Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2707: Ta muốn làm hộ không di dời trong tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không

Chương 2707: Ta muốn làm hộ không di dời trong tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không
Ổ chó Tống?
Cái tên này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của Ngũ Kiếm Quân Chủ.
Đặt tên nơi ở của mình là ổ chó… chẳng lẽ bản thể của vị Bá Tống đạo hữu này là khuyển yêu à?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Ngũ Kiếm Quân Chủ nhìn Tống Thư Hàng trở nên hiền từ hơn hẳn. Thực ra hắn là một người rất thích nuôi chó, chẳng qua là không có năng khiếu nuôi thú cưng mà thôi.
Với lại, tu sĩ bình thường hơi một tí là bế quan mấy năm, thậm chí đến trên trăm năm, tuổi thọ của một con chó còn chẳng đủ để hắn bế quan một lần trung bình, mà bồi dưỡng một con khuyển yêu thì lại chẳng khác gì nhận đệ tử, thú cưng và đệ tử khác nhau nhiều lắm.
Thú cưng dùng để yêu chiều, còn đệ tử thì phải đối xử thật là nghiêm khắc.
Thế là độ thiện cảm của Ngũ Kiếm Quân Chủ với Tống Thư Hàng lại tăng lên vùn vụt.
“Bá Tống đạo hữu ẩn giấu khí tức chân thân tốt thật. Ta tiếp xúc với ngươi gần thế này mà trước đó không nhận ra chân thân của ngươi đâu.” Ngũ Kiếm Quân Chủ mỉm cười.
Tống Thư Hàng sững ra: “???”
Chân thân? Ẩn giấu tốt?
À, có lẽ Ngũ Kiếm Quân Chủ đang nói đến Tống Thư Hàng hư ảo do Thực Tại Ảo của Bạch tiền bối cụ hiện hóa ra chăng?
“Ngũ Kiếm tiền bối hiểu lầm rồi, đây không phải là chân thân của ta, mà là hư ảnh được cụ hiện hóa ra từ Thực Tại Ảo của Bạch tiền bối đấy.” Tống Thư Hàng giải thích.
“Hả? Ta không nói chân thân này, ta nói chân thân chủng tộc của ngươi kia.” Ngũ Kiếm Quân Chủ ướm hỏi: “Khuyển tộc?”
Dưới sự tắm tưới của độ thiện cảm không ngừng +1, trạng thái của Ngũ Kiếm Quân Chủ dường như cũng chịu ảnh hưởng theo. Sau khi tiếp nhận quyền khống chế ổ chó Tống, hắn không nhịn được vươn tay ra vẫy Tống Thư Hàng, miệng phát ra âm thanh “tắc tắc tắc”.
Tống Thư Hàng: “…”
[Thiên địa tuần hoàn, nhân quả báo ứng, không phải không báo, chưa đến lúc thôi.] Mỹ nhân rắn công đức đọc lời thoại trong đầu Tống Thư Hàng,
“Tiền bối hiểu lầm rồi, ta không phải là Khuyển tộc.” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười: “Ngài hiểu lầm vì tên cung điện của ta là ổ chó Tống đúng không? Nói ra dài dòng lắm… thôi không giải thích nữa. Nói chung thì chuyện này có liên quan đến một đạo hiệu của ta ấy mà.”
“Thì ra là vậy, xin lỗi, ta vô ý quá.” Ngũ Kiếm Quân Chủ nói với vẻ tiếc nuối.
[Xem ra mình phải nghĩ cách khôi phục lại đạo hiệu cho Trình Cẩu Đản mới được. Còn tiếp tục thế này thì đến chủng tộc của ta cũng bị người ta hiểu lầm mất.] Tống Thư Hàng lẩm bẩm.
@#%× Tiên Tử nghe vậy thì mừng lắm, bèn cười hì hì rồi lập tức gửi tin cho Trình Cẩu Đản Tiên Tử.
Không biết Trình Cẩu Đản Tiên Tử ở thế giới Cửu U xa xôi nhận được tin này có vui vẻ hay không.

Trong Kiếp Tiên Hư Không.
Ổ chó Tống vững vàng tiến bước nhờ sự khống chế của Ngũ Kiếm Quân Chủ.
Tiết điểm của Kiếp Tiên Hư Không là một thứ rất duy tâm, đôi khi phải dùng trực giác để tìm.
Lúc này độ thiện cảm của Ngũ Kiếm Quân Chủ và Kiếp Tiên Hư Không đã đạt mức đủ tư cách trở lên, trong lòng hắn có một loại trực giác. Theo trực giác này, hắn có thể tìm được tiết điểm thuộc về chính hắn trong Kiếp Tiên Hư Không để ký thác nguyên thần.
“Bạch đạo hữu, tiếp theo chúng ta nên rẽ phải hay rẽ trái? Ta không dám chắc, cứ thấy cả trái và phải đều là mục tiêu trong trực giác ấy.” Sau khi ổ chó Tống trôi được một lát, Ngũ Kiếm Quân Chủ đột nhiên hỏi.
Bé Bạch vươn tay túm lấy Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng: “???”
“Đừng động đậy.” Nói xong, bé Bạch xách Tống Thư Hàng quay như bàn xoay một vòng.
Tống Thư Hàng: “…”
“Bên phải.” Bé Bạch đáp.
“Được!” Ngũ Kiếm Quân Chủ sung sướng khống chế ổ chó Tống chạy sang bên phải.
Làm việc cùng Bạch đạo hữu chính là nhẹ nhàng vui vẻ như vậy đó.
Trực giác của Kiếp Tiên dự bị đối với tiết điểm Kiếp Tiên không phải là vạn năng. Dù đi theo trực giác thì vẫn có khả năng nhầm hướng, đôi khi buộc phải lựa chọn, giống như trường hợp vừa rồi.
Khi có Bạch đạo hữu trợ giúp, mỗi lần do dự không quyết định được thì có thể mượn sức mạnh của Bạch đạo hữu để chọn lựa đáp án chính xác.
Thời gian vùn vụt trôi.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Kiếp Tiên Hư Không thực sự quá mênh mông, dường như là vô biên vô hạn. Con đường bọn họ đi cả một ngày chẳng đáng kể chút nào với Kiếp Tiên Hư Không, mà nhóm Tống Thư Hàng đi suốt dọc đường cũng không gặp được nguyên thần của Kiếp Tiên dự bị nào khác.
Tuy chư thiên vạn giới rất lớn nhưng không phải năm nào cũng sinh ra Kiếp Tiên. Ngay đến Huyền Thánh còn ngàn năm chẳng có một ai, Kiếp Tiên lại càng thêm hiếm thấy.
Trong thời gian đó, Tống Thư Hàng khó khăn lắm mới bế quan được thêm nửa ngày, sau đó bị Bạch tiền bối xoay tròn cho tỉnh lại.
“Vẫn chưa tìm thấy tiết điểm Kiếp Tiên sao?” Tống Thư Hàng hỏi.
Ngũ Kiếm Quân Chủ mỉm cười: “Tìm tiết điểm Kiếp Tiên đâu có dễ dàng như thế? Nhưng trực giác của ta mách bảo rằng tiết điểm Kiếp Tiên thuộc về ta đã ở rất gần rồi.”
“Mỗi Kiếp Tiên có một tiết điểm Kiếp Tiên riêng sao? Trong mỗi tiết điểm Kiếp Tiên chỉ ký thác được một nguyên thần Kiếp Tiên thôi à?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Đương nhiên, chuyện này thì ai mà chẳng biết?” Ngũ Kiếm Quân Chủ trả lời.
Tống Thư Hàng ngại ngùng cười. Quả thực là kiến thức cơ bản của hắn vẫn còn kém lắm.
“Đến rồi, thấy rồi!” Đột nhiên, Ngũ Kiếm Quân Chủ hưng phấn hô lên.
Sau một ngày một đêm truy tìm vất vả, cuối cùng tiết điểm Kiếp Tiên của hắn cũng được tìm thấy và mở ra.
Có công mài sắt, có ngày nên kim!
Tống Thư Hàng vội vàng mở rộng tinh thần lực, quét về phía Kiếp Tiên Hư Không kia.
Chỉ thấy trong thế giới Kiếp Tiên Hư Không 2D xuất hiện một điểm đen nho nhỏ… nhỏ hơn cả cái móng tay.
“Bạch đạo hữu, Bá Tống đạo hữu, ta đi trước một bước đây.” Ngũ Kiếm Quân Chủ chắp tay nói với Tống Thư Hàng và Bạch Thánh: “Sau này gặp lại ở hiện thế nhé.”
Tiết điểm của Kiếp Tiên Hư Không không mở ra mãi mãi, hắn không thể lãng phí thời gian, nhất định phải lập tức ký thác nguyên thần vào tiết điểm Kiếp Tiên khi nó còn đang mở.
Bé Bạch vẫy tay: “Chúc Ngũ Kiếm đạo hữu sớm ngày vượt qua thiên kiếp cửu phẩm, gặp lại ở hiện thế nhé.”
“Cố lên Ngũ Kiếm tiền bối, lúc nào gặp mặt ta sẽ mời ngươi ăn tiệc thiên kiếp.” Tống Thư Hàng cười nói.
Ngũ Kiếm Quân Chủ vẫy tay phóng khoáng, mở cửa ổ chó Tống, đi vào Kiếp Tiên Hư Không.
Nguyên thần của hắn hướng thẳng tới chấm đen nho nhỏ kia.
Thần thức của Tống Thư Hàng khóa chặt khu vực đó, quan sát tỉ mỉ toàn bộ quá trình nguyên thần Kiếp Tiên ký thác vào hư không.
Dưới ánh nhìn chăm chú của nguyên thần hắn, khi nguyên thần của Ngũ Kiếm Quân Chủ đến gần chấm đen nhỏ thì bị kéo dài thành dạng sợi.
Nhìn đã thấy đau rồi.
Một con người phải trải qua sự tôi luyện như thế nào mới có thể bị kéo thành dạng sợi được kia chứ?
Nguyên thần Ngũ Kiếm Quân Chủ kéo dài xong bèn chui vào chấm nhỏ. Sợi nguyên thần nhỏ xinh được chấm nhỏ tiếp nhận hoàn toàn.
“Ủa? Chẳng lẽ tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không là thế giới 1D sao?” Tống Thư Hàng suy đoán.
Kiếp Tiên Hư Không là thế giới 2D.
Vậy nói không chừng tiết điểm dùng để ký thác nguyên thần là không gian 1D cũng nên.
Một loáng sau, tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không mà Ngũ Kiếm Quân Chủ ký thác nguyên thần đã biến mất.
“Tiếp theo đến lượt chúng ta.” Bé Bạch nói.
“Chúng ta phải làm thế nào?” Tống Thư Hàng hỏi.
“Vừa rồi ta đã ghi chép vị trí của tiết điểm Kiếp Tiên… tiếp theo, để ta thử xem có thể mở một tiết điểm trong Kiếp Tiên Hư Không hay không, còn ngươi thì nghĩ cách cố định nó lại.”
Bé Bạch lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận