Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2666: Kiếm lợi từ Bạch tiền bối two sao có thể gọi là cạo lông cừu[*]!

Chương 2666: Kiếm lợi từ Bạch tiền bối two sao có thể gọi là cạo lông cừu[*]!
[Cạo lông cừu: tiếng lóng, chỉ hành động kiếm lợi, gom khuyến mại và thông tin ưu đãi của các ngân hàng, công ty tài chính hoặc các nhãn hàng, đồng thời đăng tải rộng rãi lên mạng, lên các hội nhóm.]
Thư Hàng ta bảo ngươi hay, ngươi chào hàng mộ địa cho người ta kiểu đấy, sớm muộn gì cũng bị người ta đánh chết.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma chĩa thẳng mũi kiếm vào Tống Thư Hàng: “Có tin bây giờ ta đâm ngươi một phát chết tươi, đi vào đao trắng…”
“Đao đen.” Tống Thư Hàng ngắt lời Xích Tiêu Kiếm tâm ma: “Tiền bối là tâm ma, là đao đen chứ không phải đao trắng.”
“…” Xích Tiêu Kiếm tâm ma cáu tiết dùng chuôi kiếm gạt phắt cổ tay Tống Thư Hàng ra: “Kệ xác đao đen hay đao trắng, có tin ta đâm ngươi đi vào đao đen, đi ra xanh lè không?”
“Đi ra đỏ lè.” Tống Thư Hàng lại sửa lưng từng li từng tí: “Nguyên văn là “đi vào đao trắng, đi ra đỏ lè”. Tiền bối à, tuy ngươi là đao đen, nhưng đen pha với đỏ cũng không ra màu xanh được đâu.”
“Ta đâm vỡ mật ngươi!” Xích Tiêu Kiếm tâm ma nghiến răng nghiến lợi.
“Không đâm thận à?” Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút, không nhịn được mà hỏi.
Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối cười lạnh nói: “Người khác không biết ngươi thì thôi, chẳng lẽ ta còn không biết sao? Quả thận bảy màu rõ ràng là nơi có lớp phòng ngự mạnh nhất trên cả người ngươi, còn cứng hơn cả cái đầu, sao ta lại phải phí sức đâm thận ngươi làm gì?”
Tống Thư Hàng gật đầu bảo: “Có lý.”
Sau đó, hai tay hắn liên tục hoạt động, thi triển gần năm trăm phát Dưỡng Đao thuật một lúc, dỗ Xích Tiêu Kiếm tâm ma tiền bối bớt giận.
Sau khi khôi phục tỉnh táo, Xích Tiêu Kiếm tâm ma thở dài hỏi: “Kế hoạch của Bạch Thánh tiến triển đến bước nào rồi?”
“Đại mộ đã nối lại rồi, giờ ta đang chờ chỉ lệnh của Bạch tiền bối cho bước tiếp theo. Trước đó chúng ta có thể tranh thủ thời gian làm một vài chuyện có ý nghĩa.” Tống Thư Hàng đáp.
“Đừng bày trò.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ nhắc nhở.
“Không bày trò. Đây là việc mà ta muốn làm từ lâu… mỗi tội không có thời gian thôi.” Nói xong, Tống Thư Hàng điểm nhẹ lên ngực mình.
Thế giới hạch tâm mở ra, từng đóa từng đóa hình chiếu hóa sen nối nhau xuất hiện.
Sau đó Tống Thư Hàng kích hoạt quyền hạn của chúa tể Cửu U, mở những thông đạo không gian, đưa những hư ảnh hoa sen này đến những khu vực cấm địa có tà năng đậm đặc nhất, chất lượng cao nhất trong thế giới Cửu U.
Lượng tà năng Cửu U trong những cấm địa này quá khổng lồ, tà ma Cửu U bình thường không thể tới gần.
Quyền hạn của chúa tể Cửu U chính là muốn làm gì thì làm như vậy đó.JPG
“Ngươi định làm gì thế?” Sợi tóc ngố của Sở các chủ trên đỉnh đầu Tống Thư Hàng hỏi.
Tống Thư Hàng giải thích: “Nhân lúc còn quyền hạn của chúa tể Cửu U, ta muốn bổ sung chút dinh dưỡng cho thế giới hạch tâm. Bây giờ ta đã tấn thăng lên cảnh giới Huyền Thánh bát phẩm, cường độ thân thể đột phá bình cảnh 200 con thánh viên, thế giới hạch tâm cũng có thể tiến hóa thêm một bước nữa rồi.”
Thế giới hạch tâm rất phàm ăn. Bất kể là tà năng của thế giới Cửu U, linh khí của hiện thế hay năng lượng trong linh thạch, nó đều có thể nuốt trọn rồi chuyển hóa thành nguồn năng lượng cho bản thân. Đây chính là lúc để nó ăn no bụng một bữa và mở rộng diện tích.
Mặt khác… thế giới hạch tâm vừa tiếp nhận toàn bộ người làm công tinh anh đến từ Vô Cực Ma Tông. Để hệ thống kinh tế của thế giới hạch tâm nhanh chóng vận chuyển trở lại, Tống Thư Hàng nuôi ý định gom từ thế giới Cửu U vài món hời nho nhỏ.
Đại đa số bảo vật của thế giới Cửu U là thiên tài địa bảo đối với tà ma Cửu U, nhưng lại là kịch độc đối với người tu luyện ở hiện thế. Người tu luyện ở hiện thế ăn vào khả năng cao sẽ bạo thể mà chết.
Nhưng thế giới Cửu U vô cùng rộng lớn, chắc chắn sẽ có một vài ngoại lệ. Một số linh thực thiên tài địa bảo đặc biệt ở đây là bảo vật có giá trị cao với cả hiện thế và thế giới Cửu U, thậm chí những thứ có độc đôi khi cũng phát huy được tác dụng không nhỏ.
Đó là chưa kể phần lớn khoáng vật dùng để luyện khí thông dụng với cả hai thế giới, còn có một số tà thú đặc biệt ở thế giới Cửu U, chỉ cần thuần dưỡng và chăn nuôi cẩn thận thì sẽ có giá trị kinh tế cực cao.
Trạng thái của thế giới ma hải vẫn ổn định, lại có cha Cẩu Đản âm thầm trông coi, thế là Tống Thư Hàng điều động cả bảy đại tà ma cửu phẩm ra ngoài, vơ vét một mớ tài nguyên của thế giới Cửu U chuyển dời vào thế giới hạch tâm.
May mà thế giới Cửu U đủ lớn… lớn đến mức mấy món lợi cỏn con mà Tống Thư Hàng vơ vét còn chẳng bằng sợi lông trên mình trăm vạn con trâu mộng.
Đối với thế giới Cửu U, diện tích của thế giới hạch tâm còn chẳng bằng hạt thóc giữa trời sao. Dù có lấy bảo vật về chất kín thế giới hạch tâm thì cũng chẳng đáng gì với thế giới Cửu U cả.
“Số Bá Tống! Ngươi dám “cạo lông cừu” của chủ nhân ta à!” Số Hamster nói.
Tống Thư Hàng đáp: “Số Hamster, ngươi yên tâm đi, chắc chắn Bạch tiền bối two đã ngầm đồng ý cho ta làm như vậy, nếu không chân của ngài ấy đã đã bay ta từ lâu rồi.”
Số Hamster: “…”
[Mặt khác, gom đồ của Bạch tiền bối two sao có thể gọi là “cạo lông cừu” được, rõ ràng là cạo lông thỏ mà!]
Câu nói này không thoát ra miệng mà chỉ là một suy nghĩ bản năng lướt qua đầu Tống Thư Hàng, rồi ngay lập tức bị hắn đào hố chôn sâu dưới đáy lòng ba tấc đất.
Nhưng ngay khi suy nghĩ ấy thoáng hiện trong đầu thì Tống Thư Hàng đã biết mình sắp tiêu tùng. Con người có thể khống chế được thân thể, nhưng tiềm thức thì không dễ gì mà khống chế được đâu.
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn về cái chân của Bạch tiền bối two… quả nhiên thấy nó bắt đầu bay lên, xem chừng chuẩn bị giáng cho hắn một cú đá đi vào lịch sử.
[Quả nhiên, suy nghĩ của mình bị Bạch tiền bối two tóm được rồi.] Tống Thư Hàng thầm kêu khổ trong lòng. Cái chân của Bạch tiền bối two không có mắt, không thể “nhìn” để tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, cho nên rất có thể nó đang dùng “tâm nhãn” để quan sát tất cả.
“Bạch tiền bối, để ta tự làm!” Tống Thư Hàng kêu lên với cái chân của Bạch tiền bối two.
“Sao cơ?” Bạch tiền bối phân thân quay đầu lại hỏi với vẻ nghi hoặc.
Sau đó, mọi người đã thấy Tống Thư Hàng vươn tay thi pháp, lôi một cây Bá Thần trụ năng lượng số 1 bình thường ra, treo chính bản thân mình lên đấy.
Xông thẳng lên tận trời.
“Tống tiền bối, ngươi làm gì vậy?” Vũ Nhu Tử da đen lấy làm thắc mắc.
Tống Thư Hàng: “Tự phạt.”
“Lấy mạng tế trụ à?” Xích Tiêu Kiếm tâm ma hỏi.
Tống Thư Hàng trả lời: “Ta nghĩ chắc là chưa đến mức phải chết đâu.”
Đang nói chuyện thì cái chân của Bạch tiền bối two đã nhẹ nhàng lóe lên một cái rồi xuất hiện ngay bên cạnh hắn.
Cái chân của Bạch tiền bối two duỗi thẳng, biến thành một cây gậy đánh golf, sau đó nhẹ nhàng lia qua một cái như đánh bóng golf đích thực. Đầu của Tống Thư Hàng bay ra ngoài, phóng thẳng vào cửa lớn của ngôi bất hủ chi mộ trăm tầng.
Rõ ràng là Bạch tiền bối two muốn mượn cơ hội ném đầu hắn vào ngôi bất hủ chi mộ trăm tầng ấy.
Lần này sợi tóc ngố của Sở các chủ không kịp nhảy xuống, đành chịu số phận bị đưa vào mộ theo cái đầu sắt của Tống Thư Hàng.
“Từ sau khi ngươi thức tỉnh thiên phú Phi Đầu thuật, ta cảm tưởng như cuộc sống thường ngày của mình biến thành phim kinh dị luôn rồi.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ thở dài: “Lần này lại chọc gì đến Bạch chúa tể của Cửu U thế hả?”
“Ta không dám nói.” Tống Thư Hàng cười khổ đáp.
Sợi tóc ngố của Sở các chủ: “…”
Khi hai người đang nói chuyện, thể tập hợp pháp tắc Mộng Giới trong ngôi bất hủ chi mộ Giả trăm tầng bống trôi lừng lững đến bên cạnh cái đầu sắt của Tống Thư Hàng, như thể bị nó hấp dẫn.
Quan hệ tốt là hút nhau ngay.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có mấy sợi rễ từ thân thể của Tống Thư Hàng phóng ra ngoài rồi đâm thẳng về phía đối phương theo bản năng.
“STOP! Dừng lại, mau dừng lại!” Tống Thư Hàng vội vàng hô lên.
Mấy sợi rễ vốn đã ghim trúng thể tập hợp pháp tắc nghe thấy mệnh lệnh của Tống Thư Hàng, bèn phanh kít lại, chậm rãi lùi về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận