hơn, tựa như một thanh kiếm khai thiên khổng lồ..
“Đây là công pháp gì thế này? Đây là chủng tộc gì đây!”
Công tử tà mị giật mình bật thốt.
Cho dù là chủng tộc cự linh viễn cổ trong truyền thuyết cũng ít khi nào có ai cao hơn trăm mét thế này.
Hơn nữa, chủng tộc cự linh đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử từ lâu rồi, cho dù chủng tộc cự linh thật sự vẫn còn tồn tại trên thế giới này đi nữa, bọn họ cũng không thể biến thân hình của mình thành kích cỡ nhỏ như con người được.
“Nói cách khác, đây là ảo thuật sao?”
Công tử tà mị lẩm bẩm nói.
Đúng rồi, đây nhất định là ảo thuật rồi!
Không chỉ riêng tên Tống Thư Hàng ở trước, ngay cả con rắn khổng lồ đáng sợ đang quấn quanh người mình cũng thế! Đều là ảo thuật!
“Chỉ là ảo thuật mà thôi, xem ta phá vỡ đây!”
Công tử tà mị kia gầm lên một tiếng, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động, hai tay bắt pháp ấn:
“Phá huyễn chi ấn!”
Chân khí mạnh mẽ hiện lên trên người hắn, bao trùm toàn bộ thân thể của hắn.
Lúc này, con cự xà bên cạnh hắn có vẻ như rất bực bực bội, há cái miệng khổng lồ ra, nuốt công tử tà mị vào trong bụng...
“Ảo thuật, phá phá phá...!”
Lúc công tử tà mị bị cự xà nuốt vào trong bụng, thì vẫn còn đang không ngừng gầm rú. Thẳng đến hơn phân nửa người của hắn đều bị cự xà nuốt vào, hai chân còn lộ ở bên ngoài, không ngừng đạp, đạp, đạp...
Sau đó, không có sau đó...
Tống Thư Hàng nuốt ngụm nước bọt, nhìn con rắn nhỏ chỉ to chừng một ngón tay trên cành cây kia với vẻ dè dặt.
“Nhất thốn chỉ xà!”
Trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nhớ đến loại linh thú thần kỳ mà cô nàng Vũ Nhu Tử kia đã từng giới thiệu với hắn.
Cái túi thần kỳ có thể thu nhỏ các vật phẩm lại của Vũ Nhu Tử, chính là được làm từ da của nhất thốn chỉ xà.
Da rắn của nhất thốn chỉ xà có một loại năng lực thiên phú, ấy chính là có thể thu nhỏ con mồi mà nó tiếp xúc đến. Tuy nó chỉ nhỏ như một ngón tay của con người, nhưng chỉ cần nó quấn lên một thân thể một con voi to thì có thể lập tức thu nhỏ con voi kia lại còn chừng một cái móng tay rồi nuốt chửng.
Hóa ra là thế... Chẳng trách hắn cứ cảm giác loại 'Linh thú' mà trước kia Cửu Đăng giới thiệu quen quen thế nào ấy, hóa ra lại là nó!
Nói thế, lúc trước khi hắn dẫn hành khách đến cổ thành, con thằn lằn lớn trong rừng đột nhiên thu nhỏ lại, sau cùng biến mất tăm, cũng là do con nhất thốn chỉ xà này gây ra à?
Còn có lúc trước Gia Cát Nguyệt đột nhiên thu nhỏ lại, chắc cũng là vì không cẩn thận đụng phải con nhất thốn chỉ xà này rồi.
Theo như lời Cửu Đăng đã nói, sở dĩ con nhất thốn chỉ xà này không ăn Gia Cát Nguyệt là bởi vì lúc trước nó đã ăn một bữa no nê, cho nên nó căn bản lười chẳng buồn há miệng nuốt một hạt đậu đỏ nhỏ xíu như Gia Cát Nguyệt.
Chắc là sau khi nhất thốn chỉ xà ăn một bữa no nê, thì muốn tìm một nơi nằm nghỉ ngơi, chờ tiêu hóa.
Nhưng chỗ nghỉ ngơi mà nó tìm thấy không được tốt lắm, bị Gia Cát Nguyệt bất cẩn quấy rầy nó nghỉ ngơi. Vì vậy, nhất thốn chỉ xà buồn bực đành phải đổi sang chỗ khác, thế là nó bò lên trên cây đại thụ hơn mười mét kia để nghỉ ngơi tiếp.
Nhưng là nó thật sự không thể nào ngờ, đã leo đến cao như vậy rồi, mà vẫn có người chạy tới quấy rầy nó.
Lão hổ không phát uy uy, nên tưởng ta là mèo bệnh à?
Vì vậy, nó không chút ngần ngại cuốn lên người công tử tà mị, thi triển thiên phú, thu nhỏ hắn lại. Sau đó, tuy rằng không đói bụng, nhưng nhất thốn chỉ xà bị chọc giận vẫn nuốt công tử tà mị vào bụng.
Sau khi nuốt công tử tà mị xong, nhất thốn chỉ xà ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía Tống Thư Hàng.
Người làm phiền nó nghỉ ngơi, không chỉ có công tử tà mị, mà còn có Tống Thư Hàng.
“Ngại quá, làm phiền rồi. Ta chỉ vô tình đi ngang qua mà thôi, xin đừng để ý đến ta được không?”
Tống Thư Hàng lộ ra nụ cười tươi rói.
Sau đó, hắn xoay người nhảy lên không chút nghĩ ngợi, chạy xuống phía dưới..
Nhưng, nhất thốn chỉ xà cũng không tính buông tha cho hắn.
Thân hình nó tuy nhỏ, nhưng tốc độ lại nhanh như chớp. Xà thân nho nhỏ bắn ra, phóng về phía Tống Thư Hàng nhanh như chớp.
Bộp!
Nó cuốn lấy người của Tống Thư Hàng.
Sau một khắc, Tống Thư Hàng ở giữa không trung nhanh chóng bị thu nhỏ lại. Trong nháy mắt, đã thu nhỏ lại chỉ còn cỡ chừng lòng bằng bàn tay.
...
Tống Thư Hàng cũng không muốn bị thu nhỏ xong rồi lại bị nhất thốn chỉ xà nuốt vào bụng đâu.
“Cửu Đăng cô nương cứu mạng!”
Tống Thư Hàng lớn tiếng cầu cứu —— không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm giác mình hô cứu mạng đặc biệt điêu luyện.
Chẳng lẽ là bởi vì mình hay gào lên với các tiền bối trong nhóm kiểu: 'xx tiền bối, cứu mạng!', gọi nhiều quá nên đâm ra quen mồm luôn à?
“Ái chà, ngươi chịu cầu cứu với ta rồi à.”
Cửu Đăng nheo mắt, tâm trạng trở nên tốt hơn hẳn.
Nói xong, cô co ngón tay lại rồi búng ra một cái, một viên phật châu màu vàng bị cô bắn về phía nhất thốn chỉ xà.
Nhất thốn chỉ xà ở giữa không trung cảm ứng được nguy cơ, đầu rắn vừa nhấc lên, nhìn về phía viên phật châu đang bắn về phía mình.
Một lát sau, nhất thốn chỉ xà oán hận phun lưỡi, buông thân hình của Tống Thư Hàng ra, trở về cây đại thụ một lần nữa.
Nhưng viên phật châu màu vàng lại như bóng theo hình, bắn về phía chỉ xà một tấc.
Pằng!
Sau khi phật châu chạm vào trên thân nhất thốn chỉ xà xong, thì lại trực tiếp dính vào trên người nó, trong phật châu truyền ra từng đợt tụng kinh, thanh âm kia giống như dòng điện khổng lồ, thân thể nhất thốn chỉ xà run lên từng hồi.
“Xi xi!”
Nhất thốn chỉ xà oán hận nhả phun lưỡi ra lần nữa, sau một khắc, chỉ thấy thân thể nó vỡ ra, một con nhất thốn chỉ xà hoàn toàn mới chui ra từ bên trong, đầu cũng không thèm quay lại, bỏ chạy nhanh như chớp.
Chỉ bỏ lại một lớp da rắn ngay tại chỗ.
“Ồ? Vừa đến lúc lột da sao, thế mà lại để nó chạy thoát.”
Cửu Đăng tiếc nuối nói.
Đang lúc nói chuyện, cô móc một quyển sách nhỏ ra, vẽ một đường ở bên trên.
Có thể thấy loáng thoáng nội dung viết kín mít trên trang sách.
‘Chuyện mà Cửu Đăng muốn làm’
Bạn cần đăng nhập để bình luận