Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2685: Chứng minh rằng đây chẳng qua chỉ là một lời đồn!

Chương 2685: Chứng minh rằng đây chẳng qua chỉ là một lời đồn!
Tống Thư Hàng nhanh chóng tìm ra vị tiền bối đầu tiên – Thất Tu Thánh Quân.
Lúc này Thất Tu Thánh Quân phẳng tít như bị xe lu cán qua, bẹp dí và mập ú. Nhưng dù đã phẳng lì như thế, Thất Tu Thánh Quân vẫn mang lại cho người ta cảm giác đáng tin của một đại tiền bối mình đầy tri thức!
Tống Thư Hàng nhìn Thất Tu Thánh Quân bằng ánh mắt hâm mộ, cất tiếng hỏi: “Thất Tu tiền bối, ngài ổn không?”
Thất Tu Thánh Quân không đáp lời.
“Thần thức của Thất Tu đạo hữu hôn mê rồi. Áp lực khi nguyên thần bị cưỡng ép tăng tốc để tiến vào Kiếp Tiên Hư Không vượt ra ngoài phạm vi chịu đựng của hắn. Vốn dĩ nguyên thần phải có cường độ Kiếp Tiên cửu phẩm mới có thể xâm nhập Kiếp Tiên Hư Không, còn chúng ta là mượn lực lượng của Thế Giới thụ mà vào bằng tiểu xảo. Để hắn nghỉ ngơi một lát là sẽ hồi phục thôi.” Giọng nói của Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử Tiên Tử vang lên bên tai Tống Thư Hàng.
Nhưng Tống Thư Hàng không thấy bóng cô đâu cả.
Nói cách khác, phạm vi cảm ứng thần thức của Vân Tước Tử Tiên Tử vượt xa Tống Thư Hàng. Cho nên trong thế giới phẳng 2D này, Tống Thư Hàng còn chưa thấy cô mà cô đã thấy hắn trước rồi.
“Vân Tước Tử tiền bối ở đâu vậy?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Ta ở bên trái ngươi đây. Ngươi ở yên đấy, ta đến gần ngươi cho.” Vân Tước Tử Tiên Tử trả lời.
Một lát sau, bóng dáng Vân Tước Tử Tiên Tử xuất hiện trong phạm vi thần thức của Tống Thư Hàng.
Thân hình của Vân Tước Tử Tiên Tử cũng bị ép dẹp lép như Thất Tu Thánh Quân, nhưng không bị béo ra, chỉ như một tấm ảnh chụp người thật mà thôi.
“Ủa?” Khi thấy Vân Tước Tử Tiên Tử, Tống Thư Hàng sững ra.
Bởi vì trên người Vân Tước Tử Tiên Tử đang mặc áo của hắn.
Còn cái chăn của đại lão hàng gì cũng có thể bán thì được cô quấn bên hông như một chiếc váy.
Áo sơ mi trắng của nam + váy chăn, cách phối đồ này quyến rũ không nói nên lời.
“Vân Tước Tử Tiên Tử, sao cô lại mặc đồ của ta vậy?” Tống Thư Hàng ngớ người.
“Nguyên thần chiếu nguyên từ hiện thế, nên trong hiện thực, áo của ngươi chạy đến trên người ta rồi.” Vân Tước Tử Tiên Tử cười ha hả.
Tống Thư Hàng: “???”
Áo của ta chạy lên người Vân Tước Tử Tiên Tử, vậy chẳng phải ta đang…?
“Ừm, bây giờ ngươi đang trần như nhộng. Mượn một câu của Tam Lãng nè… Ài yo ~ gợi cảm quá đi ~ Ta nhìn thấy chíp chíp của Tống Thư Hàng tiểu hữu kìa ~” Vân Tước Tử Tiên Tử che mắt, ngượng ngùng nói.
Tống Thư Hàng: “…”
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra ở bên ngoài vậy?
“Có thấy A Bạch với Linh Điệp đạo hữu đâu không?” Vân Tước Tử Tiên Tử hỏi.
Tống Thư Hàng lắc đầu.
“Chúng ta đưa Thất Tu đạo hữu đi tìm A Bạch và Linh Điệp đạo hữu đi.” Vân Tước Tử Tiên Tử nhích sang bên phải, túm lấy Thất Tu Thánh Quân phẳng lì đang hôn mê.
Sau đó cô dẫn đường, Tống Thư Hàng theo sau, hai người nhích sang phải.
“Chắc trông hai chúng ta giống đang diễn kịch chiếu bóng lắm.” Tống Thư Hàng nói.
Hai người bơi mãi bơi mãi…
Một lát sau thì gặp Linh Điệp Thánh Quân cũng đang mê man.
“Linh Điệp tiền bối cũng hôn mê rồi.” Tống Thư Hàng nói.
“Chuyện này là bình thường, hai chúng ta mới là bất thường.” Vân Tước Tử Tiên Tử rất biết lượng sức mình.
“Không không không, chỉ có Vân Tước Tử tiên tử là không bình thường thôi… chứ ta thấy ta còn bình thường chán.” Tống Thư Hàng nói.
Nói xong, hắn bơi đến bên cạnh Linh Điệp tiền bối.
Linh Điệp tiền bối đẹp trai là thế mà cũng bị ép phẳng tít, béo ra.
“Phải rồi, Vân Tước Tử Tiên Tử, nguyên thần không lừa người đúng không? Dù bề ngoài có ngụy trang thế nào thì nguyên thần vẫn là chân thực nhất phải không?” Tống Thư Hàng bỗng hỏi.
“Cơ bản là không lừa người. Nhưng cũng có một vài trang bị đặc biệt có thể che giấu cả trạng thái của nguyên thần. Ngươi định làm gì?” Vân Tước Tử Tiên Tử hỏi.
“Trong nhóm Cửu Châu số 1 có một lời đồn liên quan đến Linh Điệp tiền bối.” Tống Thư Hàng nhắc nhở.
“À, lời đồn Linh Điệp Thánh Quân rất có thể là Linh Điệp tiên tử phải không?” Hai mắt Vân Tước Tử Tiên Tử cũng sáng ngời lên.
“Đây là cơ hội tốt đó.” Tống Thư Hàng nói.
“Ngươi dắt Thất Tu đạo hữu, đừng để nguyên thần của hắn trôi đi mất. Để ta kiểm tra Linh Điệp đạo hữu cho.” Vân Tước Tử Tiên Tử vui vẻ nói.
Tìm đường chết là bệnh dễ lây.
Hai kẻ giỏi tìm đường chết tư tưởng lón gặp nhau không phải 1+1=2, mà sẽ là phép toán 100x100 vô cùng đáng sợ!
Vân Tước Tử Tiên Tử nhanh chóng bơi đến bên cạnh Linh Điệp Thánh Quân, vươn tay chạm vào nguyên thần của hắn.
Khi ngón tay Vân Tước Tử Tiên Tử vừa chạm vào nguyên thần của Linh Điệp Thánh Quân, trên mình Linh Điệp Thánh Quân bỗng tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, đánh bay tay của cô ra.
“Ủa?” Vân Tước Tử Tiên Tử sững sờ.
“Nguyên thần của Linh Điệp tiền bối được bảo vệ bởi pháp khí đặc biệt à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Không phải là pháp khí, mà giống một loại chúc phúc hơn.” Vân Tước Tử Tiên Tử nói.
Trên nguyên thần của Linh Điệp Thánh Quân có một đạo chúc phúc thần kỳ lặng yên bảo vệ, không để hắn phải nhận bất kỳ một sự tổn thương ác ý nào.
Tống Thư Hàng cũng tò mò tới gần, nhẹ nhàng đặt tay lên nguyên thần của Linh Điệp Thánh Quân.
Tách ~
Vừa chạm nhẹ một cái, tay hắn cũng bị bắn ra.
Nhưng bí pháp Giám Định đã lâu không gặp lại bị kích hoạt.
Phù văn vàng kim từ hốc mắt Tống Thư Hàng tuôn ra. Cả nguyên thần và nhục thân của hắn đồng thời thanh toán cái giá của bí pháp Giám Định.
Nguyên thần truyền tới nỗi đau đớn kịch liệt. Nhưng trong kho số liệu của hắn đã ghi chép nỗi đau này, nên hắn có thể miễn dịch với nó luôn.
Nhục thân của Tống Thư Hàng treo trên nhánh cây ở Mộng Giới bỗng toác ra mấy vết thương, máu tươi chảy tràn.
Bạch Cốt Tiên Cơ nghi ngờ nói: “Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên nhục thân của Thư Hàng lại bị thương?”
“Không sao, chuyện thường ngày ở huyện ấy mà.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ bình thản đáp.
Vũ Nhu Tử da đen lấy một chiếc bình nhỏ, đón lấy dòng máu đang chảy ra từ thân thể Tống Thư Hàng. Bây giờ muốn lấy máu của hắn khó lắm đó nha.
Phải biết rằng bây giờ trên người Tống Thư Hàng có đến bốn thuật pháp luyện thể đỉnh cao trong chư thiên vạn giới, cường hãn không để đâu cho hết. Dù có dùng thần binh bát phẩm cưa lên người hắn, có lẽ hắn cũng chẳng rách da.
“Sao các ngươi bình tĩnh thế?” Bạch Cốt Tiên Cơ cứ thấy mình với đám người này lệch pha nhau dữ dội.
“Không sao, ở lâu với Thư Hàng thì cô sẽ quen thôi.” Sợi tóc ngố của Sở các chủ an ủi.
Vũ Nhu Tử da đen bổ sung: “Chắc Tống tiền bối lại dùng bí pháp Giám Định rồi. Đây là cái giá của bí pháp đấy. Thực ra nỗi đau này chẳng đáng là gì với Tống tiền bối đâu, lát nữa là nó liền lại ngay.”
Khi bọn họ nói chuyện, những vết thương trên người Tống Thư Hàng đã bắt đầu khép miệng với tốc độ bàn thờ. Những vết thương này bị đi bị lại thành quen, đã học được cách tự liền rồi.
Cùng lúc đó, thông tin giám định cũng tràn vào não hải của Tống Thư Hàng.
[Chúc phúc từ mẹ của Vũ Nhu Tử: Đây là chúc phúc từ mẹ của Vũ Nhu Tử dành cho Linh Điệp Thánh Quân, bảo vệ linh hồn hắn không bị [***] tổn thương.]
“Chúc phúc từ mẹ của Vũ Nhu Tử?” Vẻ mặt Tống Thư Hàng đầy tiếc nuối: “Xem ra Linh Điệp tiền bối không phải là mẹ của Vũ Nhu Tử rồi. Lời đồn trong nhóm chỉ là lời đồn thôi, không có Linh Điệp tiên tử đâu.”
Mặt khác, phần bị đánh dấu * trong thông tin của bí pháp Giám Định là gì? Bảo vệ linh hồn của Linh Điệp Thánh Quân không bị ai tổn thương chứ?
Tống Thư Hàng đang suy tư thì giọng nói của bé Bạch đã vang lên: “Thư Hàng.”
Tống Thư Hàng quay đầu nhìn lại, thấy một bé Bạch lập thể khác hẳn mọi người đang từ từ đến gần.
“Bạch tiền bối, sao ngài lại là khối lập thể vậy?” Tống Thư Hàng sững sờ.
“Đây là bước tiếp theo mà các ngươi phải làm.” Bé Bạch gật đầu nói: “Muốn ký thác nguyên thần vào hư không, đầu tiên, ngươi phải biến nguyên thần của mình thành khối lập thể trước đã…”
“Biến thế nào?” Tống Thư Hàng ngồi xuống học hỏi rất khiêm tốn.
“Thổi phồng?” Bé Bạch đáp lại bằng giọng điệu không dám chắc.
Tống Thư Hàng: “…”
Tống *búp bê bơm hơi* Thư Hàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận