Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 2718: Tống Thư Hàng chia thành mười sáu phần

Chương 2718: Tống Thư Hàng chia thành mười sáu phần
“Để ta làm mẫu cho ngươi một lần.” Bé Bạch đứng dậy khỏi giường, nhảy lên một cái, đáp xuống mặt đất.
“Làm mẫu?” Tống Thư Hàng hơi động trong lòng. Bây giờ trong ổ chó Tống chỉ còn lại hắn với Bạch tiền bối. Bạch tiền bối muốn thi pháp làm mẫu, là định thi triển Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh lên người hắn sao?
Thế là Tống Thư Hàng lặng lẽ kích hoạt hình thái ngụy bất hủ. Với trạng thái này, dù nguyên thần bị chia cắt thì chắc là hắn vẫn dán lại được.
Lúc này, bé Bạch lại duỗi đuôi tay nhỏ nhắn của mình ra, sau đó lâm vào trầm tư.
“Làm đi Bạch tiền bối, ta đã chuẩn bị xong rồi!” Tống Thư Hàng nghiến răng nói. Hắn đã chuẩn bị xong.
Bé Bạch: “???”
Hôm nay phần từ cổ trở lên của Thư Hàng tiểu hữu chẳng có cái gì, làm hắn không theo nổi mạch suy nghĩ của thằng ranh này nữa.
Cuối cùng, bé Bạch lại cúi xuống nhìn tay mình, tính toán xem nên dùng Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh cắt từ đâu.
Không thể cắt quá nhiều, nếu không sẽ ảnh hưởng đến khâu ký thác nguyên thần vào hư không của Tống Thư Hàng. Nhưng cũng không thể cắt quá ít, nếu không sẽ không thể khống chế phi kiếm dùng một lần khoan tiết điểm trong Kiếp Tiên Hư Không.
Sau khi tính toán trong lòng xong, bé Bạch vỗ nhẹ vào không trung.
Mười sáu mảnh phù văn Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh ngưng tụ thành hình, hóa thành pháp thuật Nguyên Thần Liệt Giải.
“Cắt từ khuỷu tay vậy.” Bạch tiền bối quay đầu nói với Tống Thư Hàng: “Bây giờ nhìn kĩ quá trình thi pháp của ta. Ta chỉ làm một lần thôi.”
“Vâng, Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng vội vàng ngưng tụ thần thức, bao trùm và khóa chặt bé Bạch, cẩn thận quan sát từng chi tiết một.
Bé Bạch chỉ tay một cái, pháp thuật Nguyên Thần Liệt Giải phủ xuống khuỷu tay trái của hắn. Sau đó cánh tay trái ấy bị chia cắt ra, y hệt cái đầu của Tống Thư Hàng.
Song cánh tay trái ấy không bị chặt đứt hoàn toàn, mà ở vào trạng thái “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”, dù đã bị cắt ra nhưng vẫn nằm hoàn toàn trong phạm vi khống chế của Bạch tiền bối.
Tay trái nguyên thần của Bạch tiền bối nhẹ nhàng bấm tay, tạo ra kiếm quyết.
“Được rồi, chừng này là đủ.” Bạch tiền bối gật đầu rồi nói với Tống Thư Hàng: “Nhìn rõ chưa?”
“Nhìn rõ rồi, không bỏ qua chi tiết nào hết.” Nguyên thần Tống Thư Hàng truyền âm trả lời.
Có vẻ bây giờ Bạch tiền bối khống chế mị lực của bản thân mình càng ngày càng nhuần nhuyễn. Tống Thư Hàng phát hiện ban nãy mình dùng thần thức toàn tâm toàn ý phủ kín bé Bạch mà cũng không phân tâm vì mị lực đặc biệt kia.
“A a a ~ a ~ chết thôi, chết mất thôi ~” Mỹ nhân rắn công đức thì ngược lại. Cô đang lăn lộn trong không gian ý thức của Tống Thư Hàng, nắn cổ họng đọc lời thoại của hắn. Cô cảm thấy mình mà còn tiếp xúc với bé Bạch kiểu này thì sớm muộn cũng sẽ trở thành fan cuồng.
“Được rồi, tiếp theo ngươi tự thử với mình xem.” Bé Bạch nói: “Ta hộ pháp cho.”
“Vâng, Bạch tiền bối.” Tống Thư Hàng đáp.
Hắn không giải trừ trạng thái ngụy bất hủ. Thí nghiệm pháp thuật là một chuyện rất nguy hiểm mà hắn thì không phải là thiên tài, không thể vừa mới học xong đã nắm giữ một cách hoàn mỹ được.
Bởi vậy, để đề phòng tai nạn ngoài ý muốn, hắn phải dùng trạng thái ngụy bất hủ để thí nghiệm vài lần trước đã.
Tống Thư Hàng sương mù nắm một tay lại, vỗ nhẹ giữa không trung.
Mười sáu mảnh phù văn được ngưng tụ ra.
“Được rồi, tiếp tục.” Bạch tiền bối đứng bên cạnh nói.
Tống Thư Hàng chỉ tay một cái, mười sáu phù văn hóa thành thuật pháp Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh, tích lực chờ phát.
“Tiếp đi.” Bạch tiền bối nói tiếp.
Tống Thư Hàng khống chế pháp thuật Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh, cắt nhẹ lên nguyên thần của mình.
Xoẹt một cái, nguyên thần trong hình thái ngụy bất hủ bị cắt một mảnh.
Mảnh nguyên thần bị cắt đi lơ lửng dạo một vòng trong không trung rồi về lại nguyên thần của Tống Thư Hàng, hợp lại thành một thể.
“Ngươi có năng khiếu tự cắt mình thật đấy.” Bé Bạch khen ngợi.
Có vẻ thuật pháp Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh này rất tương thích với Tống Thư Hàng, hắn vừa thử lần đầu đã thành công.
“Có lẽ là vì ta có kinh nghiệm bạo thể mà chết, thịt nát xương tan, bị Bạch tiền bối cắt vụn, bị Thiên Đạo phân thây… cho nên việc nắm giữ Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh mới thuận lợi đến bất ngờ như vậy đó.” Tống Thư Hàng đáp.
Bé Bạch: “…”
“Bây giờ ta sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường rồi thử một lần.” Tống Thư Hàng hơi động ý niệm, giải trừ trạng thái sương mù ngụy bất hủ.
Tống Thư Hàng không đầu vỗ nhẹ tay trong hư không, mười sáu mảnh phù văn lại sắp hàng chỉnh tề.
“Được rồi.” Bé Bạch bình luận.
Tống Thư Hàng tiếp tục biến mười sáu mảnh phù văn thành thuật pháp Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh.
“Được đấy, lần này cũng thành công.” Bé Bạch mỉm cười khích lệ: “Cho nên Thư Hàng ngươi học hành nghiêm túc thì vẫn cừ lắm.”
Nghe thấy câu tán dương hiếm hoi của Bạch tiền bối, niềm tin trong lòng Tống Thư Hàng tăng lên gấp bội.
“Vậy ta cũng cắt từ khuỷu tay như Bạch tiền bối nhé?” Tống Thư Hàng hỏi.
Bé Bạch trả lời: “Ừ, khuỷu tay là đủ, không nhiều cũng không ít.”
Tống Thư Hàng hít sâu, khống chế thuật pháp Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh, cắt nhẹ một cái ở khuỷu tay mình.
Xoẹt!
Một khắc sau, pháp thuật Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh trong tay hắn bùng lên ánh sáng chói mắt.
Tống Thư Hàng ngu mặt: “???”
Trước đó khi thi triển thuật pháp này, hắn có thấy hào quang chói sáng thế đâu?
“Bạo kích à?” Mỹ nhân rắn công đức trong thức hải nói với vẻ nghi hoặc.
Đây rõ ràng là hiệu ứng khi dùng pháp thuật có bạo kích mà.
Trong tiếng suy đoán của mỹ nhân rắn công đức, thân thể Tống Thư Hàng bị cắt thành mười lăm phần khác nhau. Nếu không phải cái đầu của hắn đã được ký thác vào tiết điểm Kiếp Tiên Hư Không thì cả người hắn đã bị chia thành mười sáu mảnh. Một luồng ánh sáng của Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh rõ ràng chém vào cái cổ trống không…
Ăn may ra bạo kích thật à?
“Thế này là ta ăn may, hay là số nhọ?” Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Bé Bạch xoa cằm đánh giá Bá Tống bị chia thành mười sáu khúc trước mặt, nói: “Khi sử dụng Nguyên Thần Liệt Giải chân kinh với chính mình thì không có bạo kích đâu. Có lẽ ngươi có năng khiếu cực cao trong việc cắt chém chính mình nên mới thành như vậy đấy. Thư Hàng, ngươi là người sói rồi.”
Chỉ có kẻ vô cùng tàn nhẫn với chính mình thì mới có được thiên phú “tự chém” cao đến nhường này.
Tống Thư Hàng: “…”
“Nhưng dù sao cũng thành công. Ngươi để lại cánh tay trái thôi, còn đâu tự dính lại vào đi.” Bạch tiền bối vươn tay cầm lấy cánh tay trái của Tống Thư Hàng.
Bạch tiền bối làm việc này quen tay lắm. Trước đây khi độ thiên kiếp bom nhiệt hạch bát phẩm, hắn đã mượn một cái giò của Tống Thư Hàng rồi mà.
Sau đó, Bạch tiền bối thêm vào tay trái của chính mình một bộ trận pháp khống chế phi kiếm dùng một lần rồi giao nó cho Tống Thư Hàng.
“Bây giờ chúng ta sẽ chia ra hành động, tìm hai tọa độ hư không để khoan thành tiết điểm.” Bé Bạch nói.
“Từ từ đã Bạch tiền bối ơi. Trước khi hành động, ngươi có thể cho ta biết làm thế nào để dính từng phần lại không?” Tống Thư Hàng hỏi.
Vừa rồi hắn đã dùng ý niệm thúc đẩy, nhưng mười sáu mảnh thân thể… không hề dính lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận