Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2687: Đây chính là chuyện mà Tống mỗ ao ước!

Chương 2687: Đây chính là chuyện mà Tống mỗ ao ước!
Quan trọng hơn là mỹ nhân rắn công đức cũng là một khối lập thể.
Công Đức tiên tử giữ được hình dáng lập thể là chuyện dễ hiểu. Dù sao kiếp trước của cô - @#%× Tiên Tử là Kiếp Tiên cửu phẩm của Thiên Đình Viễn Cổ, hơn nữa năm đó cô đã tiếp xúc với mạng lưới công đức từ sớm, thậm chí còn biết đến Trường Sinh đạo ẩn giấu trong mạng lưới công đức mà đến nay còn chưa có ai chứng đạo.
Nhưng năm đó @#%× Tiên Tử không bước lên Trường Sinh đạo công đức này mà vẫn ở lại cảnh giới Kiếp Tiên cửu phẩm. Hiện nay Trường Sinh đạo trong mạng lưới công đức ấy đã được giao lại cho Cật Qua Thánh Quân đang độ thiên kiếp cửu phẩm.
Trước khi ngã xuống, mỹ nhân rắn công đức đã là Kiếp Tiên cửu phẩm, đương nhiên cô có thể duy trì trạng thái lập thể trong Kiếp Tiên Hư Không rồi.
Sau khi bò xuống khỏi Công Đức trụ, mỹ nhân rắn công đức chống hai tay dưới cằm, phủ ánh sáng công đức xuống nguyên thần mỏng dính của Tống Thư Hàng.
Trong thế giới 2D phẳng lì, muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì đều phải dùng thần thức. May mà các tu sĩ không chỉ “nhìn” mọi vật bằng đôi mắt, nếu không bọn họ khó mà xoay sở được ở thế giới này.
Sau khi đến bên cạnh Tống Thư Hàng, mỹ nhân rắn công đức bắt đầu đọc lời thoại: “Ngươi có muốn được cứu vớt không? Nếu muốn thì hãy gọi to tên ta lên đi!”
“Tiên tử có cách thổi phồng ta để ta biến thành khối 3D ư?” Tống Thư Hàng suy đoán ý nghĩa câu thoại của mỹ nhân rắn công đức, ướm hỏi.
Mỹ nhân rắn công đức gật đầu, vung tay lên, Công Đức trụ xoay tròn: “Phải bị vận mệnh nghiền nát, mới hiểu được sự từ bi của thời gian.”
Dường như Tống Thư Hàng đã nghe câu thoại này ở đâu đó, có vẻ là từ một bộ phim. Mà ý của câu này là… mỹ nhân rắn công đức muốn dùng Công Đức trụ nghiền nát hắn ra sao?
“Từ từ, từ từ đã Công Đức tiên tử.” Tống Thư Hàng vội vàng ngăn cô lại: “Ta muốn thân thể phồng lên thành khối 3D chứ không muốn phẳng hơn đâu, cô đừng hiểu sai nhé.”
“Cô ấy không hiểu sai đâu.” Lúc này, Vân Tước Tử Tiên Tử bên cạnh nói: “Nghiền cho sưng lên là phồng ngay ấy mà.”
Mỹ nhân rắn công đức giơ ngón cái với Vân Tước Tử Tiên Tử, hai người hiểu ý nhau như một cặp bài trùng!
“…” Tống Thư Hàng: “Tiên tử đừng nghịch mà. Để Công Đức trụ nghiền mấy vòng thì nguyên thần của ta ra cám mất.”
Hình như thuộc tính của mỹ nhân rắn công đức và Vũ Nhu Tử da đen bị tráo đổi cho nhau hay sao ấy!
“Hì hì.” Mỹ nhân rắn công đức lại bò đến bên cạnh Tống Thư Hàng rồi đọc lời thoại: “Ngươi có muốn được cứu vớt không? Nếu muốn thì hãy gọi to tên ta lên đi!”
Mỹ nhân rắn công đức đã đọc câu thoại này đến hai lần, chứng tỏ trong câu này phải có ý nghĩa khác mà Tống Thư Hàng chưa đoán được.
“Lẽ nào Công Đức tiên tử muốn ta gọi tên cô?” Tống Thư Hàng bỗng ngộ ra.
Từ trước tới nay Tống Thư Hàng chưa từng đọc tên của mỹ nhân rắn công đức theo phát âm ngôn ngữ viễn cổ, bởi vì tên cô trong ngôn ngữ viễn cổ thuộc loại cực kì khó phát âm. Tống Thư Hàng nghĩ mình phải phẫu thuật phân nhánh lưỡi ra thì mới có thể đọc cái tên ấy được.
Bây giờ, phỏng đoán từ câu thoại của mỹ nhân rắn công đức, ý cô là hắn phải đọc tên cô thì cô mới có thể giúp hắn tự mình hoàn thành quá trình lập thể hóa sao?
Mỹ nhân rắn công đức cười rất tươi nhưng không trả lời thẳng vào câu hỏi của Tống Thư Hàng.
“Vậy để ta thử xem.” Tống Thư Hàng nói.
Bé Bạch hỏi: “Có cần giúp không?”
“Nếu có thể thì xin Bạch tiền bối giúp ta đọc tên của Công Đức tiên tử lên, để ta đọc theo thử xem sao.” Tống Thư Hàng nói.
Bé Bạch gật đầu, cất giọng trong veo phát âm thành tiếng: “@#%×.”
[@#%×] Tống Thư Hàng đọc thầm tên của mỹ nhân rắn công đức trong lòng một lần, sau đó mở miệng: “@#%&”
“Không tệ lắm, đúng hai âm tiết rồi.” Vân Tước Tử Tiên Tử cười trêu.
“Để ta thử lại.” Tống Thư Hàng bắt đầu nhớ lại pháp tắc liên quan đến cội nguồn của tất cả chữ viết và ngôn ngữ lấy được từ thế giới Ma Hải, muốn điều động lực lượng của nó.
“@#%×” Tống Thư Hàng thử lên tiếng lần nữa. Lần này đầu lưỡi hắn như được rót linh hồn, đi theo tâm ý hắn, đọc to tên của mỹ nhân rắn công đức trong đầu hắn lên một cách hoàn mỹ!
Trong ngôn ngữ viễn cổ, mỗi một kí tự đều mang lực lượng. Khi Tống Thư Hàng đọc to và rõ tên của @#%× Tiên Tử lên lần đầu tiên, hắn liền cảm thấy trong cõi thâm sâu, mối liên hệ giữa mình và mỹ nhân rắn công đức lại thân thiết hơn một chút.
Mỹ nhân rắn công đức nở nụ cười xán lạn.
“Trình Cẩu Đản, ta ở đây.” Cô trả lời.
Sau đó cô nắm lấy tay của Tống Thư Hàng, hóa thành sức mạnh công đức dung nhập vào cơ thể hắn.
Sức mạnh công đức tràn vào cơ thể, nguyên thần mỏng dính của Tống Thư Hàng bắt đầu phồng lên như được bơm hơi.
Mỹ nhân rắn công đức tựa như một vật bổ sung, mạnh mẽ thổi Tống Thư Hàng phẳng lì lên thành lập thể. Thế là Tống Thư Hàng căn bản chẳng cần phải luyện công pháp lập thể hóa khi nguyên thần Kiếp Tiên kí thác vào hư không.
Tiếc rằng công pháp này chỉ có Tống Thư Hàng tự dùng được mà thôi. Bởi vì trong khắp Chư Thiên Vạn Giới, sức mạnh công đức cụ hiện hóa có ý thức riêng và chủ động lẻn đến Kiếp Tiên Hư Không, chỉ có mỹ nhân rắn công đức của Tống Thư Hàng.
Mà cũng chỉ có đại lão Bá Tống giảng pháp bảy lần như Tống Thư Hàng mới có thể ngưng tụ được sức mạnh công đức khổng lồ khi còn bát phẩm, khiến bản thể là bát phẩm mà cường độ sức mạnh công đức đã lên tới cửu phẩm.
Thân thể khôi phục cảm giác “lập thể” đúng là phê hết cả người.
Tống Thư Hàng hơi động ý niệm, định di động nguyên thần của mình như ở hiện thế, ai ngờ nhúc nhích được một lúc thì hắn phát hiện ra mình vẫn bị hạn chế trong Kiếp Tiên Hư Không, không thể di chuyển như hiện thế được.
Cảm giác thân thể giống như một bức phù điêu, tuy mặt trước thành hình khối đàng hoàng, có lồi có lõm, nhưng mặt sau vẫn bị ghim cứng trên thế giới phẳng. Nếu Kiếp Tiên Hư Không là 2D thì Tống Thư Hàng lập thể hiện tại miễn cưỡng chỉ được xem là 2.5D mà thôi.
“Ta cứ tưởng biến thành lập thể là có thể đột phá hạn chế của Kiếp Tiên Hư Không chứ.” Tống Thư Hàng nói.
Bé Bạch trả lời: “Không dễ dàng thế đâu, nguyên thần khôi phục thành khối lập thể chỉ là điều kiện đầu tiên trong quá trình Kiếp Tiên kí thác nguyên thần vào hư không thôi.”
Vân Tước Tử Tiên Tử giải thích thêm: “Hình thức lập thể giúp chúng ta duy trì trạng thái 2.5D giữa hiện thế và Kiếp Tiên Hư Không, để quan sát Kiếp Tiên Hư Không và tìm kiếm một “điểm”, sau đó kí thác hạt giống nguyên thần vào “điểm” đó.
“Nói cách khác, tiếp theo nguyên thần của chúng ta sẽ phải bế quan một thời gian trong Kiếp Tiên Hư Không, tăng cường độ thân thiết giữa bản thân và hư không này, nhằm lĩnh hội “điểm” bên trong nó.”
“Bế quan?” Tống Thư Hàng mỉm cười.
Đây là điều mà Tống mỗ ta ao ước đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận