Tu Chân Liêu Thiên Quần

Chương 310: Nguyện vọng thứ bảy.

Chương 310: Nguyện vọng thứ bảy.
“Vũ Nhu Tử, đang làm gì thế !?”
Đúng lúc này, một giọng nói ôn hòa truyền tới từ phía xa.
Vũ Nhu Tử vội vàng đóng laptop, quay đầu nhìn về phía người đang đi đến.
Đó là một cô gái khoảng hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi, nhưng gương mặt lại có vẻ chín chắn, trưởng thành hơn tuổi thực rất nhiều., cô ấy chính là bạn thân của Vũ Nhu Tử, con gái Sở gia, thành viên của một thế gia tu chân, Sở Xuân Huỳnh.
“Sở tỷ tỷ, hì hì, ta đang nói chuyện phiếm với một vị tiền bối thôi.”
Vũ Nhu Tử cất laptop đi, đứng lên duỗi lưng một cái, sau đó chạy đến bên ngươi Sở Xuân Huỳnh, áp đầu xuống phần bụng hơi nhô lên của cô ấy, nhẹ giọng hỏi:
“Em bé gần đây thế nào !? Còn đá ngươi không ? Hôm qua đá mấy lần rồi?”
Sở Xuân Huỳnh cười nói:
“Hỏi mấy câu như vậy, thì ngươi bảo ta trả lời như thế nào !? Ta cũng không rảnh mà đếm xem một ngày nó đá mấy lần.”
“Ta cảm giác sau này nếu có mang thai chắc mình sẽ đếm được, hơn nữa còn sẽ nhớ kỹ nữa.”
Vũ Nhu Tử cười lộ răng nanh:
“Sau này, bé nhà ta đá cái nào, ta ghi vào vở cái đó, chờ nó lớn lên, rồi sẽ lôi ra tính sổ.”
Nhìn cái vẻ mặt nghiêm túc của Vũ Nhu Tử, Sở Xuân Huỳnh dở khóc dở cười nói:
“Ngươi còn chưa kết hôn cơ mà, nghĩ đến con cái làm gì !? Cẩn thận nói trước bước không qua.”
“Hì hì.”
Vũ Nhu Tử cẩn thân đưa lỗ tai áp vào bụng ngươi , nghe tiếng em bé bên trong.
Sở Xuân Huỳnh nhẹ nhàng xoa xoa đầu Vũ Nhu Tử.
Hâm mộ thật đấy, đã mấy chục năm trôi qua rồi mà tính cách của Vũ Nhu Tử vẫn chẳng thay đổi là mấy, vẫn vô tư trong sáng như trước, đối với mọi sự vật đều tràn đầy tò mò và nhiệt tình. Linh Diệp Tôn Giả thật sự rất yêu thương cô con gái ruột này của mình.
Mà cô, dù chỉ lớn hơn Vũ Nhu Tử ba tuổi, nhưng lại trải qua quá nhiều chuyện. Giờ còn làm vợ người ta, nên càng thấy mình già đi nhiều.
Khi ở cùng Vũ Nhu Tử, Sở Xuân Huỳnh chỉ cảm thấy mình không giống một người chị, mà giống một người mẹ hơn.
Mà nói tóm lại, tu chân giới vẫn là thế giới nhìn thực lực mà nói chuyện, nắm đấm của Sở gia không đủ cứng nên mới dẫn đến nhiều chuyện phiền phức như vậy.
...
Nhìn Vũ Nhu Tử, ánh mắt Sở Xuân Hùynh rất nhu hòa, nhưng trong lòng lại thầm thở dài.
Lúc đầu, cô ta vốn là không muốn để Vũ Nhu Tử bị cuốn vào loại chuyện này, luôn cảm thấy mình không nỡ để cho Vũ Nhu Tử nhìn thấy những mảng tối đằng sau tu chân giới, lại không ngờ con đường tin tức của Linh Diệp Đảo tốt như vậy, mình chưa liên lạc với Vũ Nhu Tử thì cô ấy đã tự tìm đến tận nơi muốn giúp đỡ.
“Cám ơn ngươi, Vũ Nhu Tử.”
Sở Xuân Huỳnh nói khẽ.
“Cám ơn gì chứ, ta đã giúp gì đâu nào !?”
Vũ Nhu Tử ngẩng đầu lên, tiện hỏi:
“Việc của môn phái tu chân đó giải quyết thế nào rồi !? Bọn chúng chắc không thể cứ ẩn mãi trong bóng tối dùng mấy trò lặt vặt nhắm vào nhà hộ Sở chứ ? Nếu thứ bọn chúng muốn là kiếm quyết, thì kiểu gì cũng phải lộ mặt, đúng không ?”
“Điều bọn chúng muốn đơn giản là chúng ta phải ngoan ngoãn dâng kiếm quyết lên thôi.”
Sở Xuân Huỳnh nói khẽ.
Vũ Nhu Tử nghiến răng nghiến lợi đầy oán hận:
“Sở tỷ tỷ, các trưởng bối trong nhà ngươi định đối phó thế nào !?”
“Các trưởng bối trong nhà nói: bọn chúng đã muốn sĩ diện thì chúng ta vạch mặt luôn.”
Sở Xuân Huỳnh nhếch miệng lên, ánh mắt sắc bén, nói:
“Bọn họ muốn ép đối phương lên ‘Đoạn Tiên đài’”
Khi hai thế lực tu chân có mâu thuẫn không thể giải quyết một cách hòa bình, nhưng chưa đến mức phải nổ ra trận chiến sống còn thì sẽ cử người nhà lên Đoạn Tiên đài đấu một trận để quyết định kết quả.
Trên Đoạn Tiên đài, sống chết bất kể. Sau khi có kết quả ở Đoạn Tiên đài, bất cứ ân oán khúc mắc gì cũng phải xóa bỏ.
Đương nhiên, mặt ngoài thì thế, ân oán thực sự không thể cứ nói xong là xong được. Thứ này chẳng ai có thể kiểm soát nổi.
“Đoạn Tiên đài ư !? Để ta lên. Ta muốn lên !!”
Ánh mắt Vũ Nhu Tử sáng lên, cô siết chặt nắm tay.
“Tỷ tỷ, để ta ra cho. Ở đó mà trông, ta sẽ đánh cho cả môn phái đấy tan tác luôn.”
Sự tự tin của Vũ Nhu Tử bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ của bản thân. Đối phương chỉ là một môn phái nhỏ, còn nhỏ hơn so với Nguyệt Đao Tông từng bị diệt môn trong sự kiện Tô Thị A Thập Lục nhiều. Còn yếu hơn cả Tiên Nông Tông.
Toàn bộ môn phái này chỉ ra được một vị thái thượng trưởng lão, miễn cưỡng mới leo lên được lên cảnh giới tứ phẩm, mà tuổi thọ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Tính đến hàng tam phẩm, cũng chỉ có chưởng môn, phó chưởng môn cùng một vị hộ pháp, cả thảy là ba người. Còn lại phần lớn đều là các đệ tử chỉ có cảnh giới nhị phẩm.
Chỉ cần vị thái thượng trưởng lão kia không tự ra mặt, Vũ Nhu Tử mà đánh một một thì có thể dẹp gọn môn phái của đối phương.
Dù vị Thái Thượng trưởng lão ấy có ra mặt thì Vũ Nhu Tử cũng chẳng sợ, a cha đã cho cô rất nhiều bảo vật, đừng nói chỉ có tứ phẩm, dù gặp phải tu sĩ lục phẩm thì cô cũng có thể chạy thoát.
“Ý tốt của ngươi, ta xin nhận.”
Sở Xuân Huỳnh dịu dàngnói:
“Nhưng là trên Đoạn Tiên đài sống chết đều phải nhận, hơn nữa, chỉ có người Sở gia và người thuộc môn phái của đối phương mới có thể lên mà thôi. Không cho nhờ người ngoài.”
Người canh gác của Đoạn Tiên đài đâu phải để làm cảnh, nếu người ngoài dám lên đánh giúp thì người hộ đài sẽ chẳng ngần ngại mà tặng ngươi một đao.
“Không sao mà, lần này ta đi ra, a cha có cho một cái bảo bối, dùng nó thì có thể biến thành bất cứ người nào. Ta có thể giả dạng thành bất cứ ai trong nhà rồi lên đài thay. Lấy thực lực của hai nhà, chắc chắn không mời được người hộ đài nào ra hồn đâu, sẽ không ai nhận ra cả.”
Vũ Nhu Tử dương dương đắc ý nói.
Thực lực của người hộ đài cũng có cao có thấp, dựa trên tổng thực lực của hai nhà đang xảy ra tranh chấp thì bên trên sẽ lựa người mà cử xuống.
Nói rồi , Vũ Nhu Từ đưa tay lên sờ lên ngực mình.
“...”
Vũ Nhu Tử lộ vẻ bực dọc.
“Thôi xong, món bảo bối ấy ta đưa cho Tống tiền bối rồi, bây giờ hắn vẫn đang giữ.
“Cảm ơn, Vũ Nhu Tử, nhưng thật sự không cần đầu, chính bọn ta có thể giải quyết mà.”
Sở Xuân Huỳnh khẽ cười nói.
...
Trên biển Đông, Bạch Tôn Giả đang ngồi ở trên thân một con cá lớn.
Ở bên cạnh hắn, Đậu Đậu cùng với tiểu hòa thượng đã tỉnh lại, nhưng cả hai vẫn còn bất động, chỉ tròng mắt là có thể đảo qua đảo lại.
Ở trên thân cá lớn, Bạch Tôn Giả bày ra từng thẻ trúc, giống như đang tạo ra một trận pháp nào đó.
“Thử thêm lần nữa xem, ta cứ có cảm giác nếu mình thật sự muốn tìm cái đảo thần bí kia thì hẳn là phải tìm được mới đúng.”
Bạch Tôn Giả lẩm bẩm nói.
Trận pháp mà hắn bày xuống là để bói toán.
Lần này Bạch tiền bối rất nghiêm túc muốn tìm mọi thứ liên quan đến đảo thần bí.
...
Bên trên thiên giới đảo.
Tống Thư Hàng cùng Cửu Đăng cô nương lại leo lên chiếc thuyền con kia một lần nữa, khua mái chèo, rồi trở lại ngôi chùa của Cửu Đăng.
Cửu Đăng ngồi trở lại vị trí của mình, tiếp tục chống một tay lên cằm, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
“Cửu Đăng cô nương, có giấy với bút không !?”
Tống Thư Hằng lên tiếng hỏi dò.
“Có, để làm gì thế!?”
Cửu Đăng đưa ra một quyển giấy trắng với cây bút.
Tống Thư Hàng nhận lấy giấy bút, bắt đầu viết nguệch ngoạc lên trên mấy chữ:
“Long cốt khô đằng”.
Chờ chữ khô đi, dùng giấy gói mười sáu cây long cốt khô đằng lại.
Viết xong rồi hắn lại chợt nhớ đến một vấn đề nên hỏi:
“Đúng rồi Cửu Đăng cô nương. Đến lúc ta rời đảo, sau khi ký ức bị phong ấn rồi, mấy chữ này chắc không bị hủy đi chứ!?”
Bộ dạng của long cốt khô đằng không đặc biệt gì cho lắm, đến lúc quên sạch ký ức, mình chẳng nhớ ra được đây là cái gì, tiện tay ném đi thì hỏng bét.
Rồi về sau chẳng may nhớ ra thì chắc là khóc mù mắt luôn mất.
“Yên tâm đi, mấy chữ này không liên quan gì đến thiên giới đảo, sẽ không bị xóa đi.”
Cửu Đăng cô nương nói chắc nịch.
“Vậy là tốt rồi, cảm ơn cô nhiều lắm!”
Tống Thư Hằng thở phào nhẹ nhõm.
“Ha ha ha, cái câu ‘cảm ơn nhiều’ đó nghe được đấy.”
Cửu Đăng cô nương cười nói.
“Ta rất thích.”
Tống Thư Hằng tiếp lời .
Cửu Đăng cô nương sững người:
“Sao ngươi lại chặn họng ta !? Bị ngươi nuốt mất chữ, cảm giác sảng khoái của ta đã đi tong một nửa rồi.”
Tống Thư Hằng: =.=
Cửu Đăng cô nương trợn mắt khinh bỉ , sau đó lại móc quyển sổ ghi chú ra, gạch một đường.
6: Hoàn thành một nguyện vọng bình thường của hắn. (đã gạch)
Cái nguyện vọng mới đầu nhìn thì tưởng rắc rối, nhưng không ngờ lại hoàn thành suông sẻ như vậy.
Rốt cuộc, cũng tới cái nguyện vọng cuối cùng rồi. Kích động quá đi, nguyện vọng cuối cùng của mình sẽ là gì đây.
Sau khi cái nguyện vọng thứ sáu được gạch đi, nguyện vọng cuối cùng liền hiện lên...
7: Cuối cùng, ta muốn trở thành một cô dâu hạnh phúc...
Mới nhìn đến đoạn mở đầu này, sắc mặt Cửu Đăng cô nương liền trắng bệch, cô cắn chặt răng, cố gắng xem nốt...
[Sau đó sinh cho hắn hai đứa con đáng yêu, một trai, một gái...]
Cửu Đăng cô nương xoa mặt mặt mình, rồi đập đầu xuống bàn bôm bốp.
Bộp Bộp Bộp.
Không biết mặt bàn làm từ gì mà giờ đã vỡ nát một đống mảnh vụn.
Tống Thư Hằng nhìn Cửu Đăng cô nương đột nhiên lên cơn động kinh, vội hỏi:
“Cửu Đăng cô nương, cô đang làm gì thế?!?”
Cửu Đăng cô nương ngẩng đầu lên, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
“Không có gì , ta muốn được yên tĩnh một chút.”
Tống Thư Hàng há hốc miệng, nhưng vẫn giữ yên lặng.
Cửu Đăng cô nương vẩy vẩy đi mấy mảnh gỗ vụn trên đầu, rồi đọc tiếp..
Kết hôn, rồi lại còn sinh con nữa !? Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.
Mà lại còn nhất định phải sinh một trai, một gái nữa, chuyện này sao ta kiểm soát được chứ!? Được rồi... có lẽ tu sĩ sẽ có cách nào đó, nhưng vấn đề không phải cái này nha.
Vấn đề là phải sinh con đấy, cái nguyện vọng này đáng sợ chết mất.
[Sau đó, ở cạnh bên hắn, cùng hắn già đi, nhìn con trai trưởng thành, cưới con dâu. Nhìn con gái lớn dần lên, từ khi nó còn bé, ta sẽ cho nó nuôi một mái tóc thật là dài, rồi cắt một cái mái bằng thật là đáng yêu. Cho con bé mặc áo váy thật đẹp, đi một đôi giày xinh xinh.]
Nhớ rồi, tóc dài...
Hình như đây là oán niệm khi mình nghe tin phải cạo đầu để xuất gia đây mà. Mẹ nó chứ, cạo trọc thôi, cần gì phải tích oán niệm như vậy chứ!?
Có biết đầu trọc tốt thế nào không hả!? Không cần phải gội, lúc ngủ cũng không phải chỉnh tóc, sợ ép đầu các thể loại...
Đọc tiếp nào.
[Cuối cùng, cùng hắn nuôi con gái lớn lên, gả nó đi thật xa, rồi hai người sẽ cùng chui vào chăn khóc sướt mướt...]
Cửu Đăng cô nương:
“=.=!”
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận